Võ Đạo Tinh Hồn

Chương 118: Một năm lâu quá, chỉ thiếu...





Lạc Thiên Thu, người của Diệp gia, Âu gia, Mục gia và Yến gia đều nhìn thấy Tần Vấn Thiên, thế nhưng mỗi người lại có suy nghĩ khác nhau.



Tuy Tần Vấn Thiên có thực lực không tồi và đã từng đánh bại Yến Vũ Hàn, thế nhưng trong Quân Lâm yến này dường như hắn chẳng hề có cách nào để mà tranh ghế.



- Hắn chính là Tần Vấn Thiên đúng không?



Một lão giả ở phía Mục gia hỏi nhỏ Mục Nhu ngồi bên cạnh, hắn đã từng nhìn thấy bức tranh vẽ Tần Vấn Thiên.



- Vâng.



Mục Nhu gật nhẹ đầu, ánh mắt nhìn về phía Tần Vấn Thiên toát lên một tia sáng kì lạ. Họa quyển thần văn kia giúp cô có được một lời hứa hẹn của Công Dương Hoằng, cô còn chưa tự mình cảm ơn Tần Vấn Thiên về việc này kia.



Thế nhưng Mục Nhu cũng hơi lo lắng. Bởi vì Quân Lâm yến khác với những trận đánh luận bàn bình thường. Nước Sở trọng võ, trên chiến đàilong trọng nhất nước Sở này, ai cũng muốn giành được thứ hạng cao, trận đánh nào cũng vô cùng khốc liệt, thương vong là chuyện bình thường. Chỉ khi một người nhận thua thì đối phương mới buộc phải dừng tay.



Mà chỉ cần một người chưa hô nhận thua thì người kia có thể ra tay độc ác. Mất mạng trong Quân Lâm yến cũng chẳng phải là chuyện lạ gì.



Dù là thanh niên xuất sắc của học viện nào, thế lực nào mà chết trận vì bản thân không chịu thua thì cũng không có lý do gì để trách cứ đối thủ.



Bạch Thu Tuyết đương nhiên cũng nhìn thấy người kia. Trong lòng cô vẫn còn khúc mắc, bởi vì đối tượng mà cô từng từ hôn nay đã kéo khoảng cách với giữa hắn và cô mỗi lúc một xa.



“Chắc hắn tham gia Quân Lâm yến chỉ là để góp vui thôi.” Bạch Thu Tuyết nghĩ thầm trong lòng như đang tự an ủi bản thân.



- Hắn chỉ là một nhân vật phụ mà thôi, tham gia Quân Lâm yến lần này trừ để người ta làm nhục ra thì còn có ý nghĩa gì đâu?




Bạch Thanh Tùng nói với giong thản nhiên như là đang cố ý nói cho Bạch Thu Tuyết nghe. Đương nhiên hắn biết Bạch Thu Tuyết có khúc mắc, bởi vì trong lòng hắn cũng vậy.



Ánh mắt của Giang Tú lúc này đây cực kì sắc bén. Tần Vấn Thiên báo danh tại chiến đài số chín, mà hắn cũng báo danh ở chiến đài này.



Chuyện này nghĩa là hai người bọn họ có cơ hội chạm mặt nhau.



Nghĩ đến chuyện này, trên mặt Giang Tú nở một nụ cười lạnh. Hi vọng thực lực của Tần Vấn Thiên lợi hại một chút, thế thì mới không bị đào thải quá sớm đến mức không có cơ hội để gặp được hắn luôn.



Thần sắc của Yến Vũ Hàn cũng rất lạnh lùng. Hắn cũng báo danh cùng một chiến đài với Tần Vấn Thiên.



Chỉ một lúc sau thì đã không còn ai đi tới phía chiến đài số chín nữa, tất cả những người muốn tham gia Quân Lâm yến đều đã báo danh, mỗi một chiến đài đều có hơn trăm người.



Chiến đài ít người nhất dĩ nhiên là chiến đài số một, bởi vì hai người xuất sắc nhất là Lạc Thiên Thu và Tư Không Minh Nguyệt đều ở đó, ai lại dám lên làm pháo hôi đây? So với các chiến đài khác thì lên chiến đài số một cơ bản là chẳng thấy có hi vọng gì.



Người ngồi trước nhất ở vị trí của nhóm người Thần Binh các cực kì hấp dẫn sự chú ý của người khác. Đó là một người phụ nữ khoảng hai lăm, hai sáu tuổi mang vẻ đẹp yêu kiều và quyến rũ mê người của phụ nữ trưởng thành. Người phụ nữ này chính là phó các chủ An Lưu Yên của Thần Binh các.



Lúc này, An Lưu Yên đang mỉm cười nhìn chín chiến đài mà nói:



- Mười tám người xuất sắc nhất được phân bố đều thật, mỗi chiến đài có hai người, cứ như là đã được sắp xếp từ trước vậy.



- Như vậy mới có thể khảo nghiệm được những người khác, muốn đột phá từ chín chiến đài này thì buộc phải vượt qua bọn họ mới được.



