- Phần Viêm quyết quả nhiên có thể luyện hóa toàn bộ ngọn lửa trên đời này, nếu không bằng vào tu vi Quy nguyên cảnh trung kỳ đỉnh của ta, dù thực lực có mạnh cũng không khả năng luyện hóa được thiên hỏa.
Trong lòng Lâm Tiêu rung động thật sâu, tuy Cửu U Huyền Tâm Diễm đã vô cùng suy yếu, lực lượng không còn bao nhiêu, nhưng hắn cũng không đủ khả năng luyện hóa, nhưng nhờ có Phần Viêm quyết, lại không nghĩ tới đã thành công.
- Tâm hỏa, xuất cho ta!
Bồng một tiếng, trong tay Lâm Tiêu bốc cháy một đoàn hỏa hồng sắc tâm hỏa, tâm niệm chợt động, bên trong bổn nguyên Cửu U Huyền Tâm Diễm lập tức thẩm thấu ra một cỗ lực lượng, dung hợp cùng một chỗ với tâm hỏa.
Năng lượng dao động kịch liệt truyền tới, trong quá trình dung hợp Lâm Tiêu thật cẩn thận, không dám có chút khinh thường, đột nhiên tâm hỏa lay động, dung hợp mất đi cân bằng, Lâm Tiêu biến sắc ném ra xa.
Một tiếng ầm vang, ngọn lửa mất đi cân bằng bay ra ngoài vài trăm thước ầm ầm nổ mạnh, một mảnh ma cô vân thật lớn hình thành bên trong Âm Sát Giản, ngọn lửa sáng ngời bắn ra bốn phía, gió lốc thổi quét khắp nơi, năng lượng trùng kích đáng sợ hung hăng đập lên người Lâm Tiêu.
Ngay sau đó trường bào của Lâm Tiêu phá nát, thân hình giống như bị cỗ xe tốc độ cao đụng trúng, kéo ra một khe rãnh dài hơn mười dặm, thân thể bắn ra tinh quang sáng ngời, trong miệng phun ra máu tươi ướt đẫm.
Lau máu tươi trên miệng, nhìn mảnh đất chân không xa xa, sắc mặt Lâm Tiêu tái nhợt, trong lòng vẫn còn sợ hãi. Cúi đầu nhìn xuống, thân thể hắn hiện lên vết rạn rậm rạp, địa phương trung tâm bị cháy tối đen một mảnh, nhìn thật ghê người.
- Khái khái…
Lại ho ra một ngụm máu tươi, trong lòng Lâm Tiêu còn sợ hãi, tự nhủ:
- Căn cứ theo Phần Viêm quyết, năng lượng Cửu U Huyền Tâm Diễm một khi dung hợp cùng tâm hỏa sẽ hóa thành nhất muội chân hỏa trong truyền thuyết, uy lực vô cùng, hiện giờ xem ra quả nhiên khủng bố, nếu không phải ta phản ứng đúng lúc hơn nữa có được lực phòng ngự khủng bố của Tinh Thần Tôi Thể quyết, chỉ sợ đã hóa thành phấn vụn, thi cốt vô tồn!
Sau khi biết được sự đáng sợ của nhất muội chân hỏa, Lâm Tiêu không dám tiếp tục khinh thường, khi thương thế đã khôi phục lại liền nín thở ngưng thần, thử đem lực lượng bổn nguyên Cửu U Huyền Tâm Diễm dung nhập vào trong tâm hỏa.
Lần này hắn càng thêm cẩn thận, nhưng muốn dung hợp hai loại ngọn lửa cực kỳ khó khăn, Lâm Tiêu lại thất bại lần thứ hai, trong nổ tung kịch liệt cơ hồ đem mái tóc đốt rụi, chật vật không chịu nổi.
Nghỉ ngơi dưỡng thương một chút Lâm Tiêu lại tiếp tục khổ tu.
Lần lượt thất bại, lại bị thương, Lâm Tiêu không ngừng thay đổi, chậm rãi lớn dần.
Một tháng sau.
Tâm hỏa tuôn ra hào quang sáng ngời trên tay Lâm Tiêu, chung quanh tâm hỏa một cỗ ngọn lửa vô hình thong thả cháy lên, hai bên kết hợp hoàn mỹ cùng nhau, tản mát ra dao động làm người khủng bố, thậm chí chính Lâm Tiêu cũng không tự chủ được dâng lên cảm giác sợ hãi.
Trải qua một tháng thời gian khổ tu, Lâm Tiêu rốt cục đã đem bổn nguyên Cửu U Huyền Tâm Diễm dung hợp cùng tâm hỏa, cô đọng ra nhất muội chân hỏa trong truyền thuyết.
- Nhất muội chân hỏa thật sự là đáng sợ, uy lực mạnh mẽ không tưởng nổi, nếu ta cũng đem Thiên Ma Phệ Hồn Diễm luyện hóa, hình thành nhị muội chân hỏa chẳng phải uy lực càng mạnh?
Tâm niệm vừa động, Lâm Tiêu xuất ra Bát Quái Lô, tinh thần lực thẩm thấu xuống dưới đáy lô đỉnh, bắt đầu tiếp xúc Thiên Ma Phệ Hồn Diễm bị nhốt bên trong.
