Vô Địch Chiến Thần

Chương 70: 70




“Người này là ai?”
“Cậu ta không phải là bị điên rồi đấy chứ? Lại dám bỏ ra số tiền lớn như vậy chỉ để mua một bức tranh? Chẳng lẽ, cậu ta cho rằng, chính mình còn có thể tìm ra được bảo tàng ở trong truyền thuyết thật sao?”
Rất hiển nhiên, tiếng hô này của Trần Lâm, để cho toàn bộ những người có mặt ở buổi đấu giá đều cảm thấy ngạc nhiên không thôi.
Phần đông bọn họ, đều cho rằng Trần Lâm là một kẻ ngốc.

Dù sao, theo tình huống hiện tại, nếu như anh chỉ cần tăng nhẹ lên một chút, nhất định Trịnh Tuấn Kiệt rất có thể sẽ bỏ cuộc.
Thế nhưng, anh không những tăng giá, mà còn muốn tăng lên một cái giá mà tất cả bọn họ đều rất khó có thể tưởng tượng ra được.
Cho dù là Diệp Lâm Anh, lúc này đang đứng ở trên sân khấu, cô cũng có chút lắp bắp nói ra.
“Một… một trăm tỷ?! Thưa ngài, vừa rồi nếu như tôi không có nghe nhầm, thì ngài đang ra giá một trăm tỷ cho bức tranh này?”
Mặc dù là người dẫn chương trình nổi tiếng, nhưng chưa bao giờ Diệp Lâm Anh lại chứng kiến một chuyện bất ngờ như vậy.

Theo như cô được biết, mỗi năm trong buổi đấu giá từ thiện, thì vật phẩm được trả giá cao nhất cũng không vượt qua một nửa con số này.
Trong khi đó, người đàn ông trẻ tuổi, đang ngồi ở một gốc không ai chú ý bên trong hội trưởng, lại vô cùng thản nhiên, hô lên một con số mà bản thân cô cho dù có làm việc cả đời cũng không có thể đạt được.
Chẳng lẽ, một bức tranh này so với cô còn giá trị hơn mấy chục lần?
Trong lòng xuất hiện ý nghĩ như vậy, thế nên ánh mắt của Diệp Lâm Anh khi nhìn về phía Trần Lâm, không khỏi hiện ra một chút khác thường.
“Ừm!”
Trần Lâm rất thản nhiên gật đầu, để cho tất cả những người có mặt ở đây lại một lần nữa nhịn không được, hít vào một hơi thật mạnh.
“Cậu ta vậy mà thật sự muốn mua bức tranh này với cái giá đó? Quả thật là quá điên rồ!”
“Ha ha ha, đúng là thế giới của những người trẻ tuổi! Chúng ta theo không kịp, thật sự là theo không kịp!”
Ngồi ở bên trong hội trường lúc này, cho dù là các nhân vật đứng đầu ở Đông Thành, đều đối với lần trả giả này của Trần Lâm tỏ ra kinh hãi, thán phục không thôi.
Đương nhiên, không phải nói bọn họ là không bỏ ra nổi số tiền như vậy.

Nhưng ở trong mắt của những người này, chuyện này thật sự quá mức hoang đường.

Cho dù, mục đích của bọn họ đến đây để quyên tiên làm tư thiện, nhưng tuyệt nhiên không có lãng phí cũng như điên cuồng giống như Trần Lâm, bỏ ra một số tiền lớn chỉ mua về một bức tranh, mà ai cũng không biết rõ giá trị của nó thật sự có thể đạt đến như vậy hay không?
Dù sao, bọn họ là người có tiền, cũng không có nghĩa là sai một cách phung phí.

“Một trăm tỷ lần thứ nhất! Cho hỏi có ai tăng giá cao hơn nữa không ạ?!”
“Một trăm tỷ lần thứ hai!”
“Một trăm tỷ lần thứ ba! Thành giao! Xin chúc mừng quý ngài ngồi ở dãy bàn số 619, anh đã thành công đấu giá được bức An Nam Thánh Họa Đồ!”
Giống như rất sợ Trần Lâm đổi ý, lúc này đứng ở trên bục đấu giá, Diệp Lâm Anh không ngừng hô to.