Dương Trầm ở cạnh đó mỉm cười:



- Người ở chiến đài số chín mà Tần Vấn Thiên đang đứng kia khá yếu, chỉ có Giang Tú đứng chót trong kinh thành thập tú và Thất Dạ xếp hạng bảy trong Thất Dạ. So với các chiến đài khác thì chắc là chiến này dễ đột phá nhất đây.



- Ngươi đánh giá nhầm rồi.



An Lưu Yên cười nói:



- Vì tất cả mọi người đều cho rằng chiến đài này dễ đột phá nên những người có thực lực khá mạnh đều báo danh ở đó, ví dụ như La Thành của học viện Đế Tinh, hắn chẳng yếu chút nào. Còn Yến Vũ Hàn nữa, hắn đã đột phá Luân Mạch cảnh tầng tám, thực lực hẳn là cũng không thấp đâu. Ta cho rằng trận chiến trên chiến đài số chín lại là khốc liệt nhất đấy.



- Ta lại không hề nghĩ đến điểm ấy, Thần Binh các chúng ta không hiểu nhiều về mấy thanh niên trẻ tuổi ở bên ngoài, thế nhưng các thế lực khác chắc là đã nhìn thấu rồi nhỉ.



Dương Trầm cười nói. Đúng lúc ấy thì người ở bên cạnh Sở Thiên Kiêu lại nói:



- Mời chín học viện và võ phủ lớn phái đại biểu lên điểm tướng.



Từ mỗi học viện và võ phủ lớn có một người đứng dậy, sau đó bọn họ bay vút lên không rồi hạ xuống chín chiến đài, rồi nhận lấy danh sách và đồng thời cầm bút.



Chín học viện và võ phủ lớn vừa đủ làm trọng tài phụ trách điểm tướng chiến đấu cho chín chiến đài.



- Cuối cùng cũng bắt đầu rồi sao?



Vô số người xung quanh mảnh đất Sở Vương đài rộng lớn ngước mắt nhìn lên chín chiến đài, đây sẽ là một buổi thịnh yến.




Người trên khán đài dường như cũng không dồn nhiều chú ý lên bàn tiệc rượu, mà đều đặt chờ mong lên môn hạ đệ tử của mình, hi vọng họ có thể biểu hiện thật tốt.



- Chiến đài số một, Lạc Thiên Thu đấu với Hà Vũ.



- Chiến đài số hai, Đệ Nhị Kiếm đấu với Bạch Minh.



- Chiến đài số ba, Đệ Tam Dạ, đấu với Vương Tiêu.



Từng câu gọi tên không ngừng vang lên, dường như trọng tài của các học viện và võ phủ lớn đều đã hẹn ngầm từ trước, những cái tên mà họ hô lên đều là những cường giả được coi trọng nhất trong Quân Lâm yến lần này.



Tam Kiếm Thất Dạ đến từ nước Tuyết Vân không dùng tên thật để báo danh, mà chỉ lấy “Kiếm” và “Dạ” làm biệt hiệu.



Ánh mắt mọi người hướng theo tiếng hô, và rồi mau chóng dừng lại trên người trọng tài chiến đài số chín. Giang Tú rất nóng lòng. Người đầu tiên được xướng tên ở các chiến đài trước đều là người được coi là giỏi nhất, thế thì lần này người được xướng tên trước chắc chắn sẽ là hắn rồi.



- Chiến đài số chín, Giang Tú đấu với Tần Vấn Thiên.



Câu nói cuối cùng vang lên làm cho ánh mắt của Giang Tú hơi trợn lên. Hắn liếc nhìn trọng tài chiến đài số chín. Cái tên đầu tiên mà trọng tài đọc đúng là Giang Tú, nhưng không ngờ người đấu trận đầu với hắn lại là Tần Vấn Thiên.



- Tần… Vấn… Thiên.



Sau phút sửng sốt ban đầu, Giang Tú nhếch khóe miệng lên cười một cách lạnh lùng.



Đây là trận chiến đầu tiên trong Quân Lâm yến, năm nay là năm đầu tiên Giang Tú hắn được đứng trên chiến đài này, và cũng là lần đầu tiên của Tần Vấn Thiên.



Đại sư thiên tài về chạm khắc thần văn và thiên tài tu hành được vô số người thừa nhận, mà bị người ta đánh bay xuống đài bằng thủ đoạn tàn khốc thẳng tay ngay từ trận đấu đầu tiên, thế rồi biến mất luôn khỏi Quân Lâm yến, chắc là cảnh tượng ấy phải thú vị lắm đây.



Tần Vấn Thiên cũng ngẩn ra và đôi mắt nhìn trọng tài chiến đài số chín hơi lóe lên, người này không cố ý đó chứ?



Trận đầu đã phải đấu với Giang Tú xếp thứ mười trong kinh thành thập tú. Cho dù hắn chỉ xếp thứ mười nhưng cũng là một trong kinh thành thập tú đấy, thực lực tất nhiên là không thể nghi ngờ.



