Võ Đạo Tinh Hồn

Chương 140: Quyết đấu với tư không minh nguyệt





Tần Vấn Thiên cũng có chút chú ý đối với trận chiến của Lạc Thiên Thu và Tư Không Minh Nguyệt. Sau khi nhìn thấy Tinh Hồn của hai người thì hắn nhớ tới năng lực chiến đấu của họ lúc trước, Lạc Thiên Thu có thể đánh ra chưởng ấn lôi điện tự nhiên như chính cánh tay mình mà cực kì cuồng bạo, chính là dung nhập Tinh Hồn vào công kích.



Tư Không Minh Nguyệt cũng vậy. Sát lục cổ của hắn dường như ẩn chứa một sự sắc bén đáng sợ là vì có kiếm ý ẩn tàng trong đó, mới khiến cho công kích trở nên mạnh mẽ vô cùng, kẻ khác đều chẳng thể tranh phong.



Không thể nghi ngờ một điều, đó là Lạc Thiên Thu và Tư Không Minh Nguyệt vận dụng các loại lực lượng thành thạo hơn xa so với người khác.



Chung quy Tư Không Minh Nguyệt chính là một trong song kiêu của nước Tuyết Vân, chắc chắn là có danh sư chỉ giáo, mà Lạc Thiên Thu thì sinh ra ở Cửu Huyền cung, đương nhiên càng chẳng phải nhiều lời.



Lúc này Lạc Thiên Thu và Tư Không Minh Nguyệt đã đâm sầm vào nhau.



Dường như có Lôi Điện tôn giả sừng sững sau lưng Lạc Thiên Thu. Hắn bước từng bước chậm rãi về phía trước, cánh tay lôi tôn nện xuống điên cuồng, muốn đánh giáp lá cà với Tư Không Minh Nguyệt. Song sát lục cổ của Tư Không Minh Nguyệt cũng vô cùng khủng bố. Hắn kéo giãn cự li với Lạc Thiên Thu, sát lục khí bùng nổ cuồn cuộn, không chỉ ẩn chứa kiếm khí sắc bén mà còn mang theo lực lượng hủy diệt thuần túy đáng sợ.



Nếu bị lực lượng mạnh mẽ ấy đánh trúng thì chắc chắn có thể chết ngay tại trận.



- Công kích cuồng bạo quá, khó trách người ta lại bảo họ là hai người mạnh nhất có xác xuất lớn giành được quán quân. Chỉ dựa vào lực công kích đáng sợ này thôi thì người khác đã không thể chống đỡ được rồi. Xem ra tỉ lệ chung tiền mà tdp đưa ra phản ánh thực lực chính xác thật.



Đám đông đều nghĩ trong lòng.



Hai người tấn công càng ngày càng mãnh liệt, cuối cùng các loại thần thông công kích đáng sợ đều bùng nổ điên cuồng. Cơn lốc sát lục đáng sợ cuồn cuộn và khoảng không sấm sét ầm trời thay phiên nổi lên trên võ đài, khiến cho người ta có cảm giác như tận thế đang ập xuống. Người xung quanh đều phải tránh né thật xa, chứ đến gần thì chết lúc nào không biết.



- Cuồng bạo thật đấy.



Mọi người sợ hãi thốt lên. Không hổ là trận chiến giữa đệ nhị và đệ nhất. Bọn họ quá mạnh, mạnh hơn hẳn những kẻ khác.



- Thần thông của Lạc Thiên Thu có vẻ cuồng bạo hơn một chút, chốc nữa hẳn là hắn sẽ thắng.




Nhiều người thầm đoán trong lòng.



Cuối cùng một tiếng nổ lớn vang lên, khí tức hủy diệt khủng bố xé toạc không gian, thân thể của hai người trên đài tách ra, quần áo rách rưới trông có vẻ tơi tả.



Thế nhưng trên mặt họ lại đều nở nụ cười khinh cuồng.



- Sảng khoái lắm. Bại trong tay ngươi, ta không có lời nào để nói. Ngươi giành hạng nhất trong Quân Lâm yến là cực kì xứng đáng.



Tư Không Minh Nguyệt cười nói, trong giọng nói tràn đầy vẻ thấu hiểu lẫn nhau giữa những người tài.



