Võ Đạo Đan Tôn

Chương 960: Giang sơn ấn (1)



Cộng thêm Thái Thần Tháp, thực lực của Lâm Hiên xếp mười hàng đầu trong toàn bộ thiên tài Đế quốc Võ Linh.

Tứ hoàng tử Bách Lý Huyền giận thật:

- Muốn chết!

Vụ mấy người Kha Mạc làm Bách Lý Huyền mặt xám mày tro, nếu không làm gì thì tứ hoàng tử như gã chẳng còn mặt mũi nào. Trong lòng tứ hoàng tử Bách Lý Huyền dâng lên một cỗ sát cơ đáng sợ, gã vốn định để nhóm Lâm Hiên chết trong tay đám quái vật màu xanh hay tìm cơ hội ẩn khuất nào đó lén giết chết. Bây giờ Bách Lý Huyền không chờ được nữa.

Bách Lý Huyền rống to:

- Chết đi!

Nắm đấm màu vàng đánh ra hóa thành luồng sáng vàng rực rỡ.

Đột nhiên thanh âm lạnh băng vang lên:

- Muốn giết đại ca của ta đã hỏi ý ta chưa?

Theo đó là đao quang không gì địch nổi.

Ầm!

Đao quang và quyền quang va chạm giữa hư không. Mặt đất bị đánh thủng cái lỗ to đường kính trăm thước, sóng xung kích khuếch tán kinh động quái vật màu xanh lối vào tầng thứ ba phát ra tiếng gầm rống kinh thiên.

Vù vù vù!

Một bóng người đáp xuống đất trống, mái tóc đen bay trong gió. Người đó ngạo nghễ đứng, lạnh băng nhìn Bách Lý Huyền.

Đám người Kha Mạc Đế quốc Thiên Huyền kinh ngạc nói:

- Là hắn?

Đây chẳng phải là cái tên cướp linh dược cửu giai sao? Nhưng hắn chẳng phải là thuộc hạ của tứ hoàng tử Đế quốc Võ Linh sao? Vì sao đối đầu với tứ hoàng tử? Trong đầu mhóm Kha Mạc đầy sương mù, không hiểu ra sao.

Thấy Lâm Tiêu, Bách Lý Huyền chẳng những không sợ mà còn mừng.

Tứ hoàng tử Bách Lý Huyền rống to:

- Lâm Tiêu, dám ngăn cản ta? Chết di!

Bách Lý Huyền thiêu đốt chân nguyên.

Ầm!

Ngọn lửa vàng rực cháy, Bách Lý Huyền nâng tay ném ra một đại ấn đón gió biến to hóa thành ngọn đồi màu vàng đè xuống Lâm Tiêu.

- Giang Sơn Ấn, Định Đỉnh Giang Sơn!

Bách Lý Huyền dùng ngay chiêu mạnh nhất của mình, cố gắng một chiêu đánh chết Lâm Tiêu, chấm dứt tai họa ngầm mãi mãi.

Lâm Hiên lên tiếng nhắc nhở:

- Nhị đệ, cẩn thận!

Lâm Hiên định sử dụng Thái Thần Tháp. Nhìn địa ấn vàng của Bách Lý Huyền biết ngay nó là bí bảo, chỉ có Thái Thần Tháp mới cản nổi.

Lâm Tiêu biết ý nghĩ của đại ca Lâm Hiên, mở miệng nói:

- Đại ca, không cần!

Lâm Tiêu giơ cao Lôi Đình đao chém xuống.

- Ngũ Ngục Pháp Vương Đao, Ma Ngục Đao!

Đối mặt với công kích của tứ hoàng tử Bách Lý Huyền, Lâm Tiêu không hề lơ là. Đao ý tuyệt vọng thập phẩm viên mãn thúc giục đến tột đỉnh, thi triển ra thức mạnh nhất Ma Ngục Đao của Ngũ Ngục Pháp Vương Đao thiên cấp trung giai Lâm Tiêu mới nắm giữ.

Ầm ầm ầm!

Nhát đao chém xuống, tia chớp thô to quét qua chân trời. Một cột sáng đen sấm sét từ trên trời giáng xuống đè vào đại ấn vàng. Vang tiếng nổ điếc tai khắp thiên địa, đại ấn vàng bị Lâm Tiêu một đao chém bay, đại ấn xoay tít đập vào bầy quái vật màu xanh gần đó, đánh chết mười mấy con quái vật.

Bách Lý Huyền thấy thế trợn mắt há hốc mồm, kinh ngạc kêu lên:

- Cái gì? Giang Sơn Ấn của ta bị đánh bay?

Giang Sơn Ấn là một chí bảo, tuy nó không phải vũ khí Vương giả nhưng trên nguyên khí thượng phẩm bình thường. Ấn đánh ra có sức mạnh mấy trăm ngàn cân, dù là ngọn núi sắt cũng sẽ bị đè dẹp lép, nhưng giờ nó bị nhát đao chém bay.

Đám cường giả càng giật mình hơn. Bọn họ há hốc mồm, không dám tin vào mắt mình.

- Tiểu tử này là ai? Nhát đao vừa rồi qua khủng bố, sao mạnh vậy được?

- Đao ý quá mạnh, ta cơ hồ nghĩ mình sẽ chết, trong lòng cảm thấy tuyệt vọng vô cùng.

