Vô Địch Chiến Thần

Chương 59: Ngây thơ



Bất ngờ bị đẩy ngã, Trần Lâm cũng không có kịp phản ứng. Đợi anh lần nữa muốn đứng dậy, thì khuôn mặt của Châu Ngọc Ánh đã áp sát tới trước mặt, đôi môi của cô cũng dán chặt trên cánh môi của anh. Cứ như vậy, cả hai ngây ngốc đưa mắt nhìn nhau một hồi thật lâu. Thậm chí, lúc này bọn họ còn có thể nghe được từng đoạn nhịp tim, đập lên thình thịch.

“Tôi…”

“Anh…”

Cũng không biết trải qua bao lâu, lúc này cả hai mới kịp phản ứng lại. Nhưng mà, âm thanh vừa mới phát ra được một nửa. Bọn họ lúc này mới để ý đến, cơ thể cả hai vậy mà đang quấn chặt lấy nhau, tạo thành một loại tư thế hết sức mập mờ.

Cho dù là Trần Lâm, trên khuôn mặt của anh cũng hiện lên mấy phần lúng túng.

Cuối cùng, vẫn là Châu Ngọc Ánh phản ứng trước, cô có chút gấp gáp, vội vàng đưa hai tay đẩy mạnh xuống đất, dự định nâng lấy thân thể để đứng người lên. Thế nhưng, vừa mới chuyển động được một lúc, từ trên cổ chân lại đột nhiên truyền đến một trận đau nhức, để cô không có cách nào nhịn được, kêu khẽ một tiếng.

“A…”

Ngay sau đó, cơ thể của cô lại một lần nữa ngã xuống, đổ nhào ở trên lồng ngực của Trần Lâm.

“Khục…”

Mặc dù thân thể của Châu Ngọc Ánh không tính quá nặng, nhưng cô té ngã ở trong tư thế như thế, tất nhiên trọng lực đè xuống, để anh cảm giác cực kỳ khó chịu. Nhưng mà, lúc này nhìn thấy lông mày của Châu Ngọc Ánh nhăn lại, anh cũng không có biện pháp nào khác, chỉ có thể gượng chống đỡ thân hình đứng dậy. Đồng thời, anh rất nhẹ nhàng, đem Châu Ngọc Ánh đỡ ngồi ở dưới đất.

“Cô không có sao chứ?!”

Thấy được cổ chân của Châu Ngọc Ánh lúc này đã có phần sưng tấy, Trần Lâm dự định đưa tay đến để kiểm tra. Nhưng Châu Ngọc Ánh lại có chút hoảng sợ, vội vàng đưa tay ra ngăn lại.

“Tôi… tôi không có sao!”

Thế nhưng, sắc mặt của Trần Lâm lúc này bỗng dưng trở nên vô cùng nghiêm túc, nhìn về phía cổ chân của cô nói ra.

“Nhìn bộ dáng của cô lúc này, sợ rằng là khớp chân đã bị trật rồi. Nếu như không kịp thời chữa trị, sau này rất có khả năng sẽ lưu lại thương tật!”

Nghe Trần Lâm nói như thế, lại nhìn thấy bộ dáng có phần nghiêm trọng của anh, thần sắc của Châu Ngọc Ánh không khỏi trở nên hoảng hốt, vội vã nói ra.

“Anh… anh nói thật chứ?!”

“Tất nhiên là thật rồi, tôi muốn lừa cô để làm gì? Trước đây ở trong quân ngũ, cũng có người bị thương như vậy, nhưng không chịu chữa trị, sau đó liền lưu lại tật, mỗi lần đều là bước thấp bước cao, bộ dáng cực kỳ khó coi. Nếu như cô không để ý, vậy thì cứ tự mình đi trở về phòng đi. Sau này, cô cũng không nên trách tôi, vì sao lại không sớm lên tiếng để nhắc nhở.”

Càng nghe, sắc mặt của Châu Ngọc Ánh càng thêm trở nên tái nhợt. Đến cuối cùng, cô không cách nào bình tĩnh được nữa, vội vàng nắm lấy tay của anh, lo lắng nói ra.

