Võ Đạo Đan Tôn

Chương 922: Vương giả ra tay. (1)



Xẹt xẹt xẹt!

Triệu Thiên Thần hoàn toàn thiêu đốt chân nguyên, da thịt cháy đen, tóc vàng uốn quăn, tơ máu phun ra, gã đang thi triển cấm pháp hoàn toàn đáng sợ. Triệu Thiên Thần cười gằn, nụ cười đầy tà ý, ánh mắt vặn vẹo điên cuồng.

Triệu Thiên Thần quát to:

- Ngươi không thể nào đánh bại ta được, Triệu Thiên Thần ta mới là người mạnh nhất!

- Thiên Kiếm Chi Thương!

Các tơ máu chảy vào bảo kiếm trong tay Triệu Thiên Thần, ánh sáng đỏ tràn ngập. Triệu Thiên Thần cao lớn, vĩ ngạn, danh hiệu Thiên Kiếm giờ trở nên vô cùng âm trầm, đôi mắt đỏ nhìn Lâm Tiêu chằm chằm. Khi lực lượng lên đến tột đỉnh, Triệu Thiên Thần vung kiếm lên.

Ầm ầm ầm!

Kiếm quang chứa ánh sáng đỏ kiếm quang xuyên thấu hư không, như kinh hồng lôi điện làm người lạnh gáy.

- Cái gì ? Thiên Thần sư huynh còn có chiêu này ?

- Công kích đáng sợ quá, đây là cấm pháp gì ? Công kích của Thiên Thần sư huynh mạnh gấp đôi!

Triệu Thiên Thần còn tuyệt học cỡ đó làm mọi người giật mình. Đám người Kinh Vô Sông cùng đến từ Đế quốc Thần Võ cũng rung động. Bọn họ quen Triệu Thiên Thần đã lâu nhưng lần đầu tiên thấy gã thi triển tuyệt học cấm thuật kỳ dị như thế.

Cục diện sẽ thay đổi sao ?

Trái tim mọi người treo cao.

Lâm Tiêu lắc đầu, ngón trỏ tay phải chỉ một cái.

Ngay sau đó.

Một chỉ ảnh vô hình bay ra, xuyên thấu cơ thể Triệu Thiên Thần, mang đi một phần chân nguyên. Bị thiếu chân nguyên làm Triệu Thiên Thần trong trạng thái thiêu đốt chân nguyên toàn diện lực lượng bị mất cân bằng, công kích chưa đến gần Lâm Tiêu đã tan vỡ.

Phụt phụt phụt!

Các vị trí trên người Triệu Thiên Thần cùng phun máu. Bởi vì cấm thuật phản phệ, căn bản không cần Lâm Tiêu lại ra tay, Triệu Thiên Thần tự nếm trái đắng. Triệu Thiên Thần bị thương nặng, miệng mũi chảy máu, phun ra hai luồng máu, té cái bịch xuống đất, không còn sức chiến đấu.

Nếu thi triển thức thứ bốn của Ngũ Ngục Pháp Vương Đao, Ma Ngục Đao thì Lâm Tiêu vẫn đánh bại được Triệu Thiên Thần, nhưng không nhẹ nhàng bằng sử dụng Đoạt Nguyên Linh chỉ. So sánh hai cái thì Đoạt Nguyên Linh chỉ tiêu hao chân nguyên không bằng một phần năm Ma Ngục Đao.

- Cái này . . .

Mọi người trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn không ngờ kết quả cuối cùng là thế này. Triệu Thiên Thần điên dại bùng nổ cấm thuật, ngược lại Lâm Tiêu nhẹ nhàng đánh lui, chỉ một cái là phá công kích của gã, còn khiến gã bị thương nặng không còn sức đánh lại.

- Yêu nghiệt, đúng là yêu nghiệt.

Lâm Tiêu nhẹ nhàng làm mọi người thầm hút ngụm khí lạnh. Thiên Kiếm Triệu Thiên Thần Đế quốc Thần Võ gì đó ở trước mặt Lâm Tiêu không chịu nổi một kích.

Đám người Hỏa Ma Liệt Hùng hoảng sợ nhìn Triệu Thiên Thần hộc máu:

- Thiên Thần sư huynh thua thật.

- Thua hoàn toàn.

Lúc trước tuy Triệu Thiên Thần thua nhưng chỉ bị Lâm Tiêu ức chế, hiện tại gã bùng nổ cấm thuật vậy mà đối phương chỉ một cái là toàn thân gã đổ máu ròng ròng, bị thương nặng. Cảnh tượng rung động rõ ràng khiến nhóm Hỏa Ma Liệt Hùng suốt đời khó quên.

Đường đường là Triệu Thiên Thần sư huynh, thiên tài đỉnh cao nhất của Đế quốc Thần Võ vậy mà thua vào tay một thanh niên, còn chật vật, khó xem như thế. Đám người Cuồng Đao Hậu Chính không tin nổi mắt mình, nghi ngờ đang nằm mơ.

Bóng người thấp thoảng, Lâm Tiêu đáp xuống giữa quảng trường, ánh mắt lạnh lùng nhìn đám người Hỏa Ma Liệt Hùng.

- Thế nào ? Các người còn ai muốn khiêu chiến nữa không ? Ta theo đến cùng, nếu không có thì mời đi cho. Đế quốc Võ Linh chúng ta không phải nơi cho các ngươi đến lên mặt!

