Võ Đạo Tinh Hồn

Chương 204: Giận dữ





Hoa Tiêu Vân thấy vị trí trái tim của Mạc Khuynh Thành không ngừng có máu tươi chảy ra, hắn thật sự có phần luống cuống, kết cục này so với dự đoán của hắn còn thảm hơn.



Hắn không chỉ không chiếm được thân thể Mạc Khuynh Thành mà còn có khả năng sẽ trở thành hung thủ giết chết Mạc Khuynh Thành. Nếu như vậy, dù Mạc gia không dám làm gì hắn nhưng người của Đan Vương điện nhất định sẽ ghi hận hắn, nhất là Lạc Hà nữ nhân kia, biết hắn bức tử người đệ tử mà nàng ta coi trọng, trong cơn nóng giận có lẽ chuyện gì nàng ta cũng làm được.



- Không được đâm nữa, ta buông tay, ta buông tay.



Hoa Tiêu Vân la lớn nhưng thân thể Mạc Khuynh Thành đã mềm nhũn mà đổ xuống, thân thể vốn đã không còn chút lực lượng nào để chống đỡ được sự thống khổ như thế nhưng đôi mắt xinh đẹp của nàng vẫn mở ra như cũ, chỉ hy vọng tên khốn kia không chạm vào mình.



- Xảy ra chuyện gì?



Có mấy người nghe thấy động tĩnh nên chạy tới, thấy Mạc Khuynh Thành nằm trong vũng máu, sắc mặt lập tức trở nên trắng như tờ giấy.



- Tiểu thư đã xảy ra chuyện.



Một tiếng thét đầy kinh hoảng truyền ra, giống như một trận sấm sét giữa trời quang vang dội ở phủ đệ Mạc gia.



Chỉ trong phút chốc liên tục có người vọt tới, thời điểm Mạc Thiên Lâm chạy tới đã thấy ái nữ nằm giữa vũng máu, trong nháy mắt mặt không còn chút máu.



- Khuynh Thành!



Thân thể Mạc Thiên Lâm khẽ run rẩy, hắn ôm lấy thân thể Mạc Khuynh Thành, nhìn thấy cha mình đến, Mạc Khuynh Thành mới lộ ra nụ cười, đôi môi khẽ động, như muốn nói cái gì nhưng lại không nói ra được.



- Ai làm?



Ánh mắt Mạc Thiên Lâm đầy những tia sắc lạnh vô cùng đáng sợ, nhìn về phía Hoa Tiêu Vân.



- Chuyện gì xảy ra?



Đám người Bạch Phỉ cũng chạy tới, thấy cảnh tượng như vậy tất cả đều biến sắc.




- Không phải là ta, ta chỉ đùa giỡn mấy câu với nàng, thế mà nàng lại tưởng thật.



Hoa Tiêu Vân biện giải cho mình, hắn không thể nào nói mình có ý đồ bất chính với Mạc Khuynh Thành.



Bạch Phỉ lạnh lùng lướt mắt nhìn hắn, ngay sau đó đi tới bên cạnh Mạc Khuynh Thành, trong nháy mắt lấy ra một lọ đan dược từ trên người, ngay sau đó đổ vài viên thuốc ra đút vào trong miệng Mạc Khuynh Thành, nàng đặt một tay ở trên ngực Mạc Khuynh Thành, một tay khác để tại cổ tay.



- Hoa Tiêu Vân, cái tên khốn kiếp này.



Bạch Phỉ giống như là đã biết Hoa Tiêu Vân đã làm cái gì với Mạc Khuynh Thành, tức giận nhìn hắn:



- Nói đùa mà ngươi cũng cần dùng hóa nguyên tán để đối phó với nàng ư, cái tên súc sinh kia?



Mặc dù Bạch Phỉ không có thiện cảm gì với Mạc Khuynh Thành nhưng suy cho cùng đều là nữ nhân, Hoa Tiêu Vân dùng thủ đoạn như vậy để đối phó Mạc Khuynh Thành làm sao nàng có thể không tức giận, đây quả thực là hành vi của một tên cầm thú.



- Ngươi đúng là càn rỡ!



Vẻ mặt Hoa Tiêu Vân có mấy phần dữ tợn, thấy mình bị Bạch Phỉ vạch trần, hắn lại trấn định hơn một chút, lạnh lùng nói:



- Ngươi biết mình đang nói chuyện với ai sao?



