Lựa chọn thứ nhất là ngăn cản thú triều hai mươi năm cho Quận Võ Uy, tuy nguy hiểm nhưng bằng vào thực lực của Lâm Tiêu xác suất sống sót rất lớn. Giữa đường Lâm Tiêu đột phá Sinh Tử cảnh là sẽ được tự do, có thể nói đây là trừng phạt dành riêng cho hắn, cũng là cơ hội sống.
Nhưng Đông Phương Hiên Viên hiểu rõ tính cách của Lâm Tiêu, hắn chịu đồng ý điều thứ nhất sao ?
Nhưng nếu Lâm Tiêu không chọn điều thứ nhất, cái thứ hai gần như là đường cùng. Hạo Thiên Tuyệt Mệnh trận nổi tiếng trong đế quốc, Đông Phương Hiên Viên biết rõ về nó. Hạo Thiên Tuyệt Mệnh trận là gốc ngày xưa Bách Lý thị sáng lập Đế quốc Võ Linh, có đại trận bảo vệ đế đô dù là yêu vương Sinh Tử cảnh đệ tam trọng vào cũng không phá được đại trận. Nghe đồn Hạo Thiên Tuyệt Mệnh trận trừ ngăn ngoại địch ra khởi động nội bộ có thể thử thách tâm tính của võ giả, nguy hiểm tầng tầng.
Lâm Tiêu ngước nhìn Bách Lý Tỉ ngồi trên ngai vàng:
- Ta chọn điều thứ hai.
Con ngươi Bách Lý Tỉ co rút hỏi:
- Ngươi khẳng định chọn điều thứ hai ?
Bách Lý Tỉ bệ hạ nhấn mạnh:
- Có lẽ ngươi không biết Hạo Thiên Tuyệt Mệnh trận nguy hiểm thế nào. Đại trận chia mười tám tầng, ở tầng thứ mươi tám đủ giết Vương giả Sinh Tử cảnh. Độ khó mười ba tầng đầu cũng rất cao, muốn vượt qua được phải có thực lực vô địch Quy Nguyên cảnh hậu kỳ. Dù là võ giả Quy Nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong thì xác suất đi vào mười ba tầng chưa đến ba mươi phần trăm. Ta hỏi lại lần nữa, ngươi có muốn đổi lựa chọn không ?
Lâm Tiêu thản nhiên nói:
- Đa tạ bệ hạ nhắc nhở, ta điều thứ hai.
Đông Phương Hiên Viên nghe Lâm Tiêu lựa chọn thì sốt ruột nói:
- Lâm Tiêu!
Lâm Tiêu rất mạnh, hắn giết Thiên Ma lão nhân, hắn gần như bước vào hàng cường giả Quy Nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong siêu cao. Nhưng như Bách Lý Tỉ bệ hạ nói, dù là cường giả Quy Nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong thật sự cũng chỉ có ba mươi phần trăm xác suất sống, phần trăm cho Lâm Tiêu càng thấp. So sánh thì lựa chọn thứ nhất thấp hơn nhiều.
Bách Lý Tỉ bệ hạ đứng dậy, nhìn xuống Lâm Tiêu:
- Tốt!
Bách Lý Tỉ thấy sự kiên quyết, không chút do dự trong mắt Lâm Tiêu. Ánh mắt của hắn không có thể điên cuồng hậm hực, chỉ tràn đầy bình tĩnh.
- Rất tốt, Bách Lý Chiến, dẫn Lâm Tiêu đi Hạo Thiên cung ngay, để có lẽ xông Hạo Thiên Tuyệt Mệnh trận.
Hư không xé rách, Bách Lý Tỉ biến mất.
Võ Vương Bách Lý Chiến cung kính hành lễ:
- Tuân lệnh bệ hạ!
Võ Vương Bách Lý Chiến nhìn Lâm Tiêu, lắc đầu, nói:
- Đi theo ta.
Hoàng cung sôi trào, mỗi đệ tử Bách Lý thị đều biết Hạo Thiên Tuyệt Mệnh trận đáng sợ. Theo tổ huấn, muốn trở thành hoàng đế của Đế quốc Võ Linh phải được Hạo Thiên Tuyệt Mệnh trận thừa nhận, nên sau khi trưởng thành đệ tử Bách Lý thị ưu tú nhất sẽ vào trong Hạo Thiên Tuyệt Mệnh trận kiểm tra, nhưng xác suất thành công rất thấp, mười người không có một qua lọt. Nhờ huyết mạch Bách Lý thị nên nhiều hoàng tử dù thất bại cũng bình yên vô sự trở ra, còn võ giả khác thì không được như vậy. Nếu thất bại, võ giả sẽ đối mặt kết quả tan thành mây khói.
Trong phút chốc một đám đệ tử hoàng gia chạy nhanh hướng Hạo Thiên cung.
Đám người La Kinh Thiên cũng đi, lòng thầm cười nhạt.
La Kinh Thiên thầm nghĩ:
- Tiểu tử kia nếu chọn điều thứ nhất còn hơi rắc rối, không ngờ hắn tự tìm chết chọn điều thứ hai, đúng là tự sát. Bản thân ta còn không qua được tầng thứ mười ba Hạo Thiên Tuyệt Mệnh trận, Lâm Tiêu mới là Quy Nguyên cảnh trung kỳ đỉnh phong, hắn chết chắc!
