Võ Đạo Đan Tôn

Chương 818: Âm thầm đuổi giết (2)



(2)

- Trần phó minh chủ, chúng ta không thông qua Tả minh chủ lại trực tiếp truy kích tiểu tử đó, thật ổn thỏa sao?

Một nam tử mặc áo dài màu đen đưa mắt nhìn trung niên kiếm khách áo lục trước mặt, ánh mắt hơi lo lắng.

Mấy người này chính là Trần Hữu Lượng cùng vài cao thủ Quy nguyên cảnh sơ kỳ cùng sơ kỳ đỉnh phong trong Liên Minh đảo.

Trần Hữu Lượng cười lạnh, đôi mắt âm trầm nói:

- Có gì mà không thể, Tả Nhất Phàm sợ hãi Quận vương Đông Phương Hiên Viên, không quản lợi ích của Liên minh Bách Đảo chúng ta, ta không sợ, hôm nay ta phải báo thù cho Lạc Gia Thành nguyên lão, chẳng lẽ mấy người các ngươi không muốn sao.

- Trần phó minh chủ, không phải không muốn mà là ta nghe nói trên người Lâm Tiêu có nguyên khí phòng ngự, lúc trước ngay cả La Bá Thiên tông chủ La Sơn tông cũng khó thể đánh bại, bằng vào chúng ta chỉ sợ…

- Phải rồi, hơn nữa ngay cả chiêu Chích Thủ Xanh Thiên của Tả minh chủ mà Lâm Tiêu cũng nghênh đón được, chỉ bằng vào mấy người chúng ta thật có thể giết hắn sao?

Trần Hữu Lượng cười lạnh nói:

- Mấy người các ngươi thật đúng là ngu xuẩn, kiện nguyên khí phòng ngự kia nghe nói đã bị La Bá Thiên đánh vỡ, loại bảo vật kia một khi bị đánh vỡ sẽ rất khó chữa trị, nếu không vì sao lần này Lâm Tiêu không trực tiếp lấy ra, còn cứng rắn đi nghênh tiếp một chiêu của Tả Nhất Phàm? Các ngươi thật sự cho rằng hắn đã là thiên tài thì cao ngạo như thế sao? Hơn nữa các ngươi không thấy được sao, tuy Lâm Tiêu nghênh tiếp được một chiêu của Tả Nhất Phàm, nhưng lại bị trọng thương, cho nên mới vội vàng rời đi, theo ta xem thương thế của tiểu tử kia rất nặng, hiện tại là thời cơ tốt để đánh chết hắn, một khi chờ thương thế hắn khôi phục, chúng ta mới hoàn toàn mất đi hi vọng.

- Nói cũng phải.

- Dù sao có Trần phó minh chủ ở đây, chúng ta sợ cái gì.

Mấy người khác liên tục gật đầu.

Hoa hoa…

Nước sông bốc lên, bọt sóng như đao, giờ phút này ở trong nước sông trước mặt vài trăm dặm có đôi mắt màu vàng nhạt lạnh lùng đang nhìn chăm chú lên mấy người trên bầu trời.

- Đám người Trần Hữu Lượng thật sự còn chưa chịu từ bỏ ý đồ, lại đuổi tới nơi này.

Lâm Tiêu khống chế phân thân Toản Địa Giáp, lạnh lùng cười.

Lúc trước khi còn ở Liên Minh đảo, Lâm Tiêu đã nhìn ra tâm địa độc ác của Trần Hữu Lượng, tuyệt đối không khả năng dễ dàng bỏ qua cho mình. Bởi vậy hắn thả ra phân thân Toản Địa Giáp chủ yếu là đề phòng có người truy theo, hiện tại quả nhiên đã suy đoán chuẩn xác.

- Nếu các ngươi đã tới, vậy thì cũng không cần quay về nữa!

Trong mắt hiện lên kim quang băng sương, khóe môi phân thân Toản Địa Giáp hiện lên vẻ dữ tợn, đôi mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào nhóm người, đồng thời thân hình khổng lồ chậm rãi trồi lên.

- Nhanh một chút cho ta, chú ý tiểu đảo gần nhất, Lâm Tiêu muốn trở lại Đảo Đao Vương nhất định phải đi qua mảnh sông này, hắn bị trọng thương sẽ không bay xa được, rất có thể dừng ở quanh đây chữa thương.

Đôi mắt Trần Hữu Lượng băng sương, thời khắc chú ý bốn phía, bay vút phía trước nhất, sau lưng hắn có hai cao thủ Quy nguyên cảnh sơ kỳ đỉnh phong phong theo sát phía sau, ngoài ra còn năm cao thủ Quy nguyên cảnh sơ kỳ, bảy người này hoàn toàn phụ thuộc vào hắn.

- Hiểu được, Trần phó minh chủ!

Ánh mắt bảy người nhìn quanh bốn phía, thời khắc chú ý hết thảy.

Ngay lúc nhóm người Trần Hữu Lượng đang bay qua mảnh sông nơi này, mặt sông thoáng phập phồng đột nhiên ba đào mãnh liệt, giống như dưới đáy sông có vật gì thật lớn đang nổi lên, dần dần lộ ra bờ lưng kim hoàng sắc khổng lồ như ngọn núi.

