- Hung hăng càn quấy sao, hừ, nếu không có hắn đã bị tiểu tử này bỏ chạy, các ngươi có tư cách gì nói lời này?
- Đi, mang tiểu tử này về, ta muốn xem hắn có lai lịch gì, đồng thời phát thiệp mời cho các đại quận, ba tháng sau ta muốn dùng Vạn Ma Phệ Tâm trận luyện chết người này trước mặt mọi người, ta muốn cho ai cũng biết người đắc tội Quận Võ Lăng rốt cục phải trả giá thế nào!
- Đúng rồi, người này rất có khả năng liên quan tới Quận Hiên Dật, nhớ rõ đừng quên mời bọn hắn, ta muốn xem biểu tình của Đông Phương Hiên Viên rốt cục như thế nào, ha ha ha ha…
Bên trong một dãy núi nhỏ thuộc Đế quốc Võ Linh, một đầu yêu thú toàn thân màu vàng đang ngồi, thân thể tản mát ra khí tức làm người sợ hãi, từng luồng nguyên khí khủng bố tới mức tận cùng bắt đầu khởi động tràn tới, như hồng thủy vỡ đê, không ngừng dũng mãnh tràn vào thân thể Phân thân Toản Địa Giáp.
Xuy xuy xuy…
Yêu nguyên lực tràn ngập, khí tức yêu thú dần dần kéo lên với tốc độ cực kỳ kinh người, uy áp khủng bố tỏa khắp, toàn bộ yêu thú trong sơn mạch đều phủ phục run rẩy, đều phát ra tiếng rít gào trầm thấp sợ hãi.
- Đều nói tốc độ thăng cấp của yêu thú không bằng nhân loại, nhưng phân thân của ta mỗi khi thăng cấp đều đi trước bản thể của ta, điều này bảo ta làm sao chịu nổi ah!
Trên một ngọn núi cách đó không xa, Lâm Tiêu khoanh chân ngồi, hấp thu thiên địa nguyên khí cuồng bạo đồng thời bảo hộ cho Phân thân Toản Địa Giáp.
Trên nửa đường từ Chiến trường Ma Uyên chạy về Quận Hiên Dật, Phân thân Toản Địa Giáp đã hấp thu thật nhiều ma sát tinh, đã đạt tới bát tinh đỉnh nên bắt đầu xao động, thậm chí có cỗ xúc động muốn đột phá.
Vì vậy Lâm Tiêu đành dừng lại tìm một dãy núi sau đó thả phân thân đi ra, đồng thời ở bên cạnh bảo hộ.
Một lần thủ hộ kéo dài nửa tháng thời gian, cuối cùng đã tới thời điểm phân thân thăng cấp sau cùng.
- Phanh!
Đột nhiên đôi mắt phân thân mở ra, đôi mắt vàng nhạt vừa mở, một cỗ khí tức cực kỳ cường hãn như cơn gió lốc từ trong cơ thể thổi quét ra ngoài.
Oanh long long…
Sóng xung kích càn quét, một ngọn núi cao xa xa sụp đổ, đại thụ khổng lồ bị chấn gãy, một loại khí tức hung mãnh bộc phát, kinh thiên động địa.
- Thành công!
Xa xa Lâm Tiêu đứng trên cao nhìn phân thân, trong mắt lộ tia vui mừng.
Hắn có thể rõ ràng cảm nhận được lực lượng khủng bố ẩn chứa trong thân thể phân thân, cỗ lực lượng này thậm chí không kém hơn nhất muội chân hỏa, luận thực lực, Phân thân Toản Địa Giáp đã cao hơn cả bản thể của hắn.
- Hống!
Phân thân đứng lên, thân hình dài vài trăm thước sáng ngời lóng lánh ánh vàng, trên lân giáp lóe lên phù văn tối nghĩa thâm ảo, một trảo chém ra hư không chấn động, mơ hồ phảng phất như muốn xé nứt, không cách nào tiếp nhận một kích đáng sợ của nó.
- Yêu thú cùng nhân loại quả nhiên không như nhau, có được ưu thế quá lớn.
Trong lòng Lâm Tiêu vô cùng cảm khái, một võ giả muốn đạt tới trình độ như phân thân ngoại trừ cấp bậc đạt tới Quy nguyên cảnh hậu kỳ, còn cần tu luyện đủ loại công pháp cường đại, còn có vũ kỹ, vả lại phải có hộ giáp thượng phẩm cùng vũ khí mới có khả năng này.
Mà yêu thú thì khác, da thịt lân giáp của chúng là phòng ngự cực mạnh, móng vuốt là công kích cường hãn, không cần chú ý tu luyện, chỉ cần không ngừng trưởng thành là có thể đạt tới độ cao mà nhân loại hao tổn thật nhiều tâm huyết mới có được.
- Như vậy cơ hội ta đi Quận Võ Lăng báo thù càng tăng lên, về trước Quận Hiên Dật, sau đó đi Quận Võ Lăng tìm Thiên Ma lão nhân cùng đám người Tương Thiên Thần tính sổ.
