Võ Đạo Đan Tôn

Chương 951: Thuộc hạ của tứ hoàng tử (2)



- Là linh dược cửu giai, trời ơi, nhiều quá. Mau lên, tiểu tử kia đã hái được mấy gốc rồi!

- Tiểu tử, mau dừng tay, nếu không ta giết ngươi!

- Ngoan ngoãn giao linh dược cửu giai ra, tha cho ngươi khỏi chết!

Vù vù vù!

Các tiếng hét giận dữ vang lên, từng luồng sáng chân nguyên bay hướng Lâm Tiêu, các cường giả Quy Nguyên cảnh hậu kỳ, đỉnh hậu kỳ nhào tới.

Lâm Tiêu liếc đám người phía sau, tay không ngừng hái, liên tục nhổ bảy, tám gốc linh dược cửu giai. Lâm Tiêu đột nhiên lắc người né tránh.

Ầm ầm ầm!

Hòn đảo rung rinh theo đòn công kích của mọi người, cột dược khí trên bầu trời tan vỡ. Hơn mười gốc linh dược cửu giai giữa hòn đảo bị Lâm Tiêu nhổ chỉ còn ba, bốn gốc. Lâm Tiêu thậm chí không bỏ qua một đống linh dược bát giai.

Răng rắc!

Trước xung lực to lớn của các đòn công kích chân nguyên, hòn đảo vỡ ra thành mấy mảnh. Các khối đá, đất bùn kèm theo nhiều linh dược như mưa to bay đi bốn phương tám hướng.

Lâm Tiêu lẩm bẩm:

- Cũng đủ rồi.

Lâm Tiêu nhìn mấy trăm linh dược trong không gian Thương Long Tí, hắn cười híp mắt. Lâm Tiêu nhìn số linh dược còn sót lại trên mấy khối đất tan vỡ, hắn bay đi thẳng.

Trong phút chốc mấy chục cường giả vọt tới.

- Mau cướp mấy linh dược này!

Bọn họ chộp những khối đất bắn tung tóe, trên mỗi khối đất có ít nhất hai, ba gốc linh dược bát giai. Có khối đất to chút có hơn mười gốc linh dược.

Phương xa khá nhiều võ giả bị cột dược khí hấp dẫn đến, thấy tình huống nơi này thì mọi người đỏ mắt.

- Bỏ xuống, mấy thứ đó là của ta!

- Dừng tay, nếu không giết không tha!

- Ngoan ngoãn giao linh dược ra đây!

Các tiếng gào thét vang lên, nhiều người còn đang bay giữa đường đã gồng sức tấn công mãnh liệt, điên cuồng công kích mấy chục võ giả giành giật khối đất bên dưới.

Tiếng nổ vang điếc tai trong thiên địa, trên bầu trời hồ nước toàn là dao động chân nguyên. Mọi người đánh nhau túi bụi, cảnh tượng làm cho người ta sợ hãi, từng cột nước bắn lên cao ngàn thước hóa thành sóng thần.

Mấy cường giả đến sớm không tham gia vào cuộc tranh giành, ánh mắt tham lam nhìn Lâm Tiêu, lao nhanh đuổi theo hắn.

- Giết tiểu tử kia, trên người hắn có nhiều linh dược.

- Ta thấy tiểu tử kia lấy đi nhiều linh dược cửu giai, tiểu tử này giàu nhất.

- Hàng trăm gốc linh dược, tiểu tử này lấy tí nhất là trăm gốc linh dược.

Mấy võ giả Quy Nguyên cảnh hậu kỳ đến sớm chỉ sợ thiên hạ không loạn, biết không thể giết Lâm Tiêu cướp linh dược trong tay mọi người, nên bọn họ vừa giành khối đất vừa hét to chỉ vào hắn, hấp dẫn một đám võ giả đến sau chú ý.

Mấy cường giả đuổi theo Lâm Tiêu chửi thầm:

- Bà nội nó, đám kia dám la bậy, nếu phá hỏng việc tốt của ta thì ta giết hết!

Bọn họ liều mạng lao hướng Lâm Tiêu.

Lâm Tiêu thấy nhiều võ giả đuổi theo sau lưng, hắn vừa chạy như điên vừa gằn giọng cảnh cáo:

- Các ngươi dám đuổi theo ta? Muốn chết! Ta là thuộc hạ của tứ hoàng tử Bách Lý Huyền Đế quốc Võ Linh, dám xuống tay với ta, chẳng lẽ các ngươi không sợ tứ hoàng tử điện hạ giết các ngươi sao?

Mấy cao thủ Đế quốc Thiên Huyền cười khẩy nói:

- Ha ha ha! Thuộc hạ của tứ hoàng tử Bách Lý Huyền Đế quốc Võ Linh? Thuộc hạ của một hoàng tử bình thường mà dám kiêu ngạo vậy sao? Chúng ta là võ giả của Đế quốc Thiên Huyền, ai cần biết tứ hoàng tử gì đó. Ngoan ngoãn giao linh dược ra sẽ tha mạng cho ngươi, còn không thì ông trời có xuống cũng không cứu được ngươi!

