- Chẳng lẽ là tuyển thủ đại tái Phong Vân bảng mấy quý trước ?
- Không đúng, xem tuổi chỉ hơn hai mươi, nếu là tuyển thủ quý trước thì tuổi cơ bản hơn ba mươi, hơn nữa chúng ta không thể nào không biết mặt.
- Ở đâu chạy ra nhiều cường giả vậy ? Khí thế quá khủng bố, ở trước mặt bọn họ làm tan ghẹt thở.
Xung quanh quảng trường, các võ giả kinh hoàng lên tiếng. Nhất làg thí sinh được thứ hạng trong đại tái Phong Vân bảng lần này, ai nấy mặt tái xanh, không biết ở đâu chui ra nhiều cường giả như vậy.
Một thanh niên mặc võ phục màu đỏ cười khẩy nói:
- Thiên Thần sư huynh, đây là mấy người xuất sắc trong đại tái Phong Vân bảng lần này sao ? Nhìn cũng không ra gì, không đến Quy Nguyên cảnh. Mấy người ở giữa quảng trường thì tạm được, nhưng cũng chỉ có thế.
Tóc dài màu đen bay lên, thanh niên toát ra hơi thở nóng bỏng, ma khí âm trầm.
Trương Thuần Hi mở miệng hỏi:
- Các vị rốt cuộc là ai ? Dường như trước kia chúng ta ở Đế quốc Võ Linh chưa từng thấy mấy vị ?
Thanh niên mặc võ phục màu đỏ ngông cuồng nhìn đám người bên dưới, ánh mắt khinh thường nói:
- Ha ha ha ha! Năm người chúng ta vốn không phải là người Đế quốc Võ Linh, chúng ta đến từ Đế quốc Thần Võ, chuyến này tới đế đô của Đế quốc Thần Võ là có việc, nhưng nghe nói đại tái Phong Vân bảng quy cách cao nhất Đế quốc Võ Linh sẽ tổ chức tại đây nên đến xem. Tuy nhiên còn chẳng bằng không xem còn hơn, thật chẳng ra sao cả.
Nghe nói đối phương đến từ Đế quốc Thần Võ, có võ giả Quy Nguyên cảnh trợn tròn mắt kinh kêu:
- Đế quốc Thần Võ ? Ta nhớ ra rồi! Thanh niên áo đỏ là Hỏa ma Liệt Hùng, một trong các thiên tài trẻ tuổi nhất Đế quốc Thần Võ, uy danh hiển hách, danh chấn đế quốc!
Trong đại lục Thương Khung trải rộng yêu thú, giữa các đế quốc không giao lưu nhiều, ít khi tới lui với nhau. Nhưng vì có mấy chỗ như chiến trường ma uyên nên hay giao lưu tin tức, bởi vậy nghe đối phương nói đến từ Đế quốc Thần Võ liền có võ giả nhận ra lai lịch một vài người.
- Ha ha ha, không ngờ cái danh Hỏa Ma của ta cũng có người trong Đế quốc Võ Linh biết.
Thanh niên tóc đỏ cười to bảo:
- Vậy thì những người bên cạnh ta như Kinh Vô Song, Hậu Chính, Tạ Tranh, Thiên Thần sư huynh chắc càng uy danh lan xa trong Đế quốc Võ Linh các người đi ?
- Hậu Chính, chẳng lẽ là Hậu Chính có danh hiệu Cuồng Đao ? Lấy đao nhập cuồng, không gì không chém, từng vượt cấp càn quét đao khách một quận của Đế quốc Thần Võ, không người địch lại ?
- Ba người kia chẳng lẽ là Nhất Kiếm Phong Hầu Kinh Vô Sông, Thiết Diện Phán Quan Tạ Tranh, và . . .
Nghĩ đến người cuối cùng, võ giả đó hoảng sợ vụt ngẩng đầu, ánh mắt kinh sợ. Người này tên Trương Thiên, tuy chỉ là Quy Nguyên cảnh trung kỳ nhưng cư ngụ ở quận Kim Hà gần Đế quốc Thần Võ nhất, quanh năm rèn luyện trong tầng hai chiến trường ma uyên, biết nhiều cường giả Đế quốc Thần Võ, nên cũng nghe danh tiếng nhiều thiên tài của Đế quốc Thần Võ.
- Năm người này đều đến Đế quốc Võ Linh ta, hay Đế quốc Thần Võ xảy ra chuyện lớn gì ? Mấy người kia rất đáng sợ, nên nhắc nhở nhóm Lâm Tiêu đừng gây xung đột.
Trương Thiên ngẫm nghĩ, truyền âm cho mấy đứng đầu thế hệ trẻ như Lâm Tiêu biết tin tức.
Lâm Tiêu gật gù, mắt lóe tia sáng:
- Thì ra là thiên tài trẻ tuổi đỉnh cao đến từ Đế quốc Thần Võ.
Biểu tình Trương Thuần Hi trầm trọng:
- Đúng rồi, ta cũng có nghe danh tiếng của bọn họ.
