Lâm Tiêu nhận ra có điều lạ. Ba năm trước lúc Lâm Tiêu đến Đảo Đao Vương thì vực đao dài trăm dặm nhưng hôm nay nhìn lại chỉ còn bốn, năm chục dặm, nhỏ cỡ một nửa.
- Đi xem!
Lâm Tiêu vọt nhanh tới trước, khi cách phạm vi đao ý Đảo Đao Vương năm trăm dặm vẫn không giảm tốc độ, hắn xông vào thẳng vào trong đảo.
Lâm Tiêu cảm giác rõ ràng đao ý vô tận trong phạm vi này yếu hơn trước kia nhiều.
- A? Đao ý vô tận yếu đi rất nhiều.
Có một chiếc thuyền khách gần đó phát hiện Lâm Tiêu.
- Nhìn kìa, có cường giả Quy Nguyên cảnh xông vào phạm vi đao ý vực đao!
Mọi người quay đầu nhìn, có võ giả trợn to mắt nói:
- Cường giả Quy Nguyên cảnh này muốn tự sát sao? Trong phạm vi vực đao thì cường giả Quy Nguyên cảnh không được vào, nếu bị đao ý phát ra từ vực đao xâm nhập nhẹ thì trọng thương, nặng thì chết. A, hắn vào rồi, lại không bị gì? Chẳng phải vẫn nói cường giả Quy Nguyên cảnh không thể vào vực đao sao?
Võ giả kia cực kỳ giật mình.
Đám người lại vô cùng bình tĩnh.
Một nam nhân cao to cười lớn:
- Huynh đệ, đã lâu ngươi không đến Sông Đao Lãng phải không?
- Năm năm trước tại hạ từng ở đây tu luyện một đoạn thời gian, sau đó rời đi, lần này trở về chốn cũ.
Nam nhân vạm vỡ gật đầu, nói:
- Hèn gì.
- Từ ba năm trước vực đao trong Sông Đao Lãng yếu dần. Mới đầu tốc độ yếu khá chậm, một năm phạm vi trăm dặm rút còn chín chục dặm. Nhưng năm thứ hai thì rút sáu mươi dặm, bây giờ là năm thứ ba, mới có nửa năm đã rút đến bốn mươi dặm. Mỗi lần đi ngang qua sẽ thấy vực đao thay đổi.
- Vực đao rút nhỏ, đao ý cũng yếu đi. Bây giờ phạm vi đao ý vực đao bao phủ tuy vẫn là năm trăm dặm nhưng cấm địa cho cường giả Quy Nguyên cảnh là trăm dặm trung tâm, trên Đảo Đao Vương có võ giả Quy Nguyên cảnh cư trú.
Nói đến đây nam nhân cao to khẽ thở dài:
- Khoảng một năm nữa chắc vực đao tồn tại mấy ngàn năm sẽ biến mất, khi ấy Sông Đao Lãng hữu danh vô thực. Mất vực đao, không đao khách nào muốn đi Đảo Đao Vương làm gì.
Các võ giả khác cũng than thở.
- Bởi vậy lúc này Đảo Đao Vương hỗn loạn nhất.
Bọn họ là võ giả gần Sông Đao Lãng, nhìn vực đao tồn tại mấy ngàn năm biến mất thì lòng buồn bã.
Võ giả kia trợn to mắt nói:
- Sao có thể như vậy?
Nam nhân cao to lắc đầu:
- Ai biết? Nghe đồn vực đao là dấu vết đao khách đỉnh cao chiến đấu với người vào mấy ngàn năm trước để lại. Có lẽ mấy ngàn năm trôi qua, lực lượng trong vực đao dần biến mất.
Võ giả đó la toáng lên:
- A? Chẳng lẽ ngươi nói trong vòng trăm dặm vực đao vẫn là cấm địa sao? Tại sao cường giả kia đi vào?
- Cái gì?
Nam nhân cao to, các võ giả khác ngoái đầu nhìn. Có bóng người xông vào phạm vi trăm dặm vực đao, trạng thái không thay đổi.
Nam nhân cao to nhíu mày, nghi hoặc hỏi:
- Không lý nào. Hai ngày trước ta nghe nói một cường giả Quy Nguyên cảnh của Khương gia thống lĩnh Đảo Đao Vương định đến gần vực đao, kết quả hộc máu trở về. Chẳng lẽ hai ngày qua đi đao ý thật ra từ vực đao lại yếu bớt?
Có người kinh kêu:
- Nhìn kìa, hắn rớt vào nước sông!
Người kia từ trên trời rớt xuống Sông Đao Lãng, biến mất dưới lớp sống.
- Biết ngay mà, lại một cường giả tìm chết. Tuy đao ý trong vực đao yếu đi nhưng không dễ đến gần.
Mọi người lắc đầu, chèo thuyền đi xa.