Mọi người xung quanh cũng rất đỗi ngạc nhiên, Tên tuổi của Giang Tú và Tần Vấn Thiên đều vang dội như sấm bên tai họ vậy.



Một người là kinh thành thập tú, một người là đại sư chạm khắc thần văn được ca tụng là có thiên phú cao nhất hoàng thành, cả hai người đều có thiên phú chiến đấu cực kì cường đại.



Bọn họ chạm mặt nhau ngay trong trận đầu, khiến cho chiến đài số chín mau chóng giành được sự chú ý còn cao hơn cả chiến đài số một.



Lúc này đây, rất nhiều người suy nghĩ chắc hẳn Tần Vấn Thiên chỉ coi Quân Lâm yến là một lần thí luyện mà thôi. Chẳng lẽ lần thí luyện này kết thúc ngay ở đây ư? Thế thì không khỏi hơi hơi nực cười.



Trọng tài kia cũng thú vị thật đấy. Thế nhưng cũng không ai nói thêm cái gì, chung quy ở Quân Lâm yến này chỉ dựa vào thực lực, tài phán điểm danh ai lên chiến đấu mà chẳng được.



- Nhớ chú ý an toàn đấy.



Tần Dao chẳng để tâm mọi người nghĩ cái gì. Cô chỉnh lại vạt áo cho Tần Vấn Thiên rồi mỉm cười dặn dò. Cô không quá để ý đến việc Tần Vấn Thiên thắng hay thua, nhưng mà hắn nhất định phải xuống đài bình yên vô sự.



- Thể hiện cho tốt, đừng để cho bọn ta thất vọng đấy.




Nhược Hoan cười khanh khách. Áp lực của hắn trong trận chiến này quả là lớn vô cùng.



- Lão đại, trông vào ngươi đó.



Phàm Nhạc nhếch miệng cười. Bây giờ tỉ lệ chung tiền mà Phường Thiên Diệu đưa ra cho chín thứ hạng cao nhất còn chưa có tên của Tần Vấn Thiên, cho dù có đưa tên hắn ra cũng chẳng ai đặt cược tiền cho hắn. Mập mạp chờ mãi hồi lâu, không ngờ cơ hội lại xuất hiện ngay trận chiến đầu. Chỉ cần Tần Vấn Thiên thắng Giang Tú thì tên của hắn sẽ xuất hiện ở Phường Thiên Diệu ngay thôi.



- Ta sẽ cố gắng.



Tần Vấn Thiên mỉm cười đi lên chiến đài số chín, chỉ một lát sau hắn đã đứng trên đài.



Giang Tú cũng đi lên chiến đài và đứng trước mặt Tần Vấn Thiên.



Trong giờ khắc này đây, trên chín chiến đài, mười tám cường giả trẻ tuổi đồng thời bước lên võ đài Quân Lâm yến.



Từ thời khắc này, chương mới của Quân Lâm yến đã mở ra.



Mạc Khuynh Thành, Mục Nhu, Yến Vũ Hàn, Diệp gia, Âu gia, Bạch gia, Thần Binh các, công hội Tinh Hà đều đổ dồn ánh mắt về phía hai người trên chiến đài số chín. Tần Vấn Thiên sẽ bị đào thải ngay trong trận chiến đầu tiên này ư?



Khóe miệng Giang Tú nhếch lên tạo nên thần sắc đầy hứng thú. Hắn đã từng đánh với Tần Vấn Thiên cách đây không lâu, dù Tần Vấn Thiên có chút thực lực, thế nhưng khi trận chiến chân chính bắt đầu thì kẻ kia tuyệt đối chẳng có lấy nửa phần cơ hội.



- Tần Vấn Thiên, trên chiến đài được vạn người chú mục này, mà kẻ được gọi là thiên tài như ngươi lại bị đào thải từ trận chiến đầu tiên, thì có phải là thú vị lắm không?



Giang Tú nói với vẻ thản nhiên.



Tần Vấn Thiên không đáp lời mà chỉ hơi ngẩng đầu, hướng ánh mắt nhìn thẳng lên bầu trời cao rộng.



Mặt trời đã từ từ nhô lên từ phía đằng Đông, để rồi tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được ánh hào quang của nó.



Thiếu niên tới từ thành Thiên Ung xa xôi, trải qua muôn vàn gian khổ, vượt qua bao lần sống chết gập ghềnh, cuối cùng đứng vững trên Quân Lâm yến nước Sở. Ngày hôm nay hắn sẽ khiến cho cả nước Sở thấy rõ ánh hào quang của chính mình.



Ngày hôm nay, hắn sẽ đứng trước cả nước Sở này, mà khẳng định tên tuổi của mình thêm một lần nữa.



Mạc Thương từng nói một năm sau chính là lúc hắn tỏa ánh hào quang.



Thế nhưng một năm quá lâu, hắn phải tranh đoạt trong một chiều một sớm.



Hôm nay hắn đứng ở nơi này, không vì gì khác, chỉ vì vị trí đệ nhất mà thôi!