- Tiểu tử, chỉ cần ngươi thả ta đi ra ngoài, ta có thể cấp cho ngươi vô số bảo vật, cho ngươi hưởng thụ vô cùng!
Linh hồn dao động kịch liệt truyền tới, chính là bổn nguyên Thiên Ma Phệ Hồn Diễm.
- Phần Viêm quyết, luyện hóa!
Xem thường linh hồn dao động truyền tới, Lâm Tiêu trực tiếp dùng Phần Viêm quyết luyện hóa đối phương.
Nhưng Thiên Ma Phệ Hồn Diễm khác với Cửu U Huyền Tâm Diễm, tuy nó bị nhốt trong Bát Quái Lô nhưng không bị thương, mà Cửu U Huyền Tâm Diễm đã phải đối kháng với Tử Nguyệt Cơ hơn ngàn năm nên uy lực không còn bao nhiêu, vì vậy mới bị Lâm Tiêu luyện hóa.
Đôi bên giằng co mãi cuối cùng Lâm Tiêu đành phải bỏ qua.
- Ta bị nhốt trong Âm Sát Giản đã hơn nửa năm, là thời điểm đi ra ngoài!
Cung kính cúi mình vái chào tận sâu trong Âm Sát Giản, xem như đáp lễ Tử Nguyệt Cơ, thân hình Lâm Tiêu bay lên hướng bên ngoài Âm Sát Giản lao tới.
Trong Âm Sát Giản, âm sát lực khủng bố điên cuồng thổi quét, như phong nhận oanh trảm lên thân thể Lâm Tiêu.
Tiếng va chạm liên tục kêu vang, âm sát lực đủ đánh trọng thương Quy nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong nhưng lại không còn gây chút thương tổn cho Lâm Tiêu, chỉ lưu lại chút dấu vết trắng nhạt, sau đó lại bị chân nguyên lưu chuyển chậm rãi biến mất.
Cùng lúc đó từng đoàn ngọn lửa hư vô ẩn nấp trong âm sát lực cố gắng thiêu đốt thân thể Lâm Tiêu.
Những ngọn lửa này là do trước kia Cửu U Huyền Tâm Diễm đối kháng cùng tàn hồn Tử Nguyệt Cơ mà tán dật ra ngoài, là công kích đáng sợ nhất trong Âm Sát Giản, còn cao hơn cả âm sát lực, chính nhờ nó mới đối phó được Quy nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong tiến vào.
- Thu!
Sắc mặt Lâm Tiêu không chút thay đổi, bàn tay vung lên, một cỗ hấp lực trống rỗng sinh ra.
Xuy xuy xuy…
Chỉ thấy từng ngọn lửa hư vô như thiêu thân không ngừng lao vào trong lòng bàn tay Lâm Tiêu, cuối cùng hóa thành năng lượng thuần chính nhất, trở thành bổ dưỡng cho bổn nguyên Cửu U Huyền Tâm Diễm trong hồn hải Lâm Tiêu.
- Di, những ngọn lửa này còn có thể đề cao bổn nguyên Cửu U Huyền Tâm Diễm trong hồn hải của ta sao?
Thần sắc Lâm Tiêu vừa động, cũng không vội vã rời khỏi Âm Sát Giản mà không ngừng hấp thu những ngọn lửa hư vô tán dật kia.
Lâm Tiêu dùng ba ngày thời gian đem toàn bộ ngọn lửa trong Âm Sát Giản đều hấp thu không còn, sau đó mới rời khỏi Âm Sát Giản.
Nhìn Âm Sát Giản không ngừng xoay tròn tản ra khí tức khủng bố sau lưng, Lâm Tiêu cười nhẹ một tiếng, từ nay về sau đã mất đi ngọn lửa hư vô, Âm Sát Giản sẽ không còn là tuyệt địa của võ giả, chỉ cần là cao thủ Quy nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong đi vào thì không còn gì đáng ngại.
Thời gian đã qua hơn nửa năm, mà thời điểm ma sát khí trong Ma Khí Hải suy yếu chỉ có ba tháng, bởi vậy vừa đi ra khỏi Âm Sát Giản, Lâm Tiêu liền gặp phải ma sát khí dày hơn gấp mười lần như tầng thứ tư Chiến trường Ma Uyên.
Ma sát khí nồng đậm tối đen như mực, không ngừng ma sát quanh người Lâm Tiêu, nhưng không cách nào xúc phạm hắn mảy may.
- Kiệt kiệt, là võ giả nhân loại!
- Như thế nào bây giờ còn có võ giả nhân loại ở lại trong Ma Khí Hải chưa rời đi?
- Nhìn khí tức trên người hắn cũng không mạnh, nhưng không ai ngại ma sát khí cường đại như vậy? Chẳng lẽ thực lực của hắn cực kỳ đáng sợ?
- Thực lực đáng sợ thì thế nào đây, trong địa phương ma sát khí càng nồng đậm thì thực lực ma tộc chúng ta sẽ tăng lên nhiều lần, mà nhân loại sẽ bị hạn chế thật lớn!
- Kiệt kiệt, nuốt hắn!
Cách đó không xa từng tên ma đầu xuất hiện, ma khí dày đặc, ánh mắt âm lãnh nhìn chằm chằm Lâm Tiêu, toát ra vẻ tham lam giả dối, hóa thành hắc quang bắn tới.