- Nhị thế tổ, ngươi tính làm cái gì, nếu như không có huynh trưởng của ngươi, ngươi cho rằng ngươi có tư cách nói chuyện với ta?



Bạch Phỉ cũng bị khơi dậy sự tức giận, nàng thân là nữ đệ tử của Lạc Hà Đan Vương điện, nàng cũng vô cùng kiêu ngạo, nơi nào đến phiên nhị thế tổ này càn rỡ như vậy.



Sắc mặt Hoa Tiêu Vân lúc xanh lúc trắng, càng phát ra vẻ dữ tợn, hắn nhìn chằm chằm Bạch Phỉ, hung hăng mắng mỏ trong lòng: Tiện tỳ thối tha, đừng để rơi vào trong tay lão tử, đến lúc đó sẽ cho ngươi lớn lối.



Chẳng qua hắn cũng chỉ dám thầm mắng mấy lời này ở trong lòng, cũng không dám thật sự nói ra, nữ nhân này đâu phải là người hiền lành gì.



- Chúng ta cứu người trước, Yến Thất, ngươi lập tức đi báo cho sư tôn, sợ rằng nàng đã rất nguy kịch.



Bạch Phỉ quay sang nói với Yến Thất ở bên cạnh, Yến Thất gật đầu, ngay sau đó lập tức xoay người vội đi.



Bạch Phỉ thì phóng ra một vầng hào quang ôn dịu từ cơ thể, từng tia sáng bao phủ lấy thân thể Mạc Khuynh Thành, ngay sau đó từng dòng nước ấm chảy vào bên trong cơ thể Mạc Khuynh Thành, tẩm bổ thân thể của nàng nhưng con dao găm cắm ở bên trên kia, nàng cũng không dám động vào.



Mạc Thiên Lâm đứng ở một bên, khẩn trương đến mức cơ thể cũng đang phát run, lúc này ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm Hoa Tiêu Vân, cứ như chỉ hận không thể băm vằm Hoa Tiêu Vân thành thịt nát.



Mạc lão gia tử cũng đến, chỉ thấy sắc mặt ông cực kỳ khó coi, hiển nhiên đã biết nơi này xảy ra chuyện gì.



- Mạc lão, cũng là ta có phần sai, muốn đùa một chút với Mạc tiểu thư, ta sẽ bồi tội.



Biểu cảm trên mặt Hoa Tiêu Vân khó mà đoán nổi, thấy Mạc lão gia tử giận đến thân thể phát run, hắn lên tiếng giải thích.



Hắn đã gặp được Mạc Khuynh Thành kẻ điên này, nếu như Mạc lão gia tử này cũng phát điên mà bất chấp hậu quả giết chết hắn vậy thì hắn cũng chết quá oan rồi, rồi đến lúc đó Mạc gia bắt hắn bồi táng, hiện tại không thể làm gì khác hơn là chịu đựng, để người Mạc gia ổn định tâm lý trước.



- Mong rằng Hoa thiếu gia đừng đi loạn lên nữa.



Mạc lão gia tử lạnh như băng nói, đè nén lửa giận trong lòng, hiển nhiên là lão cũng biết mình nhìn lầm người, nhưng khi nghĩ đến bối cảnh của Hoa Tiêu Vân, lão chỉ có thể nhịn xuống.



- Yên tâm, ta sẽ không đi đâu cả.



Hoa Tiêu Vân nén giận, mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được.



- Phụ thân, giết hắn đi!



Mạc Thiên Lâm vô cùng phẫn nộ quát, giọng nói cũng trở nên hơi khàn khàn, khiến cho vẻ mặt Hoa Tiêu Vân cứng lại, lạnh nhạt nói:



- Chẳng qua là đùa giỡn mà thôi, ta tin tưởng Mạc tiểu thư không có việc gì, ngươi phải hiểu rõ mọi chuyện rồi hẵng lên tiếng.



- Ngươi câm miệng!




Mạc lão gia tử lướt mắt liếc nhìn Mạc Thiên Lâm.



Giết? Thế lực phía sau lưng hắn lớn như thế, giết hắn rồi Mạc gia sẽ phải chôn cùng.



Hiện tại, chỉ có thể cầu nguyện Mạc Khuynh Thành có thể bình an vô sự.



Sự im lặng tại Mạc gia trong lúc bất chợt bị phá vỡ, cả phủ đệ bị một bầu không khí khẩn trương bao phủ, hơn nữa tin tức Mạc Khuynh Thành gặp chuyện không may rất nhanh đã bị một số người thân cận biết được.