Tiếng gầm vang vọng thiên địa, phân thân Toản Địa Giáp phóng lên cao, thân hình dài tới trăm thước giãn ra, đôi cánh vàng bao phủ cả không gian, nước sông vẩy tứ tán, bọt nước đầy trời, trong ánh mắt kinh hãi của đám người Trần Hữu Lượng ngăn cản ngay trước mặt bọn hắn.

- Nhìn kìa!

- Đó là yêu thú gì, khí tức trên thân thật mạnh!

- Đôi cánh màu vàng, hắn phải là yêu thú trên bộ, vì sao lại xuất hiện trong Sông Đao Lãng?

- Chân khí thật đáng sợ, hẳn là yêu thú thất tinh đỉnh!

- Không tốt, nó lao tới chúng ta!

Phân thân Toản Địa Giáp lạnh lùng nhìn chăm chú đám người Trần Hữu Lượng, lập tức khiến bọn họ kinh hãi kêu to.

- Đừng dây dưa với nó, con yêu thú này không thuộc về Sông Đao Lãng, mọi người đi vòng qua, tận lực đừng phát sinh xung đột với nó.

Trần Hữu Lượng nhướng mày, trên đại lục Thương Khung, yêu thú ngang cấp thường thường thực lực trên võ giả cùng cấp một bậc, yêu thú thất tinh đỉnh phong này có chân khí đáng sợ như thế, cơ hồ tương đương nhân loại Quy nguyên cảnh trung kỳ, nếu là bình thường Trần Hữu Lượng không để ý hợp lực mọi người đánh chết, nhưng hiện tại đang muốn truy sát Lâm Tiêu nên hắn không muốn lãng phí thời gian.

- Rõ.

Bảy cao thủ Quy nguyên cảnh gật đầu, chia thành bảy đạo lưu quang tách sang hai bên bay đi.

- Không tốt, nó đã tới.

Nhưng chưa chờ bọn hắn tách ra, Phân thân Toản Địa Giáp đã vẫy cánh, nhất thời hóa thành kim quang bắn tới, đôi móng vuốt ầm ầm chộp thẳng vào trong đội ngũ, dẫn đầu phát động tấn công.

- Cút ngay cho ta!

Một cao thủ Quy nguyên cảnh sơ kỳ đỉnh phong nổi giận gầm lên một tiếng, trong tay xuất hiện một thanh chiến phủ, chân nguyên lưu chuyển, tản mát ra quang mang hung hăng chém thẳng vào móng vuốt của phân thân.

Nhanh như tia chớp, móng vuốt cùng chiến phủ ầm ầm va chạm giữa không trung.

- Không tốt, công kích của nó thật đáng sợ, như thế nào…a!

Một tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên, trong đôi mắt khó tin của đại hán, móng vuốt Phân thân Toản Địa Giáp ẩn chứa một loại kình đạo kỳ diệu, nhẹ nhàng chấn động đẩy mạnh chiến phủ sang một bên, ngay sau đó nhanh như chớp oanh mở hộ thể chân nguyên của hắn, đem thân thể hắn nháy mắt trảo thành thịt vụn, máu tươi bay loạn.

Trong chớp mắt, một cao thủ Quy nguyên cảnh sơ kỳ đỉnh phong phong đã vẫn lạc.

- Lão Cao!

- Cao Toàn!

- Đáng chết, súc sinh, ta phải giết ngươi!

Trong phút chốc mọi người sợ ngây người, một đám rít gào giận dữ, chân nguyên thiêu đốt, từng đạo công kích như sấm sét oanh thẳng về hướng Phân thân Toản Địa Giáp.

Bọn hắn thật sự không ngờ thực lực Cao Toàn vốn đã đạt tới Quy nguyên cảnh sơ kỳ đỉnh phong nhưng lại bị con yêu thú kia một trảo đánh chết, thi cốt vô tồn.

Sưu sưu sưu…

Đủ loại chân nguyên lưu quang bao trùm, điên cuồng quét về chỗ phân thân, đôi cánh Phân thân Toản Địa Giáp chớp động, linh hoạt tránh né từng đạo công kích, nhưng bởi vì nhân số của đối phương không ít, cuối cùng vẫn có vài đạo chân nguyên lưu quang oanh kích trúng lưng của nó.

Oanh!

Trong tiếng nổ vang kịch liệt, lân giáp trên lưng Phân thân Toản Địa Giáp không hề có chút thương tổn, thậm chí cũng không sứt mẻ một mảnh, ngược lại chiếc đuôi khổng lồ xuyên qua trường không, tốc độ cực nhanh làm người hoảng sợ biến sắc, trong năm cao thủ Quy nguyên cảnh sơ kỳ có hai người bị đánh trúng, người đầu tiên oanh một tiếng thân thể vỡ vụn, máu tươi văng khắp nơi, người thứ hai càng xui xẻo, đầu bị chiếc đuôi cứng rắn quất trúng, như trái dưa hấu ầm ầm vỡ tung.