Về sau sớm muộn gì hắn cũng tới tu hành ở Cửu Huyền cung, đương nhiên là hắn rất vui lòng kết thêm một người bạn tốt. Huống hồ hắn còn biết Lạc Thiên Thu cũng có thân phận không thấp trong Cửu Huyền cung.



- Ngươi cũng mạnh lắm. Xếp vị trí thứ hai quả là thiệt thòi cho ngươi rồi.



Lạc Thiên Thu nở nụ cười. Hắn cũng khâm phục Tư Không Minh Nguyệt. Tư Không Minh Nguyệt có thực lực bậc này quả là hiếm thấy. Nếu không phải vì Thiên Tinh các thì hắn đã không tới tham gia Quân Lâm yến, đến lúc đó chỉ sợ rằng cả nước Sở không ai có thể ngăn trở được Tư Không Minh Nguyệt.



- Có ngươi ở đây thì ta xếp thứ hai cũng chẳng hề gì.



Tư Không Minh Nguyệt đáp lại. Hai người họ dường như đã quyết định hai thứ hạng đầu.



Mọi người cũng đều cảm thán, quả nhiên là tỷ lệ chung tiền của phường Thiên Diệu không có vấn đề gì. Lạc Thiên Thu có tỉ lệ chung tiền thấp nhất giành được quán quân của Quân Lâm yến, Tư Không Minh Nguyệt xếp thứ hai, biến số duy nhất là Tần Vấn Thiên lọt vào tam giáp nhưng điều này cũng rất hiếm gặp.



Nhìn thấy thực lực của Lạc Thiên Thu và Tư Không Minh Nguyệt rồi thì không ai còn cho rằng Tần Vấn Thiên có cơ hội chiến thắng hai người bọn họ. Chuyện này cơ bản là không thể xảy ra.



Tần Vấn Thiên ngồi ở chiến đài thứ ba nghe thấy Lạc Thiên Thu và Tư Không Minh Nguyệt nói chuyện với nhau thì vẻ mặt trở nên cổ quái.



Lạc Thiên Thu hạng nhất, Tư Không Minh Nguyệt thứ hai?



Nếu vậy, hắn thì sao?



Hình như hắn còn chưa đánh mà? Thế mà hai người này đã quyết định thứ tự như thể Quân Lâm yến đã kết thúc và có kết quả rồi vậy.



- Các ngươi coi ta là không khí sao?



Tần Vấn Thiên nói một câu bình thản. Trong khoảnh khắc đó, rất nhiều ánh mắt hướng về phía hắn. Bấy giờ không ít người mới ý thức được rằng dường như Tần Vấn Thiên cũng muốn tranh đoạt một phen.



Thế nhưng vừa rồi Lạc Thiên Thu và Tư Không Minh Nguyệt nói chuyện với nhau đúng là chẳng xem Tần Vấn Thiên ra gì, coi hắn hệt như không khí.



Lạc Thiên Thu và Tư Không Minh Nguyệt đang nói chuyện đều nhíu mày, tâm trạng đang tốt thì bị Tần Vấn Thiên phá hủy.



Lạc Thiên Thu nhìn Tần Vấn Thiên. Trước đây hắn chẳng hề coi trọng Tần Vấn Thiên, dù cho Tần Vấn Thiên chịu được ba đòn tấn công của hắn thì hắn vẫn chẳng để Tần Vấn Thiên vào mắt.



Đơn giản vì hắn là Lạc Thiên Thu.



- Khi ở học viện Đế Tinh, nếu không phải có người nói đỡ xin xỏ cho ngươi thì ta đã giết chết ngươi rồi. Sau này ở giữa đất tuyết hoàng thành, ngươi may mắn mới dùng mưu kế đỡ được ba chiêu của ta, rồi ở Hắc Ám Sâm Lâm gặp ba lần đại nạn mà không chết. Không ngờ hôm nay ngươi lại còn dám đến trước mặt ta, chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng ta sẽ không giết ngươi hay sao?



Lạc Thiên Thu nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên. Cho dù đối phương có thiên phú cao thì đã sao? Cho dù đối phương giết chóc một đường đánh thẳng vào tam giáp thì đã sao? Tần Vấn Thiên chỉ có thể làm nền cho hắn trong tam giáp mà thôi, trong mắt hắn chỉ có đệ nhất.