Trong mắt dâng lên hàn ý âm lãnh, lần trước hắn bị truyền tống tới Chiến trường Ma Uyên suýt chết, hắn biết đây là do Tương Thiên Thần bày kế, món nợ này nếu không tính sổ rõ ràng, hắn cũng không nên gọi là Lâm Tiêu.
- Đi!
Thu hồi phân thân, Lâm Tiêu lại khởi hành.
Quận Võ Lăng, quận vương phủ.
- Đại nhân!
Một tên hộ vệ đi vào thư phòng cung kính hành lễ.
- Thế nào, hắn có nói hay chưa?
Tương Thiên Thần bật dậy, bộ mặt dữ tợn nói.
- Xương cốt tên kia thật cứng, mặc cho chúng tôi dụng hình thế nào cũng không nói, nhưng chúng tôi tìm hiểu được một tin tức, năm đó Lâm Tiêu đích xác có một đại ca tên Lâm Hiên, nhưng nghe nói đã vẫn lạc tại Yêu Ma lĩnh hơn mười năm trước, từng là đệ tử Trại huấn luyện thiên tài Quận Hiên Dật, về sau bị trục xuất khỏi trại.
Tên hộ vệ mở miệng, sau đó đưa lên một phần tư liệu, cung kính lui ra ngoài.
- Lâm Hiên, nguyên lai là đại ca Lâm Tiêu, khó trách điên cuồng liệp sát cường giả Quận Võ Lăng chúng ta!
Nhìn tài liệu trong tay, trên mặt Tương Thiên Thần lộ vẻ dữ tợn.
- Bá!
Kình phong phật qua, trong thư phòng đột nhiên xuất hiện một thân ảnh, chính là Thiên Ma lão nhân.
- Ngươi bị thương?
Tương Thiên Thần nhướng mày.
- Ha ha, Tương Thiên Thần, ngươi đoán khi ta truy tìm bảo tháp kia, ở sâu trong Sơn mạch Đoạn Nha đã phát hiện cái gì?
Áo choàng trên người Thiên Ma lão nhân phá nát, chật vật không chịu nổi, nhưng trong đôi mắt âm lãnh toát ra vẻ mừng như điên.
- Là cái gì?
- Mộ địa Vương giả!
- Cái gì?
Tương Thiên Thần cả kinh, trong mắt hiện lên vui mừng:
- Ngươi nói là thật sao?
Mộ địa Vương giả, là cấm địa hình thành sau khi sinh tử cảnh vương giả vẫn lạc, bên trong ẩn chứa áo nghĩa mà sinh tử cảnh vương giả lĩnh ngộ, nguy hiểm trùng điệp, đối với võ giả bình thường mà nói là một cấm địa không thể đặt chân, nhưng đối với võ giả Quy nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong mà nói là một vùng đất bảo địa.
- Đương nhiên là thật, nhưng cũng có một tin tức xấu, mộ địa vương giả có chí ít năm đầu yêu thú ngoài cửu tinh trú đóng, ta chỉ điều tra ở vòng bên ngoài thì đã bị phát hiện, thiếu chút nữa không thể trở về.
- Năm đầu yêu thú cửu tinh?
Tương Thiên Thần không khỏi nhíu mày, ánh mắt nhìn vào tư liệu trong tay, đôi mắt nhất thời sáng ngời.
- Ta có biện pháp, lần này ta phải làm cho Đông Phương Hiên Viên có tới mà không có về, ha ha ha…
Tương Thiên Thần nắm chặt tài liệu trong tay, một độc kế hình thành trong lòng hắn, khóe môi lộ vẻ tươi cười lạnh lẽo.
Hơn hai tháng sau, Lâm Tiêu đã về tới phạm vi lãnh thổ Quận Hiên Dật.
- Phía trước hẳn là Thành Thanh Nham đi, vì sao lại biến thành bộ dạng như thế?
Lướt qua một mảnh thành trì, vẻ mặt Lâm Tiêu ngẩn ra, chỉ thấy tòa thành nằm trên bình nguyên bên dưới chiếm diện tích chừng mấy trăm dặm, tuy rằng chưa thể so sánh với Quận Hiên Dật thành nhưng lớn hơn Tân Vệ thành, chính là Thành Thanh Nham luôn bài danh thứ nhất trong sáu đại vệ thành.
Mà giờ khắc này bộ dáng của Thanh Nam thành thật thê thảm, tường thành sụp xuống, thậm chí không ít phòng ốc hóa thành gạch vụn, dân chúng cùng võ giả đang xây dựng lại nhà cửa, đem từng khối đá lớn từ trong sơn mạch đưa về thành kiến tạo lại lần nữa.
- Đi xuống hỏi thăm.
Có lẽ bởi cảm giác càng gần tới nhà càng cảm thấy sợ hãi, Lâm Tiêu lặng yên hạ xuống cùng các võ giả đi vào thành.