Vô Địch Chiến Thần

Chương 64: Anh không có tư cách



Đem một quyền đánh ra, thần sắc của Lưu Vĩ Hào cực kỳ ung dung. Bởi vì, hắn cho rằng Cửu Vĩ cũng không có cách nào đón đỡ được một quyền này của hắn.

Nhưng mà, còn không đợi Lưu Vĩ Hào kịp vui mừng. Lúc này, Cửu Vĩ cũng đồng thời đánh ra một quyền. Hơn nữa, một quyền này của Cửu Vĩ đánh sau nhưng lại tới trước. Thế nên, quyền của Lưu Vĩ Hào còn chưa kịp đến trước mặt của Cửu Vĩ, nắm tay của cậu ta đã trực tiếp nện trên lồng ngực của đối phương.

Ầm!

Bị một quyền này của Cửu Vĩ đập trúng, thân hình của Lưu Vĩ Hào lập tức bị đánh lui ra phía sau hơn năm sáu bước, sắc mặt của hắn cũng trở nên tái nhợt. Trên lồng ngực truyền đến từng trận đau nhức, để hắn có chút nhịn không được, ho khan lên vài tiếng.

“Khục khục…”

Cố kiềm nén lại cảm giác buồn bực từ trên lồng ngực truyền đến. Lúc này, hai mắt của Lưu Vĩ Hào mang theo mấy phần sát khí, nhìn chằm chằm về phía Cửu Vĩ.

“Thằng ranh con, thật không nghĩ đến mày vậy mà cũng có một chút bản lĩnh. Tốt, hiện tại tao cũng không muốn chơi đùa cùng với mày nữa. Nếu mày có thể tiếp tao một quyền tiếp theo, thì chuyện ngày hôm nay tao sẽ bỏ qua cho mày!”

Nghe được lời này của Lưu Vĩ Hào nói ra, có rất nhiều người ở đây đều tỏ ra vô cùng kinh ngạc. Nhưng mà, hai mắt của Cửu Vĩ lúc này lại đột nhiên híp lại, trong con ngươi mang theo mấy phần nguy hiểm.

“Thật sao?!”

Sau đó, cậu ta còn đưa tay lên ngoắc ngoắc vài cái, rồi mới hướng về phía Lưu Vĩ Hào mỉm cười nói ra.

“Tới đi, nể tình anh là người lớn tuổi, tôi hiện tại chấp anh một tay!”



Vừa nói, Cửu Vĩ vừa chắp một tay đặt ở phía sau lưng, bộ dáng cực kỳ phách lối. Thấy được động tác này của cậu ta, hai bên lỗ tai của Lưu Vĩ Hào giống như sắp phải bóc khói.

“Thằng nhãi ranh, mày đang lựa chọn cái chết!”

Lần này, Lưu Vĩ Hào cũng không hề lưu lực. Hắn ta vận hết toàn bộ lực lượng vào trong hai đầu nắm tay. Sau đó, một chân đạp mạnh xuống mặt đường, toàn bộ cơ thể giống như mũi tên đã rời cung, lao nhanh tới.

Thấy được tốc độ lúc này của Lưu Vĩ Hào, tất cả những người vây ở xung quanh đều không khỏi cảm thấy kinh hãi, liên tục hô lên thành tiếng.

Mà lúc này, vẻ mặt của Võ Hoàng Yến cũng lộ ra mấy phần nghiêm túc, hướng về phía Trần Lâm, thấp giọng nói ra.

“Đội trưởng, có cần tôi đi qua hỗ trợ cho cậu ta một chút hay không?”

Ở trong mắt của Võ Hoàng Yến, kỳ thật Lưu Vĩ Hào chỉ là một tên lưu manh mà thôi. Cô hoàn toàn có thể dùng một bàn tay, trực tiếp đem đối phương đè xuống mặt đất để ma sát. Nhưng mà, đổi lại là Cửu Vĩ, cậu ta lúc này cũng không phải là đối thủ của Lưu Vĩ Hào. Dù sao, thực lực của cả hai người đều có một chút chênh lệch. Vừa rồi Cửu Vĩ có thể đánh trúng được đối phương, đơn giản là vị Lưu Vĩ Hào quá mức khinh địch. Đồng thời, Cửu Vĩ cũng vô cùng xảo trá, nhắm ngay vị trí sơ hở của Lưu Vĩ Hào công phá.