“Vậy tôi phải làm sao bây giờ? Anh có cách nào giúp tôi hay không?”

Thấy được bộ dáng này của cô, trong lòng Trần Lâm không khỏi cười lên đắc ý. Nhưng mà, vẻ mặt của anh vẫn tỏ ra vô cùng nghiêm túc, hơi suy nghĩ một chút, rồi mới gật đầu đáp lại.

“Trước đây tôi làm ở trong quân y, đối với mấy loại vết thương này, vẫn có hiểu biết nhất định. Như vậy đi, bây giờ tôi giúp cô nắn gân lại. Sau đó, tôi sẽ nhờ người đưa đến nước thuốc. Chỉ cần thường xuyên bôi lên vài lần, nhất định sẽ không luu lại bất cứ tật bệnh gì. Tất nhiên, trong khoảng thời gian này, cô cần phải hạn chế đi lại, không được phép lên xuống cầu thang.”

Vừa nói, Trần Lâm vừa đưa tay sờ lên cổ chân của Châu Ngọc Ánh. Còn không đợi cô có thời gian phản ứng, anh chỉ hơi dùng lực một chút, lập tức liền đem cổ chân của cô khôi phục trở lại giống như ban đầu.

“A!”

Hơi giật mình hô lên một tiếng, lúc này Châu Ngọc Ánh có chút sợ hãi, trừng lên hai mắt nhìn về phía Trần Lâm, bên trong hốc mắt còn mang theo mấy phần hơi nước.

Nhưng lúc này, Trần Lâm đã tự mình đứng lên, nhìn về phía Châu Ngọc Ánh, mỉm cười nói ra.

“Tốt, bây giờ cô có thể đứng dậy di chuyển một chút, cảm giác cổ chân như thế nào rồi!”

Nghe Trần Lâm nói như vậy, ánh mắt của Châu Ngọc Ánh không khỏi lộ ra có chút khó tin, hướng về phía cổ chân của mình nhìn lại. Nhưng mà, lúc này cổ chân của cô quả thật không hề cảm giác khó chịu một chút nào. Thậm chí, cô thử đứng dậy đi dạo mấy vòng, cảm giác thật sự giống như lúc bình thường, hoàn toàn không có vấn đề gì cả.

Nhưng mà, còn không đi được bao lâu, đột nhiên Trần Lâm lên tiếng ngăn lại.

“Được rồi, không nên đi lại quá nhiều, cẩn thận vết thương sẽ lần nữa tái phát!”

Nghe thế, Châu Ngọc Ánh không khỏi giật mình, vội vàng dừng lại, trở về vị trí chỗ ngồi của mình. Chỉ là, lúc nhìn thấy ánh mắt của Trần Lâm nhìn đến, cô lại nhịn không được, vội vàng cúi đầu nhìn xuống, giống như cũng không dám cùng anh nhìn thẳng.

Thấy thế, Trần Lâm có chút bất đắc dĩ bật cười. Vừa rồi, anh chỉ là dọa Châu Ngọc Ánh một chút mà thôi, thật sự anh không có nghĩ đến, còn dọa đối phương sợ hãi đến như vậy.

“Tôi… tôi muốn trở về phòng ngủ, anh… anh có thể giúp tôi lên lầu được không?”

Hơi đưa mắt nhìn về phía Trần Lâm một chút, lúc này Châu Ngọc Ánh có phần ấp a ấp úng, cùng với anh lên tiếng nói chuyện. Nghe được lời này của cô, lúc đầu Trần Lâm còn có chút sững sờ. Ngay sau đó, anh mới kịp phản ứng lại, vội vàng gật đầu đáp lại.

“Tất nhiên là được, nhưng mà, cầu thang cũng không phải thấp, cô không được phép nhúc nhích. Nếu không, cả hai cùng nhau té ngã xuống đất, như thế cũng không phải là chuyện hay ho gì.”

