Võ Đạo Đan Tôn

Chương 920: Nghiền áp (2)



Lâm Tiêu lạnh lùng cười:

- Dù ngươi nhanh mấy cũng không phải thật sự hóa thành kiếm quang, đó chỉ là thủ thuật che mắt, muốn lừa được Lâm Tiêu ta sao ?

Thanh âm chứa trào phúng.

Kiếm Quang Phi Hành Thuật bị phá, tuy Triệu Thiên Thần giật mình nhưng không hoảng.

Triệu Thiên Thần lạnh lùng cười:

- Vậy đỡ thêm chiêu này.

Triệu Thiên Thần thiêu đốt chân nguyên khuếch tán ra, tay cầm trường kiếm bỗng tỏa sáng chói lòa, gã như biến thành mặt trời bé con.

- A! Đây là ánh sáng gì ? Mắt của ta!

- Ngốc, đừng xem bằng mắt, hãy dùng cảm giác tìm tòi. A, sao cảm giác của ta cũng bị quấy nhiễu ?

- Chiêu thức kinh khủng thật, đây là võ kỹ gì ? Bị thương mắt, lại quấy nhiễu cảm giác, vậy võ giả đối chiến với hắn chẳng phải đều thành có mắt không thấy Thái sơn ?

Triệu Thiên Thần tung ra chiêu này, tiếng kinh kêu rộ lên. Ánh sáng chói lòa làm người ta không mở mắt được, rung động nhất là trong ánh sáng chứa lực lượng thần kỳ, chẳng những không thể mở mắt nhìn mà cảm giác khuếch tán cũng sẽ thấy đau. Vậy là đối thủ không thể bắt giữ tung tích của Triệu Thiên Thần, làm sao đánh ?

- Rốt cuộc xuất hiện, Huyễn Quang Chấn Diệu Kiếm, bí kỹ bất truyền của Danh Kiếm sơn trang.

- Dựa vào chiêu này Thiên Thần sư huynh đã giết bao nhiêu là cao thủ mạnh hơn sư huynh.

- Hừ! Mất đi mắt và cảm giác, đối phương không thể bắt giữ tung tích của Thiên Thần sư huynh, còn Thiên Thần sư huynh thì dễ dàng đánh trúng đối phương, căn bản không cách nào đánh lại.

- Bọn họ không biết là trừ mắt và cảm giác ra, Huyễn Quang Chấn Diệu Kiếm có tác dụng khắc chế tinh thần lực, dù có là luyện dược sư cũng bó tay.

Đám người Thiết Thủ Phán Quan Tạ Tranh cười khẩy. Nhất là Cuồng Đao Hậu Chính, trong lòng hung tợn rít gào, thầm cầu nguyện Thiên Thần sư huynh đánh Lâm Tiêu tàn phế, thậm chí giết hắn mới xóa đi nỗi hận trong lòng gã.

Bọn họ tràn đầy niềm tin với Triệu Thiên Thần.

Lâm Nhu không thấy cảnh trên bầu trời, nàng siết chặt hai đấm thầm lo âu:

- Nhị ca!

Lâm Nhu cảm nhận được tinh thần lực lục phẩm bị ức chế mạnh mẽ trong ánh sáng chói mắt.

Triệu Thiên Thần cười to bảo:

- Huyễn Quang Chấn Diệu Kiếm, chịu chết đi!

Triệu Thiên Thần biến thành ánh sáng rực rỡ chém Lâm Tiêu.

- Bạo!

Khi kiếm quang sắp đến gần thì cơ thể Lâm Tiêu nổ tung thành các tàn ảnh bay đi bốn phương tám hướng.

- Không trốn thoát được đâu!

Trường kiếm khuấy động, kiếm quang mênh mông từ trái sang phải, từ trên xuống dưới, liên tục chém chết một đống tàn ảnh Lâm Tiêu. Kiếm quang rậm rạp với các góc độ kỳ dị đâm mỗi vị trí trên người Lâm Tiêu.

Khi kiếm quang đâm tới, Lâm Tiêu nhếch mép cười nhạt, lôi quang bên người chớp lóe. Lâm Tiêu không thèm quan sát, hắn vung đao chém phía bên phải.

Đinh!

Kiếm quang quái dị xuất hiện trong không trung, lại bị Lôi Đình đao dễ dàng ngăn lại.

Triệu Thiên Thần kinh ngạc nói:

- Cái gì ? Sao ngươi có thể phân biệt được vị trí của ta ?

Mặt Triệu Thiên Thần vặn vẹo nói:

- Chắc chắn là ngoài ý muốn, lại đỡ kiếm của ta!

Ầm!

Ánh sáng trên người Triệu Thiên Thần càng chói lòa, trong phạm vi trăm trượng một mảnh trắng xóa. Chính giữa ánh sáng, mấy luồng kiếm quang lặng lẽ đâm hướng Lâm Tiêu với góc độ quái dị.

Đinh đinh đinh!

Tiếng kim loại giao nhau vang lên, mặt Lâm Tiêu bình tĩnh, huơ Lôi Đình đao nhanh chóng ngăn lại mấy luồng kiếm quang trong ánh sáng khó mà nhìn thấy vật gì.

Lâm Tiêu chém một nhát:

- Thông Thiên Nhất Đao!

