- Ta cứ cảm giác có cái gì không thích hợp, trong lòng không bình tĩnh. Đại ca có cảm giác được gì không?
Lâm Hiên lắc đầu, nói:
- Ta chỉ cảm giác Thái Thần Tháp của ta ở trong hang này nhưng không triệu hoán nó ra được, dường như bị khí tức nào đó che chắn.
Vù vù vù!
Lâm Hiên mới nói xong thì ba người Hoàng Phủ Vô Danh chạy đến, nhóm ba người Uất Trì Chiến cũng tới bên ngoài hang động. Cảnh tượng kỳ lạ xảy ra, giống như Ngân Văn Điện Báo, ma vượn màu đen và ma giao màu băng lam còn đang gầm rống sau khi đến cửa hang thì dừng bước. Đôi mắt ma vượn màu đen, ma giao màu băng lam hung tợn trừng đám người Hoàng Phủ Vô Danh, miệng phát ra tiếng gầm rống trầm thấp giận dữ, táo bạo. Nhưng chúng nó không tiến lên trước.
Thấy Lâm Tiêu, Lâm Hiên, Đông Phương Hiên Viên đứng trước cửa hang không đi vào, nhóm người Hoàng Phủ Vô Danh yên bụng. Ba người liếc nhau, biến thành ba luồng sáng lao vào trong hang động.
Lâm Hiên mở miệng nói:
- Nhóm Hoàng Phủ Vô Danh đã vào trong hang rồi.
Lâm Hiên, Đông Phương Hiên Viên ngoái đầu nhìn Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu nhíu mày nói:
- Chúng ta chờ chút nữa đi.
Ánh mắt Lâm Tiêu lấp lóe, cảm giác tim đập nhanh không giảm bớt, cứ làm lòng hắn bất an. Nhưng đây không phải lý do Lâm Tiêu ngừng lại, sự thật là vì Phân thân Toản Địa Giáp ở xa xôi cách trăm dặm vẫn cảm nhận được hơi thở khủng bố từ trong hang động.
Thấy hành động kỳ lạ của Lâm Tiêu, Lâm Hiên, Đông Phương Hiên Viên thì ba người Uất Trì Chiến nhíu mày, dừng bước trước cửa hang. Ba người thay đổi sắc mặt, đắn đo điều gì.
Lúc này . . .
Hang động rung mạnh, khí tức uy hiếp khủng bố làm người ta run cầm cập phát ra từ cái hang đen tuyền. Đám người Lâm Tiêu biến sắc mặt liên tục thụt lùi.
Tiếng gầm giận dữ vang ra từ trong hang động.
Trong ánh mắt kinh sợ của mọi người, nhóm Hoàng Phủ Vô Danh mới lao vào hang độc giờ miệng hộc máu, người đầy vết thương như diều đứt dây kinh khủng lùi ra. Nơi bọn họ đi qua máu chảy ra từ miệng kéo vệt đỏ thê lương giữa hư không.
Dòng khí hỗn độn chuyển động, bảo tháp cổ kính xuất hiện trong hang động. Bên trên bảo tháp hiện ra ảo ảnh yêu thú khổng lồ, là mãng xà dài ngàn thước, người đầy vằn bạc đen, rậm rạp, kinh khủng. Hư ảnh cự mãng hiển rất rõ, đôi mắt lạnh băng nhìn đám người Lâm Tiêu bên dưới, toát ra khí thế hủy diệt tất cả.
Thân hình cự mãng tuy ngang bằng ma giao màu băng lam nhưng khí thế thì ma giao màu băng lam cửu tinh thấy nó như mèo gặp cọp, nhỏ bé vô cùng, không thể đánh đồng.
Đám người Đông Phương Hiên Viên mặt xanh mét, biểu tình cực kỳ khó xem.
- Chủ nhân mộ địa Vương giả là một con yêu vương, sau khi chết còn hình thành hư ảnh vương giả, xui quá đi.
Tuy yêu vương giống như Vương giả Sinh Tử cảnh của nhân loại đều lĩnh ngộ áo nghĩa không gian, phá nát hư không nhưng về mặt bản chất lại khác nhau. Võ giả nhân loại muốn trở thành Vương giả Sinh Tử cảnh là từ không tới có, từng chút một nắm giữ áo nghĩa không gian, cực kỳ gian nan lĩnh ngộ. Yêu thú thì khác, khá nhiều yêu thú không cần lĩnh ngộ, chúng chỉ cần không ngừng trưởng thành là có bản năng lĩnh ngộ ra áo nghĩa không gian, như thể truyền thừa có trong huyết mạch, là bẩm sinh.
Bởi vì mặc dù cùng là áo nghĩa không gian nhưng võ giả nhân loại không thể nắm giữ áo nghĩa không gian của yêu tộc. Yêu tộc cũng không cách nào sở hữu áo nghĩa không gian của nhân loại. Hai người về bản chất giống nhau nhưng hình thức thì kém cách xa mười vạn tám ngàn dặm, bên nam bên bắc.