Bạch Phỉ cũng đã tận tâm tận lực cứu vãn tính mạng của Mạc Khuynh Thành, dù sao trước mặt nàng ta cũng là đệ tử mà sư tôn coi trọng, nếu nàng không ra tay hỗ trợ, sư tôn cũng sẽ trách tội nàng, may mắn là nàng đã ổn định được hơi thở sinh mệnh của Mạc Khuynh Thành.



Bây giờ chỉ có thể chờ sư tôn tới.



…..



Lúc này Tần Vấn Thiên đang ở trong căn nhà nhỏ tại rừng trúc, đứng ở trước nhánh sông gần đó, hắn đang nhớ đến Mạc Khuynh Thành, trên mặt không khỏi hiện ra một nụ cười dịu dàng.



Nha đầu ngốc kia, không biết bây giờ nàng thế nào rồi.



Nhớ tới đêm đó Mạc Khuynh Thành muốn ở lại, Tần Vấn Thiên liền cảm giác trái tim nhũn hết cả ra, nha đầu này là đang giao nộp trái tim cho hắn, nghe nói, hiện tại nàng còn chưa rời đi, hình như là đang chờ hắn, nàng mới có thể yên tâm lên đường.



- Đan Vương điện.



Tần Vấn Thiên lẩm bẩm trong miệng.



Ngay vào lúc này, phía sau có động tĩnh truyền đến, ánh mắt Tần Vấn Thiên chậm rãi chuyển qua, lúc thấy người hắn lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, không ngờ là Nặc Lan, sao nàng lại tìm đến hắn.



Hơn nữa, lúc này sắc mặt Nặc Lan vô cùng khó coi, tựa hồ như có việc gì gấp lắm.



- Tần Vấn Thiên, Khuynh Thành đã xảy ra chuyện.



Nặc Lan phun ra một câu, lòng Tần Vấn Thiên hơi rối loạn một chút, ngay sau đó thân thể của hắn mạnh mẽ lao ra, trong phút chốc phủ xuống bên người Nặc Lan.



- Khuynh Thành làm sao?



Tần Vấn Thiên vội vàng hỏi.



- Là tên súc sinh Hoa Tiêu Vân kia, ta nghe nói hắn có ý đồ bất chính với Khuynh Thành, nha đầu Khuynh Thành ngốc kia liền tự sát, hình như còn đang hôn mê, ta đi Mạc phủ người Mạc gia đều không cho ta vào, ta cũng nhìn không thấy rõ tình trạng của Khuynh Thành ra sao nên chỉ có thể tới tìm ngươi.



Đôi mắt Nặc Lan đỏ gay, nàng và Mạc Khuynh Thành là tỷ muội nhiều năm, hiện tại Mạc Khuynh Thành sống chết không rõ, dĩ nhiên nàng rất khổ sở.



- Oong!



Đầu óc Tần Vấn Thiên kịch liệt run rẩy, như bị điện giựt, trong thoáng chốc sắc mặt của hắn trở nên vô cùng dọa người, trên thân hắn toát ra một luồng khí lạnh lẽo điên cuồng đến kinh người, Nặc Lan bị làm cho sợ đến mức không ngừng bước chân lui về phía sau.



- Khuynh Thành.



Trong lúc bất chợt lòng Tần Vấn Thiên trở nên vô cùng rối loạn, hắn phóng người lên cao, phía sau đột nhiên xuất hiện cánh chim Côn Bằng, toàn thân toát đầy yêu khí, yêu chi nguyên lực cuồn cuộn điên cuồng lưu chuyển quanh thân thể, sức gió đáng sợ phất qua, thân thể của hắn hóa thành một luồng hào quang hắc sắc lóe lên rồi biến mất.



- Hoa Tiêu Vân.



Một giọng nói tràn đầy sát ý từ phía trên không trung vang vọng xuống, lộ ra sự tức giận vô tận cùng với sát ý gầm thét, giờ phút này không một ai có thể hình dung ra được sự lạnh lẽo phẫn nộ cùng với nỗi lo lắng sợ hãi trong lòng Tần Vấn Thiên.



Lần đầu tiên hắn cảm thấy sợ như thế, chưa bao giờ hắn lại có cảm giác như vậy.