Đao quang thông thiên bắn lên cao, đao quang mênh mông xé rách kiếm quang chói mắt, tư thế cuồng ngạo nghiền áp ập đến. Triệu Thiên Thần giật mình cuống cuồng đón đỡ, chém mấy nhát kiếm mới chặn lại được công kích của Lâm Tiêu. Vì tạm dừng một lúc nên ánh sáng trên người Triệu Thiên Thần biến mất, bầu trời trở về bình tĩnh.

- Cái gì ? Lâm Tiêu kia chưa thua ?

- Mới rồi xảy ra chuyện gì ? Dường như Huyễn Quang Chấn Diệu Kiếm vô dụng với tiểu tử kia.

- Chuyện gì xảy ra ?

Đám người Thiết Thủ Phán Quan Tạ Tranh trợn to mắt. Bọn họ quen Triệu Thiên Thần dã lâu, lần đầu tiên thấy Huyễn Quang Chấn Diệu Kiếm mất công hiệu, chuyện quá khó tin.

Người giật mình nhất là Triệu Thiên Thần, gã hoàn toàn không hiểu Lâm Tiêu làm sao tìm ra vị trí gã xuất kiếm, nhất trong dễ dàng tìm được gã trong kiếm quang chói mắt.

Lâm Tiêu thản nhiên nói:

- Huyễn Quang Chấn Diệu Kiếm mới rồi đặt tên nghe hay, tiếc rằng uy lực không được tốt.

Huyễn Quang Chấn Diệu Kiếm xứng là thuật nghịch thiên, chẳng những khiến người không thể không thể mở mắt, càng che chắn cảm giác, tinh thần lực.

Tiếc rằng nếu một cường giả vô địch Quy Nguyên cảnh đổi vị trí cho Triệu Thiên Thần có lẽ sẽ che được tinh thần lực bát phẩm của Lâm Tiêu. Triệu Thiên Thần mới có tu vi Quy Nguyên cảnh hậu kỳ, gã thi triển Huyễn Quang Chấn Diệu Kiếm chỉ che được tinh thần lực lục phẩm hay thậm chí thất phẩm, bất lực trước tinh thần lực bát phẩm đáng sợ của Lâm Tiêu. Nếu tinh thần lực dễ dàng bị che chắn hết thì trên đời đã không hiếm có luyện dược đại sư, luyện dược sư không đến nỗi quý hiếm như thế.

Nghe Lâm Tiêu nói, Triệu Thiên Thần tức giận hộc máu. Lần đầu tiên Triệu Thiên Thần nghe có võ giả dám nói Huyễn Quang Chấn Diệu Kiếm của Danh Kiếm sơn trang bọn họ không được tốt, nhưng gã không thể phản bác. Triệu Thiên Thần bực tức nín thở.

Triệu Thiên Thần nổi khùng thật sự:

- Cho rằng ta không đối phó được ngươi sao ?

- Nhân Kiếm Hợp Nhất, chém!

Chiến đấu lâu như vậy mà Triệu Thiên Thần không đánh gục được Lâm Tiêu làm gã thấy nhục, đến mức này rồi gã không giữ sức nữa, cố gắng nhanh chóng đánh bại hắn.

Giây lát sau khí thế của Triệu Thiên Thần càng mạnh, gã giơ cao bảo kiếm hợp nhất. Kiếm quang cực kỳ kinh khủng làm người tim đập chân run nghiền áp, nửa bầu trời bị ánh sáng rực rỡ che mờ, như hóa thành thế giới kiếm, sắc bén, xuyên suốt.

Lâm Tiêu không lỗ mãng trước nhát kiếm này, hắn thi triển Truy Tinh Vô Ảnh, Hư Tung La Ảnh, lúc biến mất rồi lại hiện ra, mất lại hiện. Mỗi lần Lâm Tiêu xuất hiện vị trí khác nhau, không ngừng thấp thoáng, nhanh đến tột đỉnh. Trong phút chốc trên bầu trời như có vô số Lâm Tiêu, bóng người không ngừng lấp lóe, hiện ra lại biến mất rồi lại hiện ra, khó mà nắm bắt.

Kiếm quang chém xuống, kình khí đáng sợ bộc phát trong hư không. Khiến người giật mình là Lâm Tiêu không ngừng thấp thoáng như biến mất khỏi hư không, mặc cho kiếm quang đáng sợ tàn phá cỡ nào cũng không mảy may chạm vào hắn được, không chém rách được một góc áo.

Mọi người trợn tròn mắt ta thán:

- Thân pháp thật ảo diệu.

Mắt Triệu Thiên Thần sáng rực chân nguyên lại bốc cháy lên:

- Chết tiệt, đây là thân pháp gì ? Nhân Kiếm Hợp Nhất cũng không tổn thương được hắn, đùa sao ?

Triệu Thiên Thần hét to một tiếng:

- Kiếm Diệt Thương Khung!

Người Triệu Thiên Thần toát ra dao động kinh người, bảo kiếm kêu vù vù, dao động khiến người sợ hãi truyền ra.

Ầm ầm ầm!

Kiếm quang đáng sợ thành hình quạt khuếch tán bao phủ hư không trăm trượng, khắp nơi là kiếm quang tung hoành đáng sợ hóa thành biển kiếm quang thổi quét tất cả, bao phủ phạm vi ảo ảnh Lâm Tiêu, không cái bóng nào may mắn thoát khỏi.