Ầm!

Cũng không đợi cho Trần Lâm lên tiếng đáp lại, lúc này song quyền của Lưu Vĩ Hào đã đánh tới trước mặt của Cửu Vĩ. Lực lượng một quyền này của Lưu Vĩ Hào thật sự là rất đáng sợ. Không khí xung quanh giống như bị quyền phong đánh phá, phát lên tiếng nổ lốp bốp. Đồng thời, tốc độ ra quyền của Lưu Vĩ Hào cũng đã đạt đến cực hạn, khoảng cách hơn mười mét chỉ dùng không đến một giây, Lưu Vĩ Hào đã xuất hiện ở trước mặt của Cửu Vĩ.

“Thằng ranh con, mày hãy đi chết đi!”

Gầm thét một tiếng, quyền kinh như bôn lôi, cực tốc lao đến trước mặt của Cửu Vĩ đánh tới.

Cảm nhận được âm phong gào thét, động thời cũng phát hiện ra được lực lượng một quyền này của Lưu Vĩ Hào cực kỳ kinh khủng. Lúc này, Cửu Vĩ cũng không dám đón đỡ, chỉ có thể lách người để tránh đi.

Nhưng cho dù là như vậy, lúc này một phần mạn sườn của cậu ta cũng bị song quyền của Lưu Vĩ Hào đánh trúng.

Ầm!

Toàn bộ thân hình của cậu ta giống như là một bao tải nặng, trực tiếp bị Lưu Vĩ Hào đánh bay ra ngoài, nện lên mặt kính của xe ô tô đậu ở gần đó.

Loảng xoảng…



Kính xe ô tô vỡ nát, Cửu Vĩ cũng té nhào xuống mắt đất.

Chứng kiến hết thảy một màn này, toàn bộ bốn phía xưng quanh đều yên tĩnh đến lại thường. Cũng không biết là người nào, lúc này đột nhiên khẽ hô lên một tiếng.

“Chết… chết người rồi!”

Mặc dù âm thanh của người này rất nhỏ. Nhưng mà, tất cả những người còn lại đều nghe vô cùng rõ ràng. Lập tức, toàn bộ bốn phía xung quanh đều trở nên sôi trào lên. Ai cũng không có nghĩ đến, vừa rồi người thanh niên kia còn đánh cho đám vệ sĩ gà bay chó chạy. Thậm chí, lần đầu giao thủ cậu ta còn chiếm cứ thượng phong. Nhưng lúc này, nhận phải một quyền của Lưu Vĩ Hào, lại không một chút nào chống đỡ, trực tiếp bị đánh bay ra ngoài một cách dễ dàng như vậy.

“Khụ khụ…”

Trong lúc mọi người ở đây đều tỏ ra vô cùng khiếp sợ, từ dưới mặt đất, thân hình của Cửu Vĩ đột nhiên chậm rãi nâng lên, trong miệng của cậu ta còn ho khan lên vài tiếng, từ trong khóe môi còn lưu lại một ít máu tươi vừa mới chảy ra ngoài. Nhất thời, bốn phía xung quanh lại một lần nữa trở nên sôi trào.

“Má ơi, cương thị sống lại! Chạy mau!”

Nghe được tiếng hô của người này, mọi người mới lần nữa đồng loạt quay đầu, nhìn về phía Cửu Vĩ. Mà lúc này, Lưu Vĩ Hào cũng vô cùng kinh hãi, nhìn về phía cậu ta.

“Thằng nhãi ranh này, vậy mà chịu lấy một kích toàn lực của mình còn không có chết?!”

Kỳ thật, toàn thân Cửu Vĩ hiện tại đều rất đau nhức. Thậm chí, cậu ta còn có thể cảm giác được nội tạng của mình cũng bị tổn thương không nhỏ. Nhưng ở trước mặt của mọi người, cậu ta tuyệt không thể để cho bị tỏ ra yếu thế. Nói như thế nào, cậu ta cũng là một trong số những binh sĩ ưu tú nhất được đội trưởng tuyển chọn vào trong đội ngũ, cậu ta làm sao có thể ở ngay trước mặt nhiều người như vậy, để anh cảm thấy mất mặt?