Trong phạm vi trăm dặm vực đao, Lâm Tiêu đứng trên mặt sông nhìn vực đao phía xa, cảm nhận đao khí vô tận. Bản thân vực đao dài mấy chục dặm, phạm vi trăm dặm không đáng gì. Lâm Tiêu ngước nhìn vực đao đen to lớn gần ngay trước mắt như lỗ đen cắn nuốt tất cả, làm người sợ hãi.
- Ba năm đã qua, vực đao đã yếu đi nhiều. Tuy ta lĩnh ngộ đao ý vô tận, đến lục phẩm nhưng không lý nào lại có thể áp sát tới mức này. Vực đao thật sự sắp biến mất rồi.
Các võ giả không rõ ràng nhưng Lâm Tiêu lĩnh ngộ đao ý vô tận thì nhận rõ đao khí trong vực đao liên tục suy yếu, tốc độ khá rõ rệt. Có lẽ nửa năm sau vực đao sẽ hoàn toàn biến mất.
- May mà ta không đến quá muộn, nửa năm đủ cho tinh thần lực của ta đột phá đến thất phẩm. Đi Đảo Đao Vương gặp nhóm Nhiếp Lãng trước.
Vù vù vù!
Lâm Tiêu xẹt qua không trung bay hướng Đảo Đao Vương.
Lâm Tiêu không gây náo động, hắn âm thầm đáp xuống đất trống bên ngoài Đảo Đao Vương, lẫn vào đám võ giả đang vào thành. Vì tốc độ Lâm Tiêu quá nhanh nên các võ giả Hóa Phàm Cảnh không phát hiện ra, cứ nghĩ hắn là khách cùng xuống thuyền.
Mấy hộ vệ trước Thành Đao quát to:
- Nào nào, muốn vào Thành Đao thì qua đây xếp hàng, mỗi người một vạn lượng.
Lâm Tiêu sửng sốt:
- Sao mắc vậy?
Ba năm trước phí vào Thành Đao chỉ khoảng năm trăm lượng, bây giờ tăng lên một vạn lượng, quá khoa trương.
Có võ giả kinh thán:
- Một vạn lượng? Mắc thật.
- Hết cách, nhìn xu hướng vực đao suy giảm e rằng không lâu sau nó sẽ biến mất. Không bắt chặt cơ hội này lĩnh ngộ đao ý thì sẽ không còn cơ hội.
- Lĩnh ngộ đao ý, hiện tại ai còn quan tâm chuyện này? Ta thấy chín mươi phần trăm đao khách vào thành vì tìm đao tinh. Đao tinh là báu vật đỉnh cấp lục giai, một viên giá năm ngàn vạn lương. Tìm một viên đao tinh đổi với Khương gia sẽ được lợi năm trăm vạn lượng, nếu giấu một viên thì giàu to.
- Hừ! Giấu? Coi chừng Khương gia lột da của ngươi. Hiện tại Khương gia chính là đại thế lực số một Đảo Đao Vương, ai dám đắc tội? Nhiếp gia giờ như chó săn làm việc cho Khương gia, không có chút tự do.
Lâm Tiêu nghe hai võ giả nói chuyện, hắn đăm chiêu sắc mặt âm trầm.
Ngày xưa Lâm Tiêu trợ giúp Nhiếp Hùng đánh bại Khương Nhân Kiệt, khống chế Đảo Đao Vương. Chẳng ngờ ba năm qua đi, hiện tại Khương gia trở thành đệ nhất đại gia tộc, hiển nhiên trong đó xảy ra chuyện gì không ai biết.
Lâm Tiêu nộp một vạn lượng phí vào thành, hắn đến phủ đệ Nhiếp gia phía đông thành.
Phủ đệ Nhiếp gia xa hoa vẫn còn đó, nhưng bảng hiệu khắc chữ Khương phủ.
Lâm Tiêu nhướng mày, hắn không hành động lỗ mãng.
Lâm Tiêu kéo lại một võ giả đi ngang qua, hỏi:
- Vị bằng hữu này, trước kia nơi này là phủ đệ của Nhiếp gia đúng là không? Sao biến thành Khương gia?
- Nhiếp gia? Nhiếp gia gì? Ngươi tìm Nhiếp gia có chuyện gì?
- Trước kia ta và một võ giả của Nhiếp gia quen nhau, nghe nói Nhiếp gia là một trong hai đại thế lực Thương hội Hắc Kim nên đi xem, không ngờ tìm không thấy người.
Võ giả trả lời:
- Vậy ngươi đừng tìm, hiện tại Đảo Đao Vương chỉ có một thế lực Khương gia, Nhiếp gia sớm không còn tồn tại, trở thành phụ thuộc của Khương gia.
Lâm Tiêu nhíu mày hỏi:
- Chuyện gì xảy ra? Người Nhiếp gia đi đâu?
- Người Nhiếp gia đi Đao Vương cốc tìm kiếm đao tinh cho Khương gia, nếu ngươi muốn tìm người hãy đến Đao Vương cốc.