Tốc độ của Tần Vấn Thiên nhanh đến mức vượt ngoài năng lực bản thân, lưu quang hắc sắc đáng sợ xẹt qua trong hư không, phóng thẳng tới phía Mạc phủ. Cảm giác lo lắng như lửa đốt giày xéo hắn từng phút từng giây, cảm giác như thời gian đã qua rất lâu, rốt cuộc hắn cũng thấy được Mạc phủ.



Ở cách Tần Vấn Thiên không xa, giống như trước có một bóng người chậm rãi bước đến, rồi bóng dáng kia càng lúc càng mau, nàng nhìn lướt qua Tần Vấn Thiên, tròng mắt thâm thúy, giống như chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu Tần Vấn Thiên.




Đây là một nữ nhân đoan trang cao quý, khí thế đáng sợ, trên toàn thân nàng như được bao phủ từng tầng hào quang, nàng hóa thành một chùm sáng trực tiếp tiến vào trong Mạc phủ, người Mạc phủ đừng nói là cản, ngay cả bóng dáng của nàng đều không thể nhìn thấy.



Nhưng người Mạc phủ thấy Tần Vấn Thiên đến thì có vài người bay lên không, phẫn nộ quát:



- Người ngoài không được...



- Cút ngay!



Bọn hắn còn chưa nói hết, liền thấy một tiếng gầm thét tràn đầy yêu khí ập đến, đột nhiên như có yêu chi lợi kiếm kinh khủng bắn ra, nhanh như tia chớp, những người chắn phía trước lập tức né tránh, ngay sau đó liền thấy bóng dáng kia xông vào trong Mạc phủ.



Tần Vấn Thiên nhanh chóng tìm được Mạc Khuynh Thành, từ không trung đáp xuống, nhìn thấy Mạc Khuynh Thành bạch y nhuốm máu, thân thể hắn khẽ run.



- Khuynh Thành!



Thân thể hắn hóa thành một luồng ảo ảnh phóng qua đám người phủ xuống bên cạnh Mạc Khuynh Thành, thấy khuôn mặt nàng tái nhợt, tim của hắn rất đau.



- Không cần quấy rầy sư tôn.



Bạch Phỉ lạnh lùng quát Tần Vấn Thiên một tiếng, lúc này Tần Vấn Thiên mới chú ý tới hình như có người đang trị liệu cho Mạc Khuynh Thành.



- Bạch Phỉ, chúng ta đi vào.



Một vầng hào quang dịu dàng nâng thân thể Mạc Khuynh Thành lên, dẫn theo Bạch Phỉ và vài người đệ tử đi vào bên trong gian phòng.



Tần Vấn Thiên không dám đi theo quấy rầy, hắn chỉ có thể cầu nguyện Khuynh Thành bình yên vô sự.



- Ngươi tới làm gì?



Mạc lão gia tử nhìn thấy Tần Vấn Thiên đột nhiên xuất hiện liền cau mày hỏi.



Chỉ thấy ánh mắt Tần Vấn Thiên chậm rãi đảo qua, nhìn về phía Hoa Tiêu Vân ở phía sau Mạc lão gia tử, một luồng sát ý kinh người quét qua, điên cuồng đánh về phía Hoa Tiêu Vân.



- Oong!



Tần Vấn Thiên bước ra một bước, chậm rãi đi về phía Hoa Tiêu Vân, Mạc lão gia tử nhíu mày càng chặt, dùng thân thể cản trở Tần Vấn Thiên.



Tần Vấn Thiên nhìn Mạc lão gia tử, ngón tay chỉ về phía Hoa Tiêu Vân, nhìn Mạc lão gia tử chằm chằm lạnh lẽo mà nói:



- Súc sinh này khiến cho Khuynh Thành biến thành như vậy, lão không giết hắn, lại còn ngăn cản ta?



- Chuyện của Mạc phủ liên quan gì tới ngươi!



Mạc lão gia tử lớn tiếng quát, Tần Vấn Thiên này thật làm càn quá mức rồi.



- Hay cho câu chuyện của Mạc phủ, có liên quan gì tới ta, ta cũng lười để ý đến chuyện của Mạc phủ, nhưng hiện tại người gặp chuyện không may chính là Khuynh Thành!



Giọng Tần Vấn Thiên rét lạnh đến cực điểm, giống như đến từ Cửu U, điểm chân nhảy vượt qua phía trước, lạnh lùng nhìn Mạc lão gia tử nói:



- Lão khốn kiếp, cút ngay cho ta!