Một rồi hai, ba canh giờ trôi qua, bên ngoài cũng không còn động tĩnh gì, Cơ Chính đi đến bên cánh cửa, hé mở nó ra rồi nhìn ra bên ngoài, yêu thú cũng đã rời đi, giờ không còn mối nguy hiểm nào nữa, Cơ Chính đóng lại cánh cửa rồi xoay sang Tiêu Cảnh.
"Tiêu huynh, chúng ta an toàn rồi."
Nghe được câu này Tiêu Cảnh liền nằm bẹp xuống, có lẽ do quá mệt mà chẳng mấy chốc đã thiếp đi, Cơ Chính nhìn ba người ngủ rồi từ trong y phục lấy ra cuốn cổ cơ mật mà Diệp Bạch đưa lúc trước, mà mở ra đọc.
Cơ Chính bỗng có chút ngạc nhiên nhìn cuốn cổ cơ mật.
Sao trang này lại bị rách a?
Cơ Chính thầm thắc mắc, tò mò trong người nổi lên, Cơ Chính đọc những chữ còn sót lại trên trang, trong đó ghi là.
Nơi mà chúng ta đang sống chỉ tựa như hạt cát giữa sa mạc, chúng ta chỉ là tồn tại nhỏ bé nằm trong ba, phần còn lại đã bị xé đi, Cơ Chính đọc xong mà đầu liên tục đặt ra câu hỏi.
Hạt cát giữa sa mạc, vậy nơi ta đang sống thực chất là gì a?
Vậy khác nào nói ta còn không bằng một hạt cát a?
Cơ Chính đóng quyển sách rồi cất lại vào trong y phục, xong nằm xuống sàn nhà, hai tay gối đầu, nhìn lên trần nhà mà không khỏi suy nghĩ về những thứ vừa đọc, nhưng rồi do quá mệt mỏi nên thiếp đi từ bao giờ không hay.
Mặt trời dần lên, ánh sáng bắt đầu chói lọi khắp nơi, Diệp Bạch lúc này cũng tỉnh dậy, nhìn xung quanh mà không khỏi vui mừng, tuy không biết tối hôm qua sau khi bản thân ngất đi đã xảy ra chuyện gì nhưng thật may mắn vì bốn người Diệp Bạch vẫn còn sống.
Cơ Chính lúc này cũng dần mở rồi lại đóng mắt, sau đó chợt bừng tỉnh dậy.
Ta đã thiếp đi từ bao giờ a?
Thôi vậy, sau này khi rảnh ta dẽ nghiên cứu về thứ đó a.
Diệp Bạch thấy Cơ Chính đã thức dậy liền lên tiếng hỏi.
"Cơ đệ, hôm qua sau khi ta ngất đã xảy ra chuyện gì vậy a?"
Cơ Chính nghe vậy cũng kể lại toàn bộ việc đã xảy ra hôm qua, nghe xong Diệp Bạch đi lại phía Vĩnh Sinh mà kiểm tra, tuy Cơ Chính đã ngăn máu và trị thương nhưng vết thương này vẫn quá nặng, lại không có dược liệu, bây giờ chỉ có cách đến các thành xung quang để trị thương cho Vĩnh Sinh.
Dương Thế lúc này từ bên ngoài đẩy cửa bước vào.
"Các tiền bối sao rồi, vết thương đã lành chưa?"
Diệp Bạch nghe xong cũng nhanh chóng đáp lại.
"Bọn ta cũng đã lành thương hẳn, chỉ còn vị huynh đệ này của ta là còn trọng thương."
Dương Thế nghe vậy cũng liền hiểu, ông ta xoay người, vừa đi vừa nói.
"Các cậu yên tâm, ta sẽ chuẩn bị xe ngựa cho các cậu lên đường."
Nói rồi ông ta cũng dần đi mất, Diệp Bạch lại đi đến chỗ Tiêu Cảnh đang ngủ mà đẩy nhẹ mấy cái.
"Tiêu đệ, mau dậy, chúng ta sắp đi rồi."
Sau vài lần Tiêu Cảnh cũng dần thức dậy, cơ thể uể oải mà vươn vai lên hỏi lại.
"Chúng ta sẽ đi sao."
"Đúng."
Diệp Bạch cõng Vĩnh Sinh trên lưng mở toạc cánh cửa rồi bước ra, nhìn về hai người trong nhà mà nói.
"Mau chúng ta khởi hành thôi."
Sau đó đi ra, Tiêu Cảnh và Cơ Chính cũng đi theo, họ đi đến cổng sau của thôn, lúc này đã có một xe ngựa được chuẩn bị sẵn, bốn người bước lên xe, người trong thôn phía dưới tập trung rất đông để tạm biệt họ, Dương thế vẫy tay.
"Tạm biệt."
Diệp Bạch và hai người kia cũng vẫy tay tạm biệt những người trong thôn, họ được cung cấp cho một người đánh xe ngựa, nên không ai phải làm gì cả, chiếc xa dần lăn bánh, chẳng mấy chốc đã không còn trong tầm nhìn của Dương Thế.
Thành gần nhất thôn bắc linh là thành thiên bắc của huyện ái châu, để đến được thành thiên bắc họ phải đi qua tổng cộng hai khu rừng và một dãy núi.
Vài canh giờ sau.
Xe ngựa cũng đã đến trước một khu rừng, nơi đây không quá nguy hiểm, yêu thú khá ít, nhưng thứ nguy hiểm nhất là những bọn lâm tặc nếu gặp được bọn chúng thì sẽ bị chặn lại cướp tiền và hành lí.
Xe ngựa cũng dần tiến vào khu rừng, nhìn bên ngoài thì nó khá thưa thớt nhưng khi đi vào trong thì mới thấy đươck, cây cối bên trong um tùm và xanh tươi biết bao.
"Vù, víu."
Một mũi tên bắn xuyên qua khung xe ngựa, Tiêu Cảnh nhanh chóng dùng tay bắt được mũi tên.
"Không ổn, khả năng cao chúng ta đã bị bao vây."
Xe ngựa dừng lại, ba người đi ra bên ngoài kiểm tra, bỗng từ trên cây vô số bóng đen lao xuống, nhìn lại bọn họ đã bị bao vây bởi đám lâm tặc này.
Từ bên trong đám lâm tặc, một tên cao to đi ra, trên tay hắn ta cầm một cây rìu to, mặc một chiếc áo da, hắn ta đi ra chĩa cây rìu về phía ba người Diệp Bạch.
"Khôn hồn thì mau đưa những thứ quý báo trong người các ngươi ra."
Diệp Bạch nghe xong trên mặt không nhịn nổi mà nở ra một nụ cười mà nghĩ.