Hư ảnh vương giả là một Vương giả Sinh Tử cảnh sau khi chết tinh khí thần ngưng mà không tán, cuối cùng hình thành thể tinh thần. Thể tinh thần này thường nắm giữ một phần lực lượng khi vương giả còn sống, có tư duy nhất định. Đối với Vương giả Sinh Tử cảnh thì Hư ảnh vương giả không đáng lo, nhưng với võ giả đẳng cấp Quy Nguyên cảnh thì Hư ảnh vương giả là tồn tại không thể chống đối.
Tức là mộ địa Vương giả trong Sơn mạch Đoạn Nha là gân gà, mang đến ích lợi ít ỏi cho các quận vương, đi kèm theo một đống nguy hiểm sống chết.
- Đi!
Ngay khi Hư ảnh Cự mãng hình thành thì mọi người lập tức xoay người bay đi xa, chạy nhanh như bay.
Hư ảnh Cự mãng khổng lồ trên tháp cổ nói tiếng người:
- Tiểu tử nhân tộc dám đến địa bàn của Thiên Mãng Vương ta giương oai? Hừ, đã đến rồi thì ở lại hết đi!
Mắt Hư ảnh Cự mãng lạnh băng bắn ra hai luồng dao động vô hình, thân thể to lớn đè xuống.
Ong ong ong!
Dao động vô hình bắn ra bao phủ hư không ngàn thước. Đám người Lâm Tiêu đang cắm cổ bay đi bỗng chốc khựng người giữa hư không, như rơi vào vũng bùn, không thể nhúc nhích.
Lâm Tiêu biến sắc mặt, trong tình huống này hắn không thể thi triển Hư Tung La Ảnh, Truy Tinh Vô Ảnh, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hư ảnh Cự mãng đang lao tới. Nếu bị đập trúng đòn đó e rằng tất cả cường giả đều về chầu trời, thân chết đạo tiêu.
Vào phút nguy hiểm, đám người Uất Trì Chiến đồng thanh kêu lên:
- A! Chặn lại!
- Mọi người liều mạng đi!
- Giết!
Cả đám mặt vặn vẹo điên cuồng, mọi người dốc sức thi triển tuyệt chiêu khủng bố nhất của mình công kích thân mãng xà khổng lồ.
Thoáng chốc hư không sôi trào, không gian ngàn thước bị chân nguyên khủng bố thổi quét. Lôi thương màu tím, rồng đen giận dữ, bóng chân điên cuồng, quyền uy mênh mông, đao quang sắc bén, các công kích phô thiên cái địa hình thành thủy triều năng lượng đẩy lên trên hư không.
Ầm ầm ầm!
Hư ảnh Cự mãng đập xuống, hư không rung lắc. Thân mãng xà hư vô va chạm với thủy triểu năng lượng, hư không như mặt kính vỡ tan nát lộ ra khe nứt không gian đen thui.
- Oa!
Trừ Lâm Tiêu ra mọi người hộc búng máu, mặt mũi rũ rượi, kinh mạch đứt vỡ. Lâm Tiêu thì dựa vào Thiên Nguyên Long Lân giáp, Tinh Thần Tôi Thể quyết đệ nhị trọng ngăn cản một kích kia, nhưng tinh thần chân nguyên vẫn đang sôi trào, nội tạng lệch vị trí, cổ họng ngứa.
Uy lực quá mạnh, mọi người thầm sợ hãi. Thiên Mãn Vương trước mặt bọn họ tuy chỉ là một ảo ảnh sau khi chết, nắm giữ thực lực không bằng một phần mười bản thể thì đám cường giả đỉnh Quy Nguyên cảnh hậu kỳ như nhóm Đông Phương Hiên Viên cũng không ngăn được.
Trên Quy Nguyên cảnh hậu kỳ còn có hai cảnh giới đỉnh Quy Nguyên cảnh hậu kỳ, và vô địch hậu kỳ. Trên vô địch có Nửa Bước Vương Giả, vượt qua Nửa Bước Vương Giả mới chính thức là Vương giả Sinh Tử cảnh.
Lâm Tiêu đoán Hư ảnh Thiên Mãn Vương cỡ cảnh giới Nửa Bước Vương Giả, cộng thêm năng lượng khống chế hư không của nó thì giết nhóm Đông Phương Hiên Viên hoàn toàn dễ như trở bàn tay.
Thiên Mãn Vương lạnh lùng nói:
- Có bản lĩnh, nhưng lần này các ngươi sẽ không may mắn như vậy nữa.
Đôi mắt đỏ đầy vẻ trào phúng và giễu cợt, thân hình khổng lồ lần nữa giáng xuống, uy lực mạnh hơn vừa rồi gấp mấy lần.
Không lẽ chúng ta sẽ chết tại đây sao?
Mọi người nóng nảy nhưng đành bất lực, chỉ có thể dốc sức đón đỡ, điên cuồng ngăn cản thân thể Thiên Mãn Vương đè xuống.