Phân thân Toản Địa Giáp hóa thành luồng sáng bay tới trước.
Ngoài ngàn dặm, Lâm Tiêu và Nghê Tử Cường lại chạm chưởng.
Bùm!
Hai người lùi lại, không bị thương chút nào.
Nghê Tử Cường nghiến răng thầm nghĩ:
- Bà nội nó, lực phòng ngự của Lâm Tiêu biến thái quá, xem ra hôm nay muốn đánh chết hắn thì khó.
- Nhưng ta không giết được hắn nhưng người khác chắc có thể. Tiểu tử này có nhiều linh dược như vậy, ta mà truyền tin ra thì . . . Ha ha ha, có một đống người muốn giết hắn. Khi đó ta ngư ông đắc lợi, tốt nhất là lưỡng bại câu thương, báu vật trên người bọn họ đều thuộc về ta.
Nghê Tử Cường âm trầm suy tính. Trong Đế quốc Thiên Huyền, hình tượng của Nghê Tử Cường cao lớn, chính nghĩa. Nhưng ít ai biết Nghê Tử Cường từng hại chết nhiều võ giả, mấy bằng hữu tốt của gã ngày xưa bị gã dụ vào bầy thú nên mới chết. Mục đích chỉ vì Nghê Tử Cường muốn có một món báu vật của đối phương.
Nghê Tử Cường dứt khoát thu tay về:
- Lâm Tiêu, hiện tại ngươi không giết ta được, ta cũng không thể giết ngươi, thôi dừng tay đi.
Nghê Tử Cường quay người định đi, thầm suy tính truyền tin cho ai để tiện xúi giục đối phương và Lâm Tiêu lưỡng bại câu thương, cuối cùng báu vật rơi hết vào tay gã.
Lâm Tiêu cười khẩy nói:
- Ngươi muốn trốn sao?
- Tiểu tử thối, tưởng ta sợ ngươi sao?
Ầm ầm ầm!
Hai bên lại đánh túi bụi.
Đánh nhau mấy chục chiêu sau Lâm Tiêu lắc người rút lui:
- Tiểu gia không chơi với ngươi nữa.
Lâm Tiêu bỗng biến thành luồng sáng khuất xa phía cuối trời, bỏ lại Nghê Tử Cường.
- Lâm Tiêu ơi là Lâm Tiêu, chờ ta truyền tin ra ngoài, ngươi hãy chờ bị truy sát vô tận đi!
Nghê Tử Cường mới nghĩ vậy xong bốn hơi thở vô cùng kinh khủng nhập vào cảm giác tinh thần lực của gã.
Nghê Tử Cường ngoái đầu nhìn, kinh ngạc kêu lên:
- Cái gì?
Bốn yêu thú khổng lồ từ các hướng khác nhau bao vây Nghê Tử Cường, mỗi yêu thú khí thế cỡ cửu tinh đỉnh phong, rất khủng bố.
Nghê Tử Cường sợ quá vội bỏ chạy.
Phân thân Toản Địa Giáp sớm chuẩn bị làm sao cho đối phương có cơ hội trốn?
- Thông Thiên Nhất Trảo!
Ầm ầm ầm!
Một móng vuốt vàng khổng lồ từ trên trời giáng xuống, vuốt lóe tia sáng lạnh, chứa uy hiếp vô tận như yêu vương thò vuốt, không thể địch lại.
Nghê Tử Cường trợn tròn đôi mắt hãi hùng, không kịp né tránh.
Phập phụt!
Thông Thiên Nhất Trảo vỗ xuống, chân nguyên hộ thể ngoài người Nghê Tử Cường tan nát, gã bay ngược ra, phun búng máu.
Phân thân Toản Địa Giáp đến cửu tinh đỉnh phong, hấp thu tấm da Thiên Mãn Vương, có huyết mạch khủng bố, Nghê Tử Cường hoàn toàn không đánh lại nó. Nếu không nhờ Hư Không áo giáp phòng ngự, chỉ một kích vừa rồi đủ làm Nghê Tử Cường chết không kịp ngáp.
So với Nghê Tử Cường kinh hoàng thì Xích Loan Hỏa Phượng, Yêu Lang Mắt Bạc, Tử Tê Một Sừng mắt sáng rực. Móng vuốt thật huyền diệu, không uổng là Kim Giáp huynh đệ của mạch Sơn mạch Liên Vân, có được truyền thừa thật là khủng bố. Phân thân Toản Địa Giáp vung móng vuốt làm thiên địa bị bao phủ trong đó, sắp bị xé rách. Xích Loan Hỏa Phượng, Yêu Lang Mắt Bạc, Tử Tê Một Sừng chìm đắm trong đó.
Ba yêu thú cực kỳ giật mình, lòng càng khẳng định Phân thân Toản Địa Giáp là yêu thú con ông cháu cha. Xích Loan Hỏa Phượng, Yêu Lang Mắt Bạc, Tử Tê Một Sừng đại biểu yêu thú Tử Vong Chi Sâm vào Sinh Tử Quỳnh Lâu đương nhiên có địa vị cao trong Tử Vong Chi Sâm. Chúng nó có được truyền thừa cũng không bằng đòn công kích Phân thân Toản Địa Giáp vừa đánh ra.