Lời này vừa nói ra, toàn trường yên tĩnh, lặng ngắt như tờ. Gió lạnh thổi qua, đám người Hỏa Ma Liệt Hùng toát mồ hôi lạnh.

Cuồng Đao Hậu Chính hừ mạnh, độc ác nhìn Lâm Tiêu, hung tợn nói:

- Tiểu tử, ngươi đừng quá cuồng, Thiên Thần sư huynh không phải đệ nhất thiên tài của Đế quốc Thần Võ chúng ta, chỉ miễn cưỡng xếp hàng đỉnh cao, không tính mấy người mạnh nhất. Không lâu sau Đế quốc Thần Võ chúng ta sẽ lấy lại những gì đã mất!

- Cái gì ? Triệu Thiên Thần không xếp trong hàng đỉnh cao nhất ?

- Trời, thiên tài Đế quốc Thần Võ rốt cuộc đáng sợ cỡ nào ?

Nhiều võ giả Đế quốc Võ Linh trợn mắt há hốc mồm. Mặc dù Triệu Thiên Thần thua Lâm Tiêu nhưng phải công nhận thiên phú của gã mạnh, trong người trẻ tuổi Đế quốc Võ Linh có mỗi Lâm Tiêu là đè đầu gã được.

- Hừ! Sợ gì ? Có Lâm Tiêu thì Đế quốc Võ Linh chúng ta không sợ ai!

- Nói đúng lắm, nói cứng miệng cỡ nào thì được gì ? Là ai hùng hổ đến lại cụp đuôi về ?

- Mặc kệ thiên tài Đế quốc Thần Võ bọn họ đáng sợ cỡ nào thì thiên tài Đế quốc Võ Linh chúng ta cũng không hiền!

Nghĩ đến Lâm Tiêu là mọi người lấy lại niềm tin, có hắn thì thiên tài cường đại đến mấy có gì phải sợ ?

Lâm Tiêu không thèm để bụng Cuồng Đao Hậu Chính hăm dọa. Thật ra Lâm Tiêu có thực lực vượt xa đối phương tưởng tượng, trong chiến đấu hắn mạnh nhất là Thiên Tinh Thần Khung Ấn, Tinh Thần Tôi Thể quyết, Phần Viêm Quyết cũng chưa lộ ra. Tất cả là át chủ bài của Lâm Tiêu, sẽ không tùy tiện lộ ra. Thiên tài Đế quốc Thần Võ có mạnh mấy Lâm Tiêu tự tin tuyệt đối có thể giẫm đối phương dưới chân.

Lâm Tiêu lười nói nhiều, hắn nhướng mày nói:

- Cút mau, nếu còn không xéo thì ta tự mình tiễn các ngươi!

Sát khí bắn ra, Lâm Tiêu nhìn Cuồng Đao Hậu Chính chằm chằm.

Mặt Hậu Chính tái nhợt, thụt lùi mấy bước, sợ hãi ánh mắt của Lâm Tiêu. Đám người Nhất Kiếm Phong Hầu Kinh Vô Song lòng lạnh lẽo.

Ầm ầm ầm!

Đột nhiên trên bầu trời Thành Tinh Tú xé một khe nứt to, một bàn tay khổng lồ vươn ra từ khe nứt. Bàn tay trong suốt như ngọc đè xuống Lâm Tiêu đứng giữa quảng trường, uy nhiếp khủng bố ập xuống. Mọi người nín thở, đôi mắt tràn ngập kinh khủng.

- Tiểu tử ngông cuồng, không cho phép ngươi làm nhục thiên tài Đế quốc Thần Võ ta!

Bàn tay to đè xuống, không gian đóng băng, không ai nhúc nhích được. Các quận vương Đông Phương Hiên Viên cũng bị ức chế chặt chẽ, bọn họ như con rùa bị ấn dưới đất, xương kêu răng rắc.

Vương giả Sinh Tử cảnh.

Đám người Đông Phương Hiên Viên trong mắt đầy kinh khủng, chỉ có Vương giả Sinh Tử cảnh mới đóng băng hư không, nghiền bọn họ như nghiền một con kiến.

Thanh âm bá đạo uy nghiêm hét to:

- Địa Kiếm Vương, nơi này là Đế quốc Võ Linh ta, thiên tài Đế quốc Võ Linh không đến lượt ngươi dạy!

Hư không bên ngoài Thành Tinh Tú nứt ra, một bóng người cao lớn xuất hiện. Một quyền lao tới đánh nát bàn tay to đang chụp về hướng Lâm Tiêu.

Uy nhiếp cường đại lan tỏa, hư không giam cầm mọi người trở lại bình thường. Đám người thở hổn hển, đầu đầy mồ hôi, mặt đỏ rực.

Mọi người kinh kêu, lòng kích động.

- Võ Vương!

- Là Võ Vương đại nhân!

Người đến là Võ Vương Bách Lý Chiến của Đế quốc Võ Linh.

Một nam nhân trung niên mặc áo vàng bước ra từ hư không, lưng cõng kiếm to, mặt đầy sát khí, vô cùng đáng sợ có khí thế càn quét vô địch. Khí tức trấn áp hư không quanh người nam nhân trung niên áo vàng run rẩy như không chịu nổi lực lượng của gã.

- Hừ! Bách Lý Chiến, ngươi muốn ngăn cản ta ? Đệ tử Đế quốc Thần Võ ta bị đệ tử Đế quốc Võ Linh ngươi nhục nhã, chẳng lẽ bỏ qua như vậy sao ?