Trương Thuần Hi là đệ nhất thiên tài quận Kim Hà, có nghe tiếng vài thiên tài của Đế quốc Thần Võ.
- Hỏa Ma Liệt Hùng, một trong số thiên tài đỉnh cao của Đế quốc Thần Võ, công pháp hỏa hệ thông thiên triệt địa, không gì không diệt.
- Nghe nói sau khi hắn sinh ra thì phụ mẫu bị người truy sát, vì bảo vệ Liệt Hùng nên hai người đặt hắn vào hang núi lửa đi ngang trên đường, không may rơi vào dung nham. Chẳng ngờ Liệt Hùng ly kỳ sống sót.
- Sau này Liệt Hùng được một cường giả phát hiện nhận nuôi, dậy dỗ võ nghệ. Năm mười chín tuổi Liệt Hùng một mình vào sơn trang kẻ thù năm xưa truy sát phụ mẫu của mình, một người đồ diệt ngàn người trong sơn trang, đốt sơn trang thành tro nên được danh hiệu Hỏa Ma.
- Thanh niên eo giắt chiến đao là Cuồng Đao Hậu Chính, một đao nhập cuồng, không gì không chém được. Hậu Chính tu luyện áo nghĩa cuồng đao uy lực vô cùng, khiêu chiến vượt cấp đơn giản như đi đường ăn cơm.
- Người mặt không biểu tình, chất phát là Nhất Kiếm Phong Hầu Kinh Vô Sông, từng là sát thủ trong một tổ chức sát thủ đỉnh cao của Đế quốc Thần Võ. Kiếm pháp của Kinh Vô Sông khiến người ta biến sắc, kiếm pháp nhẹ nhàng, giết người chưa bao giờ cần chiêu thứ hai, một kích tất trúng. Kinh Vô Sông từng ám sát nhiều cường giả thế hệ trước mạnh hơn hắn rất nhiều.
- Người sau lưng giắt bút phán quan là Thiết Diện Phán Quan Tạ Tranh. Đôi bút phán quán phán sinh tử của người, đối thủ bị Tạ Tranh chọn chưa từng sống qua ngày thứ hai nên mới có biệt danh là Thiết Diện Phán Quan.
- Người trẻ tuổi cuối cùng được gọi là Thiên Thần sư huynh, nếu ta không đoán sai thì khủng bố hơn bốn người khác gấp mấy lần.
Biểu tình Uất Trì Quật nghiêm túc hỏi:
- Người này rất đáng sợ sao ?
Trương Thuần Hi kể mấy người trước không bình thường, nghe giọng điệu của gã thì Thiên Thần sư huynh khủng bố hơn những người khác, làm Uất Trì Quật giật mình.
Trương Thuần Hi hít sâu, nói:
- Đâu chỉ đáng sợ, là khủng khiếp.
- Người này tên Triệu Thiên Thần, danh hiệu Thiên Kiếm, đệ tử của Danh Kiếm sơn trang, thế lực đỉnh cao của Đế quốc Thần Võ.
- Nghe nói lúc Triệu Thiên Thần sinh ra thì trong Danh Kiếm sơn trang vang tiếng kiếm ngân, có luồng kiếm khí bắn thẳng lên trên trời, nên sau khi thành danh có biệt hiệu là Thiên Kiếm.
- Từ nhỏ đến lúc Triệu Thiên Thần lớn thiên tài thiếu niên thua trên tay hắn nhiều không đếm xuể, thật là biến thái. Không khí trong Đế quốc Thần Võ không như Đế quốc Võ Linh chúng ta, nó là vùng đất hỗn loạn, các quận hay đánh nhau, vô cùng tàn bạo. Bởi vậy thiên tài trong Đế quốc Thần Võ không dễ tính như chúng ta, mỗi người đều giết người như ngóe.
Ánh mắt Trương Thuần Hi trầm trọng, danh tiếng của Triệu Thiên Thần tạo áp lực lớn cho gã.
Mặc Thanh Hiên biểu hiện như thế, Trương Thuần Hi không tiện nói gì thêm:
- Mặc Thanh Hiên, nếu đối đầu với Triệu Thiên Thần thì nhớ hết sức cẩn thận. Giữa võ giả bình thường Đế quốc Thần Võ và Đế quốc Võ Linh ta ít khi có tiếp xúc, năm người đột nhiên đến không biết có mục đi đích gì.
Hoàng Phủ Chân hừ lạnh một tiếng:
- Mặc kệ là mục đích gì, mặc kệ là ai, đến Đế quốc Võ Linh vênh váo tức là bất kính với võ giả Đế quốc Võ Linh chúng ta!
Hoàng Phủ Chân hét to:
- Các vị Đế quốc Thần Võ, nơi này là Đế quốc Võ Linh ta, nếu mấy vị đến làm khách thì chúng ta hoan nghênh, không thì mời đi cho, đừng cản trở mấy người chúng ta luận bàn!