- Đao ý thập phẩm viên mãn, chắc chắn là đao ý thập phẩm viên mãn! Mới rồi Độc Cô Phá Thiên thi triển kiếm ý thập phẩm viên mãn, giờ đến tiểu tử này này sử dụng đao ý thập phẩm viên mãn. Trời ơi, từ khi nào đao ý, kiếm ý dễ lĩnh ngộ vậy?

Mọi người rất là giật mình.

Độc Cô Phá Thiên mắt lóe tia sáng:

- Thú vị, thường nói Đế quốc Võ Linh là yếu nhất trong bốn đế quốc nhưng giờ xem ra vẫn có một ít cường giả.

Tiêu Thu Tuyết của Đế quốc Minh Nguyệt, Lăng Thiên Hậu của Đế quốc Thần Võ cũng có biểu tình khác nhau, hoặc kinh thán hoặc cười nhạt, mắt lóe tia sáng.

Mấy người Kha Mạc kinh hồn táng đảm, hai chân run cầm cập:

- Má ơi, tiểu tử này mạnh đến thế sao?

Nếu lúc này nhóm Kha Mạc còn không hiểu lúc trước bị Lâm Tiêu lừa thì bọn họ sẽ không tu luyện đến trình độ như bây giờ. Đối diện Lâm Tiêu mạnh mẽ như thế, trong lòng nhóm Kha Mạc thầm rủa, không dám kiếm chuyện với Lâm Tiêu.

Mắt Bách Lý Huyền đỏ ngầu như ác ma, gã quyết tâm giết Lâm Tiêu.

Lâm Tiêu trưởng thành quá mau, năm năm trước hắn chỉ là võ giả đỉnh Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ, Bách Lý Huyền một đầu ngón tay có thể nghiền nát hắn. Không ngờ năm năm sau, Lâm Tiêu có thể đánh ngang tay với Bách Lý Huyền Quy Nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong.

Bách Lý Huyền có cảm giác nếu không giết Lâm Tiêu ngay hôm nay, mai sau kẻ chết là gã.

- Ngươi phải chết! Nửa năm trước ngươi làm trái luật pháp đế quốc thì ta đã muốn giết ngươi, phụ hoàng tha ngươi vì lòng nhân từ nhưng ta sẽ không tha thứ!

Vù vù vù!

Bách Lý Huyền triệu hồi đại ấn màu vàng từ bầy quái vật màu xanh, uy thế càng lớn, sát khí ngút trời.

Đột nhiên thanh âm lạnh lẽo vang lên:

- Đủ rồi.

Mọi người nhìn hướng phát hiện thanh âm, sắc mặt thay đổi.

Người lên tiếng là Tiêu Càn mới rồi đánh với Độc Cô Phá Thiên của Đế quốc Thiên Huyền.

Tiêu Càn thản nhiên nói:

- Bây giờ quan trọng nhất là vào tầng thứ ba Sinh Tử Quỳnh Lâu. Tứ hoàng tử điện hạ, hãy nhìn kỹ sau lưng đi. Giang Sơn Ấn của tứ hoàng tử điện hạ đã hấp dẫn nhiều quái vật.

Mọi người nhìn lại. Đám quái vật màu xanh canh giữ lối vào tầng thứ ba bị kinh động, một số quái vật mọc dây leo khủng bố lượn lờ vòng ngoài đang gầm gừ, dần tụ tập lại.

Bách Lý Huyền nghiêng đầu, sắc mặt âm trầm nói:

- Tiêu huynh, chuyện này không phải tại ta. Nếu không phải vì Lâm Tiêu thì Giang Sơn Ấn của ta làm sao rơi vào bầy quái vật? Hơn nữa lúc trước Lâm Tiêu làm trái luật pháp của đế quốc, không nghe theo lệnh, hôm nay ta quyết phải giết hắn. Ta biết Tiêu huynh rất mạnh, nhưng hai ta nước sông không phạm nước giếng, Tiêu huynh bớt xen vào việc của ta đi.

- Hừ! Bách Lý Huyền, uổng cho ngươi là tứ hoàng tử của đế quốc. Trước kia ta tôn xưng ngươi là tứ hoàng tử điện hạ, giờ mới thấy ngươi làm bẩn xưng hô này. Ngươi vì ích kỷ của mình hở chút là giết người, thậm chí không để vào lòng mặt mũi của Đế quốc Võ Linh ta. Nếu không vì ngươi có thân phận tứ hoàng tử, Tiêu Càn ta sẽ dạy cho ngươi biết cách làm người là như thế nào!

Bách Lý Huyền tức giận bật cười:

- Ngươi . . .!

Bách Lý Huyền nheo mắt nói:

- Tiêu Càn, mặc kệ ngươi nói sao, hôm nay không ai ngăn cản ta giết hắn được. Ai cản trở ta tức là đối đầu với Bách Lý thị Đế quốc Võ Linh!

Một thanh âm lạnh lùng vang lên:

- Tứ ca từ khi nào có thể đại biểu Bách Lý thị? Tứ ca chỉ có thể đại biểu chính mình, tứ ca muốn chống đối quyết định phụ hoàng sao?

Vù vù vù!

Vù vù vù!

Hai luồng sáng đáp xuống bên cạnh Lâm Tiêu, là bát hoàng tử Bách Lý Nghĩa, cửu công chúa Bách Lý Tuyền.