Nghe Trần Lâm lên tiếng dặn dò, Châu Ngọc Ánh có chút xấu hổ gật gật đầu. Lúc này, Trần Lâm mới an tâm đi tới trước mặt của cô. Sau đó, anh hơi cúi thấp người xuống, nhẹ nhàng dùng chút sức, đem Châu Ngọc Ánh ôm ở trước người.

“A!”

Hơi có chút giật mình, Châu Ngọc Ánh khẽ hô lên một tiếng. Ngay sau đó, cô mới kịp phản ứng lại, cố mím chặt môi, để cho âm thanh không thể phát ra. Nhưng lúc này, Trần Lâm đã tự mình đi về phía trước, hướng lên phía cầu thang bước đi.

Động tác của anh rất chậm rãi, cũng vô cùng vững chắc, hoàn toàn không giống như người đang bị trọng thương một chút nào. Tất nhiên, Châu Ngọc Ánh cũng không hề phát hiện ra việc này.

Lúc này, toàn bộ khuôn mặt của cô đã dán sát vào trong ngực của anh, hai đầu cánh tay thì ôm chặt lấy phía sau gáy của Trần Lâm, dường như rất sợ bị anh đột nhiên buông tay, để cho cô té ngã xuống cầu thang.

Tất nhiên, tâm tình của Trần Lâm cũng không tốt hơn chút nào. Lúc này cả hai đều ở một khoảng cách rất gần. Anh hoàn toàn có thể cảm nhận được mùi hương từ trên cơ thể của Châu Ngọc Ánh truyền đến.

Mùi hương này rất nhẹ nhàng, lại vô cùng dễ chịu, để cho Trần Lâm hơi có chút mê luyến, chỉ muốn hít hà nhiều thêm vài hơi. Thế nhưng, anh rất sợ sẽ làm cho Châu Ngọc Ánh hiểu lầm, thế nên cảm xúc cực kỳ kiềm chế.

Nhưng mà, có đôi khi trong lòng càng kiềm chế, thì càng khó có cách nào đem phản ứng bản năng ngăn cản lại.

Chính vì thế, Châu Ngọc Ánh rất nhanh liền phát hiện ra, từ phía sau lưng của mình, đột nhiên có đồ vật gì đó đang đâm tới. Ban đầu cô cũng không có suy nghĩ gì nhiều, nhưng thứ này càng lúc càng thêm trở nên rắn chắc. Hơn nữa, vị trí của nó lại vừa vặn rơi vào giữa khe hở quần lót của cô.

“Á!”

Nhất thời, Châu Ngọc Ánh có chút kinh hãi hô lên một tiếng. Mà Trần Lâm còn tưởng rằng cô đã phát hiện ra đồ vật không nên phát hiện. Thế nên, trên khuôn mặt của anh lúc này tỏ ra vô cùng lúng túng, còn muốn lên tiếng để giải thích với cô.

Chỉ là, lời nói tiếp theo của cô để cho anh có chút cảm thấy cực kỳ khó tin.

“Trong túi quần của anh đang cất giấu thứ gì, làm sao nó lại cứng như vậy? Còn chọt lên trên người của tôi?!”

Lúc đầu, Trần Lâm cho rằng là mình vừa mới nghe nhầm, nhưng khi thấy được ánh mắt của Châu Ngọc Ánh tỏ ra vô cùng thanh tịnh, cũng không phải đang cố ý trêu đùa.

Nhất thời, Trần Lâm có loại cảm giác giở khóc dở cười, cũng không biết phải lên tiếng để giải thích như thế nào với cô. Nhưng mà, động tác tiếp theo của Châu Ngọc Ánh, càng thêm để cho Trần Lâm cảm thấy vô cùng hoảng sợ.

“Tôi bắt được rồi, thứ này thật sự là rất kỳ quái, vậy mà không có cách nào lấy ra được. Trần Lâm, anh hãy bỏ tôi xuống đi, thứ này thật sự làm tôi rất khó chịu. Anh có thể lấy nó ra ngoài trước được không?”