Với hắn mà nói, hạng ba với hạng mười chẳng khác gì nhau cả.



Cho nên Lạc Thiên Thu hắn chỉ cần hạng một, thậm chí cũng chỉ có thể đoạt hạng một.



- Ngươi lầm rồi.



Tần Vấn Thiên nhìn Lạc Thiên Thu rồi bình tĩnh thốt ra ba chữ.



Lạc Thiên Thu sửng sốt một chút rồi lập tức cười mà nói:



- Đúng là một tên tiểu tử ngu si, ngươi cho rằng thế gian này có đúng và sai ư?



- Đương nhiên là có. Ta nghĩ hẳn là ngươi còn chưa quên tình hình khi ngươi dẫn một đám người đuổi giết ta trong Hắc Ám Sâm Lâm ngày hôm đó. Lần đó ta dùng một thần binh giết chết không ít người đuổi giết ta, mà ngươi thì không dám tới gần.



- Dựa vào uy của thần binh mà ngươi cũng thấy vinh quang ư?



Lạc Thiên Thu nói với vẻ khinh bỉ.



- Lần trước ở học viện Đế Tinh, tu vi của ngươi cao hơn ta bao nhiêu cảnh giới, có thể giết ta một cách dễ dàng, chẳng phải ngươi cũng lấy làm vinh dự đó à?



Tần Vấn Thiên cười lạnh nói:



- Hơn nữa ngươi ngẫm lại cho cẩn thận đi, nếu ở Hắc Ám Sâm Lâm ta có thần binh kia thì hôm ở học viện Đế Tinh chẳng lẽ ta không có? Nếu hôm đó ngươi thực sự ra tay giết ta, ngươi cho rằng người chết sẽ là ta ư?



Những lời Tần Vấn Thiên nói làm cho ánh mắt của Lạc Thiên Thu hơn khựng lại, trong mắt bộc phát một tia lạnh lùng.



- Nếu thế thì ngươi cũng chết chắc.



- Không sai, thế nhưng ít ra thì ngươi sẽ chết trước ta, cho nên ta chẳng hiểu ngươi có cái gì đáng để mà khoe mẽ.



Tần Vấn Thiên châm chọc một câu làm cho Lạc Thiên Thu chỉ có thể hừ lạnh. Có không ít người biết chuyện lúc trước, trong học viện Đế Tinh mọi người cũng truyền nhau, bây giờ Tần Vấn Thiên vạch trần ra khiến Lạc Thiên Thu cũng hơi sượng mặt.



Nếu hôm đó Lăng Hoa không nói đỡ cho Tần Vấn Thiên thì người chết sẽ là Lạc Thiên Thu hắn ư?



- Còn chuyện trong gió tuyết hôm đó nữa. Ngươi đã nói là ba chiêu, ta cũng chống đỡ được ba chiêu, thế mà ngươi lại đánh ra chiêu thứ tư. Ngươi không thể dùng thực lực chứng minh sự kiêu ngạo của mình mà còn coi đây là vinh dự mang ra châm chọc ta? Chẳng lẽ ngươi nghĩ chuyện này đáng để khoe khoang à?



Tần Vấn Thiên lại lên tiếng, Lạc Thiên Thu lại im lặng, chỉ có sắc mặt là đanh lại.



- Tiểu tử, mồm mép ghê gớm lắm, nhưng mà thế thì có ý nghĩa gì? Chung quy phải dùng thực lực mà nói chuyện!



Lạc Thiên Thu châm chọc.



Tần Vấn Thiên thong thả đứng lên, nhắm hờ mắt lại, hít một hơi sâu. Sau đó hắn mở mắt ra, trong khoảnh khắc ấy, đôi mắt sắc bén hơn nhiều, hệt như một thanh kiếm vừa tuốt ra khỏi vỏ.



Hắn đã chuẩn bị tốt để nghênh đón hai trận chiến cuối cùng.



- Ngươi nói không sai, chung quy phải dùng thực lực mà nói chuyện.



Tần Vấn Thiên ung dung nói. Trước thực lực chân chính thì ngôn ngữ gì cũng chỉ là vô nghĩa mà thôi.




- Chiến đi.