Không đợi Phân thân Toản Địa Giáp tấn công lần hai, Xích Loan Hỏa Phượng hót vang:
Nghê Tử Cường bay ra khỏi lũ lửa, tóc cháy khét đen, chật vật nhìn chằm chằm Xích Loan Hỏa Phượng. Nghê Tử Cường thấy gã rất xui xẻo, bỗng nhiên gặp hai con yêu thú khủng bố như thế.
Không đợi Nghê Tử Cường ổn định tinh thần.
Răng rắc!
Một tia chớp tím xẹt qua không trung, làm da Nghê Tử Cường nóng rát, toàn thân đau đớn, mùi thịt khét bốc lên. Nghê Tử Cường vội vàng vận dụng Hư Không áo giáp né khỏi đòn công kích tia chớp.
Vù vù vù!
Vù vù vù!
Nghê Tử Cường mới né khỏi tia chớp thì bên cạnh gã hai luồng sáng bạc bắn tới, nhắm trúng ngay vị trí của gã.
Phập! Phập!
Ánh sáng bạc chứa lực lượng hủy diệt đập nát chân nguyên hộ thể của Nghê Tử Cường, đánh mạnh vào Hư Không áo giáp. Kinh mạch toàn thân Nghê Tử Cường đứt từng khúc, chân nguyên hỗn loạn.
Nghê Tử Cường lại hộc bãi máu:
- Oa!
Nghê Tử Cường dựng đứng lông tơ, mí mắt co giật, trong lòng khóc không ra nước mắt:
- Sao lão tử xui xẻo vậy? Trời ơi, bốn con yêu thú từ đâu chui ra?
Yêu thú cửu tinh đỉnh phong mạnh hơn võ giả cùng đẳng cấp một bậc. Thực lực như Nghê Tử Cường nếu gặp yêu thú cửu tinh đỉnh phong bình thường còn sức đánh lại, nhưng bốn con yêu thú này toàn là dị chủng trong yêu thú, vượt trên yêu thú bình thường, tương đương với cường giả vô địch Quy Nguyên cảnh hậu kỳ trong nhân loại. Bốn yêu thú hợp tác, uy lực không cần nói cũng biết. Nghê Tử Cường quá xui xẻo gặp cả bốn con.
Vù vù vù!
Bốn yêu thú từ bốn hướng bay tới bao vây Nghê Tử Cường.
Nghê Tử Cường nào dám chiến đấu nữa, trong lòng gã chỉ có một suy nghĩ là nhanh chóng rời xa chỗ này, càng xa càng tốt.
Nghê Tử Cường hét to một tiếng:
- Hư không chuyển hoán!
Mặt Nghê Tử Cường đỏ rần, vào phút chỉ mành treo chuông gã thi triển ra bí pháp. Nghê Tử Cường phun ngụm máu, Hư Không áo giáp tỏa sáng chói lòa.
Ong ong ong!
Nghê Tử Cường biến mất trong hư không, xuất hiện cách mấy trăm thước, nhảy vài cái biến mất khỏi cảm giác của bốn yêu thú.
Yêu Lang Mắt Bạc quát to:
- Đuổi theo!
Yêu Lang Mắt Bạc há to mồm máu, ánh mắt hung ác.
Xích Loan Hỏa Phượng nhìn Phân thân Toản Địa Giáp, hỏi ý:
- Kim Giáp đại ca thấy sao?
Thông Thiên Nhất Trảo của Phân thân Toản Địa Giáp đã hoàn toàn chấn nhiếp chúng nó.
Phân thân Toản Địa Giáp uy nghiêm mở miệng nói:
- Chỉ là võ giả nhân loại bình thường, lần này bỏ qua đi, dù sao mục đích vào Sinh Tử Quỳnh Lâu quan trọng nhất là tìm sinh mệnh chi tinh cho các vị đại nhân.
Phân thân Toản Địa Giáp nhập vai rất nhanh.
Xích Loan Hỏa Phượng, Tử Tê Một Sừng gật đầu, nói:
- Kim Giáp đại ca nói đúng.
- Chúng ta mau tìm lối vào tầng thứ ba, nếu bị yêu thú khác giành trước thì không hay.
Yêu Lang Mắt Bạc liếm đầu lưỡi đỏ máu, không cam lòng vì không thể ăn thịt võ giả nhân loại, nhưng nó biết Phân thân Toản Địa Giáp nói đúng. So với sinh mệnh chi tinh thì nhân loại bình thường quá nhỏ bé không đáng kể.
Vù vù vù!
Đằng trước cánh rừng, một bóng người xẹt qua đáp xuống sơn cốc.
Nghê Tử Cường ho hai ngụm máu:
- Khụ khụ.
Thi triển bí pháp làm kinh mạch trong người Nghê Tử Cường đứt đoạn nhiều khúc, toàn thân đau nhức.
Nghê Tử Cường sắc mặt âm trầm nói:
- Xui quá là xui, chẳng hiểu sao gặp mấy con yêu thú.