Mấy cao thủ Đế quốc Thiên Huyền bao vây Lâm Tiêu lại.

Lâm Tiêu vênh váo mắng lại:

- Các ngươi gan to bằng trời! Đế quốc Thiên Huyền quái quỷ gì đó có là gì? Tứ hoàng tử điện hạ của Đế quốc Võ Linh ta uy chấn thiên hạ, đến đâu vô địch tới đó. Đám chó mèo các ngươi muốn cướp linh dược của ta? Mau tránh ra, nếu bị tứ hoàng tử điện hạ biết sẽ giết hết các ngươi làm phân bón cho linh dược!

- Hừ!

Mấy cường giả Đế quốc Thiên Huyền không dao động, tiếp tục đuổi theo.

Một võ giả Đế quốc Minh Nguyệt hỏi võ giả bên cạnh:

- Đại ca, chúng ta có ra tay không? Ta thấy tiểu tử kia ít nhất cướp được bảy, tám gốc linh dược cửu giai.

Cường giả kia nhìn Lâm Tiêu bị Đế quốc Thiên Huyền bao vây, mở miệng nói:

- Tạm thời không vội. Võ giả Đế quốc Thiên Huyền đã ra tay, nếu chúng ta cũng hành động thì hai bên khó tránh khỏi ác chiến. Trước tiên cướp hết linh dược còn lại nơi đây, bên kia thì chờ xem tình huống.

Cường giả Đế quốc Minh Nguyệt nhìn đằng trước, nheo mắt thầm nghĩ:

- Tiểu tử cướp linh dược không biết có ngu không, nghĩ rằng nêu tên tứ hoàng tử Đế quốc Võ Linh thì hù được mọi người sao? Đừng nói là tứ hoàng tử, dù toàn bộ thiên tài Đế quốc Võ Linh có mặt tại đây cũng không làm được gì.

Lâm Tiêu thấy mấy người xung quanh không ngừng ép sát, hắn thiêu đốt chân nguyên, tăng tốc độ lên gấp đôi lao ra khỏi vòng vây, bay đi thật xa.

Tiếng mắng từ xa vọng về:

- Mấy người coi chừng đó, tiểu gia nhớ kỹ bộ dạng của các ngươi! Chờ ta báo cho tứ hoàng tử điện hạ nhất định sẽ bầm thây các ngươi, lấy thịt cho chó ăn!

Mấy cao thủ Đế quốc Thiên Huyền nghe xong tức xì khói, đã bao giờ bọn họ bị người chửi kiểu đó? Lòng tràn ngập tức giận tứ hoàng tử Đế quốc Võ Linh.

Một cường giả Đế quốc Thiên Huyền hừ lạnh một tiếng:

- Muốn đi? Đi được sao? Làm thịt ngươi chết, xem tứ hoàng tử điện hạ đó làm được gì!

Vù vù vù!

Một luồng sáng bay ra khỏi ống tay áo cường giả Đế quốc Thiên Huyền. Luồng sáng đón gió biến to, là một tiêm thoa đầy phù văn phát ra tiếng xé gió ù ù, tốc độ cực nhanh, hơn xa võ giả bình thường Quy Nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong. Chớp mắt luồng sáng đuổi kịp Lâm Tiêu, đâm mạnh vào chân nguyên hộ thể.

Bùm!

Cơ thể Lâm Tiêu vỡ nát hóa thành chân nguyên tinh thuần tan biến.

Đám cao thủ Đế quốc Thiên Huyền ngây người:

- Bà nội nó, là chân nguyên phân thân!

- Chân thân ở đâu?

- Sao chạy trốn mau vậy?

Bọn họ nhìn quanh quất, khuếch tán cảm giác, nhanh chóng tìm tòi nhưng không cách nào phát hiện vị trí của Lâm Tiêu.

- Tức chết ta!

Cường giả thủ lĩnh tức giận quát lớn:

- Tứ hoàng tử Đế quốc Võ Linh phải không? Lão tử không để yên cho ngươi đâu!

Cường giả thủ lĩnh rất bực mình, gã chính mắt thấy tiểu tử kia cướp đi ít nhất bảy, tám gốc linh dược cửu giai, vốn cho rằng dễ dàng cướp lại linh dược nên gã mới dốc sức truy tung. Không ngờ giỏ tre múc nước không vớt được gì, còn bị người ta xem thành trò hề.

Cường giả thủ lĩnh ngoái đầu nhìn hòn đảo cũ, gã suýt hộc múa. Mới vài giây ngắn ngủi, đống linh dược tứ tán theo đảo tan vỡ không còn một mống, mấy chục cường giả hốt hết sạch. Vốn với thực lực của bọn họ nếu tản ra đi cướp mấy khối đất kèm linh dược thì giành được mấy chục gốc dễ như chơi. Nhưng bây giờ không lấy được một gốc linh dược nào, hỏi sao cường giả thủ lĩnh Đế quốc Thiên Huyền không nổi khùng?

Cường giả thủ lĩnh nghiến răng ken két, mắt long lên sòng sọc:

- Tứ hoàng tử Bách Lý Huyền của Đế quốc Võ Linh phải không?