Giọng nói nhẹ nhàng cất lên, âm lượng không lớn nhưng dường như ẩn chứa đầy ma lực. Trong giọng nói đó cất giấu khí thế ngút trời và cả quyết tâm chưa từng có trước nay.



Tần Vấn Thiên đứng đó, đối diện trực tiếp với hai thiên tài kiệt xuất nhất trong Quân Lâm yến lần này. Nếu hắn muốn tiến về phía trước, thì nhất định phải giao tranh với hai thiên tài này mới được.



- Tư Không Minh Nguyệt đấu với Tần Vấn Thiên.



Lúc này, lão giả tài phán hô lên một tiếng, dường như có một cơn lốc cuộn giữa không trung.



Sau khi trận chiến phấn khích tuyệt luân giữa Lạc Thiên Thu và Tư Không Minh Nguyệt kết thúc, Tần Vấn Thiên còn có thể cống hiến cho người xem một cuộc chiến đẹp mắt nữa hay không?



Trận này hắn đối đầu với Tư Không Minh Nguyệt, nếu hắn thua thì cũng không có tư cách để khiêu chiến Lạc Thiên Thu.



- Nếu ngươi muốn kiếm tìm cảm giác tồn tại thì ta sẽ cho người khác thấy sự tồn tại của ngươi thực ra chẳng có bất kì ý nghĩa gì cả.



Tư Không Minh Nguyệt nhìn Tần Vấn Thiên. Lúc này đây hắn đã bình tĩnh lại và ung dung nói.



Tần Vấn Thiên không nói gì cả, Phương Thiên Họa kích trong tay hơi giương lên chỉ xéo về hướng Tư Không Minh Nguyệt. Ý tứ không cần nói cũng đã rõ rành rành.



Tư Không Minh Nguyệt bước lên rồi hạ xuống chiến đài số ba, sau đó thong thả bước về phía Tần Vấn Thiên.



Mỗi một bước của hắn dường như đều bộc phát ra sát lục khí phóng thẳng đến Tần Vấn Thiên, hơn nữa sát lục khí càng lúc càng mạnh.



- Kẻ ngu ngốc không biết sợ.



Hai Tinh Hồn của Tư Không Minh Nguyệt phóng ra xán lạn khôn cùng, cả người hắn dường như được ánh sao chiếu rọi, nguyên lực tinh thần sát lục khủng bố sôi trào càn quét khắp nơi.



Hai Tinh Hồn của Tần Vấn Thiên cũng bừng lên, ánh sáng còn chói ngời hơn Tinh Hồn của Tư Không Minh Nguyệt. Hắn là người duy nhất trong Quân Lâm yến đối đầu với Lạc Thiên Thu và Tư Không Minh Nguyệt mà có lợi thế về Tinh Hồn, đáng tiếc rằng cảnh giới của hắn đã định trước hắn không thể vượt qua lạch trời được.



- Giết!



Tư Không Minh Nguyệt rung tay lên, Sát Lục cổ gào thét phóng ra dội thẳng về phía Tần Vấn Thiên.



Phương Thiên Họa kích cắt qua không gian đánh thẳng lên Sát Lục cổ, cổ tan thành mây khói. Thế nhưng đây mới chỉ là khởi đầu mà thôi. Một chiêu kia của Tư Không Minh Nguyệt đã khiến cho Tần Vấn Thiên cảm thấy cổ tay mình run lên, thế mới biết lực công kích của Sát Lục cổ cuồng mãnh đến mức nào.



Tư Không Minh Nguyệt giẫm mạnh chân giữa không gian, sát lục khí thét gào hung hãn, một đám Sát Lục cổ điên cuồng bay ra lao về phía Tần Vấn Thiên. Uy thế kia như muốn bao phủ Tần Vấn Thiên rồi giết chết hắn liền tại trận.



- Tư Không Minh Nguyệt ra tay không hề nương tình, rõ ràng là muốn giết chết Tần Vấn Thiên để báo thù cho Đệ Nhị Kiếm và Đệ Tam Dạ rồi!



Mọi người thầm nghĩ trong lòng. Không biết thiên tài mới nổi như Tần Vấn Thiên có thể sống sót mà đi xuống khỏi chiến đài Quân Lâm yến hay không?