Thế nên, dù rất đau nhức, nhưng Cửu Vĩ vẫn cố gượng người đứng dậy. Hơn nữa, lúc này cậu ta còn dùng lấy một chút ánh mắt hơi có phần trêu tức, nhìn về phía Lưu Vĩ Hào nói ra.

“Ha ha ha, Lưu Vĩ Hào, uổng cho anh là lão đại của bang Thanh Long, người đứng đầu giới hắc đạo của Đông Thành này. Vậy mà, anh chỉ có một chút thực lực này thôi sao. Anh có tin hay không, bây giờ tôi lại dùng một đầu ngón tay, liền có thể đem anh nhấn xuống đất. Sau đó… khục khục…”

Đang nói đến nửa chừng, trong miệng của Cửu Vĩ lại ho ra một ngụm máu tươi. Nhưng mà, thần sắc của cậu ta lúc này vẫn rất ngạo nghễ, giống như nhìn tất cả những người ở trước mặt chỉ là cỏ rác mà thôi.

Nghe được lời này của cậu ta, quả thật là Lưu Vĩ Hào đã tức giận đến không thể nào nhịn được nữa. Hắn ta lại một lần nữa rống to, dự định phải đem Cửu Vĩ dạy dỗ đến cầu xin tha thứ mới thôi.

Nhưng mà, ngay khi thân hình của Lưu Vĩ Hào muốn một lần nữa xông tới. Lúc này, Trần Lâm bỗng dưng bước ra, đem vị trí ở trước mặt của Cửu Vĩ chắn lại. Trong ánh mắt của anh hoàn toàn không lộ ra bất kỳ tình cảm gì, chỉ lạnh lùng nói ra một câu.

“Đủ rồi!”



Thế nhưng, một câu này của anh giống như mang theo một cỗ sát khí lạnh đến thấu xương, để cho Lưu Vĩ Hào, một đại ca giang hồ khét tiếng ở Đông Thành vậy mà hơi có chút lạnh run, hoảng sợ lùi lại phía sau hai bước.

Chỉ là, khi phát hiện ra kẻ đứng chắn ở trước mặt của mình chỉ là một con ma bệnh, thần sắc của Lưu Vĩ Hào lại một lần nữa trở nên vô cùng phần nộ, trừng thẳng ánh mắt về phía Trần Lâm, tức giận quát lên.

“Thằng nhãi ranh, chỉ dựa vào mày cũng muốn ngăn cản được tao? Cút!”

Quát lên một tiếng, thân hình của Lưu Vĩ Hào vậy mà hóa thành một trận cuồng phong, ầm ầm xông về phía trước. Đồng thời, hai tay của hắn vung ra, mang theo một cỗ lực lượng ngàn cân, hoàn toàn có thể đem một tảng đá lớn đập cho vỡ nát.

Thế nhưng, đứng trước cỗ uy thế vô cùng kinh người này của Lưu Vĩ Hào, thần sắc của Trần Lâm vẫn bình tĩnh đến lạ thường. Thậm chí, hai tay của anh vẫn còn đang chắp ở phía sau lưng, hoàn toàn không có ý động nhúc nhích một chút nào.

Thấy được bộ dáng của Trần Lâm lúc này, trong lòng của Lưu Vĩ Hào lập tức cười lạnh không thôi.

“Ha ha ha, tao còn tưởng mày là người thế nào. Hóa ra, chỉ là một thằng ma bệnh, không biết sống chết mà thôi!”

Vừa dứt lời, nắm tay của Lưu Vĩ Hào vung ra ngoài, trực tiếp hướng về phía giữa mặt của Trần Lâm đánh tới. Hắn cảm thấy, khuôn mặt này của Trần Lâm thật sự quá mức khó ưa, chỉ muốn lập tức đánh cho bể nát.

Thế nhưng, song quyền của Lưu Vĩ Hào còn chưa chạm đến da thịt trên măt của Trần Lâm. Lúc này, một bàn tay thon dài bỗng dưng vươn ra, trực tiếp đem cổ tay của Lưu Vĩ Hào bắt lại. Sau đó, một giọng nói có chút thanh lãnh vang lên.

“Chỉ bằng vào anh cũng có tư cách để cho đội trưởng của tôi ra tay?!”

Răng rắc…