Tứ hoàng tử Bách Lý Huyền cũng cười nhạt, thở phào thầm nghĩ:
- Lâm Tiêu ơi là Lâm Tiêu, lần này là ngươi tự tìm chết. Yên tâm, sau khi ngươi chết ta sẽ cho đại ca của ngươi xuống dưới chung cho vui. Nghe nói ngươi có một muội muội, thiên phú kinh người, vừa lúc cho ba huynh muội trùng phùng dưới địa ngục!
Đám người Uất Trì Chiến thấy thương tiếc cho lựa chọn của Lâm Tiêu.
Đằng trước Hạo Thiên cung tụ tập nhiều người. Có đám cường giả Đế quốc Võ Linh lúc nãy đứng trong đại điện, có thành viên Bách Lý thị, hoàng tử, công chúa nghe tin đều chạy đến.
- Ta dám cá Lâm Tiêu chết chắc.
- Sao thành công được ? Hạo Thiên Tuyệt Mệnh trận là đại trận tổ truyền của Bách Lý thị ta, cần có thực lực Quy Nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong trở lên mới có ba mươi phần trăm hy vọng vượt qua. Lâm Tiêu có thiên tài đến mấy cũng chỉ là Quy Nguyên cảnh trung kỳ đỉnh phong, xác suất vượt qua không đến mười phần trăm.
- Thật không hiểu tại sao Lâm Tiêu chọn điều thứ hai, đây là đường chết.
- Nhìn kìa, người đó là Lâm Tiêu, quán quân đại tái Phong Vân bảng đế quốc quý trước.
- Trẻ thật, nếu sống sót thì tương lai tiền đồ vô hạn, đáng tiếc sắp chết.
Lâm Tiêu đi theo Võ Vương Bách Lý Chiến đến trước cung điện hùng vĩ. Trên quảng trường đằng trước cung điện tụ tập rậm rạp võ giả, đa số là thành viên hoàng thất.
Trên quảng trường, một thiếu nữ mặc áo đỏ, xinh đẹp vô cùng, da trắng bóc, vẻ mặt lo lắng nói với Bách Lý Nghĩa:
- Bát ca, chẳng phải ta nhờ bát ca nói giúp cho Lâm Tiêu sao ? Vì sao phụ hoàng còn muốn hắn xông Hạo Thiên Tuyệt Mệnh trận ?
Thiếu nữ là Bách Lý Tuyền ngày xưa từng đánh nhau với Lâm Tiêu.
Bách Lý Nghĩa cười khổ nói:
- Cửu muội, bát ca đã hết sức. Bát ca cũng muốn bảo vệ Lâm Tiêu, nhưng người ra quyết định là phụ hoàng, hơn nữa con đường này là hắn tự chọn.
- Không được, ta phải kêu phụ hoàng đổi quyết định!
Bách Lý Tuyền cắn răng nói:
- Nếu vào Hạo Thiên Tuyệt Mệnh trận thì Lâm Tiêu phải chết thật sự!
Lâm Tiêu chậm rãi tiến tới trước đại điện.
- Lâm Tiêu, thực lực của ngươi mạnh nhưng Hạo Thiên Tuyệt Mệnh trận . . .
Đông Phương Hiên Viên sốt ruột truyền âm cho Lâm Tiêu:
- Nghe lời ta, đừng lỗ mãng. Với thiên phú của ngươi thì khả năng sau này trở thành Vương giả Sinh Tử cảnh rất lớn, khi đó Bách Lý Tỉ bệ hạ không trừng phạt ngươi nữa, cần gì mạo hiểm vào lúc này ?
Với thiên phú của Lâm Tiêu, Đông Phương Hiên Viên tin tưởng thành tựu sau này của hắn không thể đo lường. Nhưng bây giờ Lâm Tiêu xông Hạo Thiên Tuyệt Mệnh trận khó nói có bao nhiêu xác suất thành công. Nếu Lâm Tiêu chết, vậy tất cả không còn gì, bao gồm tương lai huy hoàng.
Lâm Tiêu nhìn Đông Phương Hiên Viên:
- Hiên Viên quận vương hãy yên tâm, ta sẽ không sao.
Không gian mờ ảo dao động, Bách Lý Tỉ bệ hạ xuất hiện trước mặt Lâm Tiêu, đôi mắt uy nghiêm nhìn hắn.
Bốn phía tĩnh lặng.
Các đệ tử hoàng thất xem náo nhiệt đều cung kính đứng sang bên, không dám lên tiếng. Bách Lý Tuyền mặc áo đỏ lao ra khỏi đám người.
Trước đại điện tĩnh lặng, Bách Lý Tuyền lớn tiếng hỏi:
- Phụ hoàng, ta có nghe chuyện Lâm Tiêu làm ở Quận Võ Uy, rõ ràng Quận vương Tương Thiên Thần có lỗi trước, tại sao trừng phạt Lâm Tiêu ?
Mắt Bách Lý Tuyền trợn to.
- Tuyền nhi, lui xuống.
- Không chịu!
Bách Lý Tỉ bệ hạ lạnh lùng hỏi:
- Như thế nào ? Chẳng lẽ không chịu nghe lời của phụ hoàng ?
Các công chúa, hoàng tử im thin thít, không dám thở mạnh. Chỉ có Bách Lý Tuyền được cưng yêu là dám lên tiếng trước bao cặp mắt nhìn.