Vô Địch Chiến Thần

Chương 101: Cướp tiệm vàng



“Ắt xì!!!”

“Đội trưởng, anh không có sao chứ?!”

Nhìn thấy Trần Lâm đột nhiên nhảy mũi, hơn nữa bộ dáng còn rất khó chịu, trên khuôn mặt của Võ Hoàng Yến không khỏi lộ ra mấy phần quan tâm. Nhưng mà, Trần Lâm chỉ lắc lắc đầu, sau đó anh bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, mà không có lên tiếng đáp lại.

Thấy vậy, Võ Hoàng Yến chỉ có thể im lặng, tiếp tục lái xe.

Qua một hồi lâu, chiếc xe rẽ vào một con hẻm nhỏ, nằm trên đường số 13, nối liền với bến cảng. Về đêm, đây là một khu tụ điểm ăn chơi, vô cùng náo nhiệt.

Mặc dù, hiện tại thời gian vẫn còn rất sớm, thế nhưng các đôi nam nữ đã không ngừng dắt lấy tay nhau, đi dọc ở trên cầu cảng. Thỉnh thoảng, bên tai vang đến vài tiếng văng vẳng của các quầy hàng rong được bày ở hai bên lề đường.

Tuy rằng đang nhắm mắt dưỡng thần, nhưng nghe được âm thanh náo nhiệt từ bên ngoài truyền đến, lúc này Trần Lâm cũng nhịn không được, mở ra hai mắt, nhìn lấy bốn phía xung quanh.

“Đội trưởng, anh đã tỉnh rồi?!”



Lúc này, đang đỗ xe dừng lại ở bên lề đường, thông qua kính chiếu hậu thấy được động tác của Trần Lâm, Võ Hoàng Yến không khỏi cất tiếng hỏi thăm.

“Ừm, đã đến nơi rồi sao?!”

Trần Lâm hơi hơi liềng biếng đáp lại. Ngay sau đó, ánh mắt của anh chuyển hướng, nhìn về phía một chỗ quán bar, chỉ cách nơi xe ô tô của hai người đang dừng lại chưa tới trăm mét.

“Ồ!”

Đột nhiên, trong miệng của Trần Lâm kêu khẽ một tiếng, để cho ánh mắt của Võ Hoàng Yến cũng bắt đầu xoay chuyển, nhìn theo phương hướng mà Trần Lâm đang nhìn đến.

Lúc này, từ trong quan bar đi ra hai người, một nam một nữ. Trong đó, người đàn ông vẫn còn rất trẻ, chỉ khoảng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi gì đấy. Mà đi theo bên của người đàn ông trẻ tuổi là một người phụ nữ hơi có một chút tư sắc. Mặc dù phong cách ăn mặc của người phụ nữ này rất thoáng mát, cũng vô cùng trẻ trung. Nhưng nhìn lên một chút nếp nhăn ở trên da mặt, đối phương ít nhất cũng đã ngoài ba mươi tuổi. Hơn nữa, bộ dáng của hai người lúc này còn rất thân mật.

Đối với Võ Hoàng Yến mà nói, cảnh tượng như thế này cô đã nhìn đến quen mắt, cũng không có bất kỳ phản ứng gì. Thế nhưng, sắc mặt của Trần Lâm lúc này lại hơi có phần âm trầm, trong ánh mắt của anh còn lộ ra một chút phẫn nộ.

Thấy thế, Võ Hoàng Yến không khỏi hiếu kỳ, vội vàng lên tiếng hỏi thăm.

“Đội trưởng, anh nhận ra bọn họ sao?!”

Nghe được câu hỏi của Võ Hoàng Yến, ánh mắt của Trần Lâm không khỏi chuyển hướng nhìn sang. Chỉ có điều, cái nhìn này của anh không hề mang theo một tia tình cảm nào, để cho Võ Hoàng Yến không khỏi giật mình, lập tức rối rít nói ra.

“Xin lỗi, là tôi sai rồi!”



Thấy bộ dáng của cô hoảng sợ như vậy, Trần Lâm lúc này mới thu hồi lại ánh mắt của mình. Sau đó, anh hơi thấp giọng nói ra.

“Không có việc gì, chỉ là một người quen cũ mà thôi. Hiện tại, bầy chuột đã ra khỏi hang. Tối nay, xem ra là tôi với cô có việc để làm rồi!”

Ngay vào lúc này, bên ngoài cửa chính của quán bar Hoa Hồng, một người đàn ông mặc áo phông xanh, đầu đội mũ lưỡi trai từ trên một chiếc taxi bước nhanh xuống. Ngay sau đó, một gã đàn ông trẻ tuổi, khuôn mặt hơi có mấy phần nữ tính, từ bên trong quán bar đi ra bên ngoài.

Hai người này vừa mới gặp nhau, liền cấp tốc xoay người, đi vào bên trong, không hề dừng lại một chút nào.

Thấy thế, Võ Hoàng Yến không khỏi gấp, vội vàng xoay người nhìn về phía Trần Lâm.

“Đội trưởng, đối tượng đã xuất hiện, chúng ta có cần bám theo hay không?”

“Không cần, đây chỉ là một con chuột nhỏ mà thôi. Chuột lớn còn chưa xuất hiện, chúng ta cũng không cần thiết phải đánh động đến bọn chúng!”

Trần Lâm không một chút sốt ruột nào, vẻ mặt của anh thậm chí còn treo lên một nụ cười nhàn nhạt, bộ dáng vô cùng bình tĩnh.

Thấy thế, tâm tình của Võ Hoàng Yến cũng thoáng khôi phục lại. Thế nhưng, trong lòng của cô lại hơi có chút khó hiểu. Vừa rồi vì sao đội trưởng lại không muốn đế cho cô ra tay, đem đối phương bắt lại.

Mặc dù đây chỉ là một nhân viên vòng ngoài của tổ chức áo đen. Nhưng đối phương là người thay mặt tổ chức liên hệ với rất nhiều thế lức lớn nhỏ ở trong thành phố. Đối với cô mà nói, đây tuyệt đối là một nhân vật hết sức nguy hiểm cần phải khống chế ở trong tầm tay.

Chỉ có điều, nếu như Trần Lâm đã đưa ra quyết định, vậy cô cũng chỉ có thể chấp hành theo. Dù sao, ở trong lòng của cô, Trần Lâm chính là Thần, quyết định của anh tuyệt đối không có sai lầm.

“Được rồi, tôi cần phải trở về để đón con gái. Cô liên lạc với Cửu Vĩ, để cậu ta đến đây theo dõi. Nhưng nhớ chưa có mệnh lệnh của tôi, không được phép đánh rắn động cỏ, có hiểu chưa?!”

“Vâng, thưa đội trưởng!”

Rất nhanh, Võ Hoàng Yến liền liên lạc với Cửu Vĩ, để cho cậu ta đến đây, nhìn chằm chằm vào quán bar Hoa Hồng. Mà Trần Lâm thì theo xe của cô trở về lại biệt thự.

Chỉ có điều, vừa đi qua đến đoạn đường phía bắc, vẫn còn cách biệt thự khoảng chừng năm sáu kilomet.

Lúc này, trên đường đột nhiên phát ra mấy tiếng còi hú. Ngay sau đó, một tiếng nổ lớn vang lên.

Đùng!

“Đứng lại đó, không được phép nhúc nhích! Nếu không, tôi sẽ bắn chết con tin!”

“A!!!”