Cuối cùng, dựa vào cái giá trên trời mà Trần Lâm đưa ra, cho dù là Trịnh Tuấn Kiệt, lão đại của bang Lưỡi Búa cũng chỉ có thể âm thầm lắc đầu bội phục.
Kỳ thật, vừa rồi hô lên cái giá như vậy, trong lòng Trịnh Tuấn Kiệt đã có chút hối hận.

Dù sao, bản thân hắn là lão đại của hắc bang, tiền cũng không có dễ kiếm như vậy.
Hai mươi tỷ, đối với hắn mà nói đã là một con số không hề nhỏ.

Một khi lãng phí, hắn cảm giác như trái tim mình bị ai đó đâm vào một dao, thật sự là rất chua xót.
May mắn, nơi này có môt kẻ ngốc nhiều tiền, đem bức tranh kia mua đi, để hắn cảm thấy may mắn không thôi.
Ngược lại với cái nhìn tràn đầy xoi mói của mọi người, tâm tình của Trần Lâm lúc này tỏ ra cực kỳ thản nhiên.

Sau đó, bức tranh được Diệp Lâm Anh tự mình cầm xuống, trực tiếp đưa tới trước mặt của Trần Lâm.
Nhìn thấy bức tranh, cho đến lúc này Cửu Vĩ vẫn còn chưa có tỉnh hồn.

Cậu ta dùng lấy ánh mắt cực kỳ khiếp sợ, nhìn về phía đội trưởng của mình.
“Đội… đội trưởng, anh… anh thật sự muốn mua bức tranh này?”
Cho dù là Võ Hoàng Yến, trên khuôn mặt của cô cũng lộ ra mấy phần hiếu kỳ, đưa mắt nhìn sang.
Quả thật, bút tích lưu lại ở trên bức tranh này mang theo mấy phần cổ xưa.

Hơn nữa, họa tiết cũng rất sơ sài, hoàn toàn không giống như là một tác phẩm nghệ thuật chân chính.
Thế nhưng, vì có liên quan đến câu chuyện lưu truyền ở trong truyền thuyết, thế nên vừa rồi giá trị của nó mới được đẩy lên cao như vậy.
Hiện tại, nhìn thấy bức tranh đang cầm ở trên tay của Diệp Lâm Anh.


Ai cũng không biết, bí mật của nó thật sự có thể được tìm thấy hay không?
“Thưa ngài, đây là vật phẩm mà ngày hôm nay ngài đấu giá thành công.

Xin cho hỏi, ngài định khi nào thì thanh toán cho chúng tôi.

Tất nhiên, chúng tôi có thể lưu lại cho ngài thời hạn ba mươi ngày để làm thủ tục.

Chỉ cần trong thời gian này, ngài có thể thanh toán hoàn tất, thì bức tranh này sẽ chính thức thuộc về ngài.”
Vừa nói, Diệp Lâm Anh vừa cẩn thận quan sát biểu hiện trên khuôn mặt của Trần Lâm.

Bởi vì, vừa rồi cô mới nhận được tin tức, vị khách ngồi ở dãy bàn số 619 này không phải là khách mà nhà đấu giá Đông Thành mời đến.

Hơn nữa, đối phương lai lịch có chút không được rõ ràng, còn từng xảy ra xung đột với vệ sĩ ở bên ngoài khách sạn.

Thế nên, cô rất lo lắng, Trần Lâm là đến đây gây sự, mà vừa rồi anh cố ý kêu giá kỳ thật chỉ là muốn trêu đùa cô và tất cả những người có mặt ở đây mà thôi.
Nếu như điều đó xảy ra, chuyện này không chỉ ảnh hưởng lớn đến uy tín của nhà đấu giá Đông Thành.

Thậm chí, nó còn gây ra cho cô không ít rắc rối.
Dù sao, bản thân Diệp Lâm Anh là một người dẫn truyền hình nổi tiếng.

Lần đầu tiên đến chủ trì một buổi đấu giá từ thiện, lại bị người khác trêu đùa, tuyệt đối là một đề tài vô cùng đặc sắc, đủ để cho toàn bộ đám phóng viên săn tin cảm thấy hứng thú.
Sợ rằng, không qua tối nay, tin tức của cô đều hiện đầy trên khắp các mặt báo.

Tất nhiên, những tin tức này tuyệt đối không phải là thứ tốt đẹp gì.

Vừa nghĩ đến những thứ này, trong lòng của cô vừa bất an, lo lắng, lại vừa có chút chờ mong, nhìn về phía Trần Lâm.
Đối với suy nghĩ ở trong lòng của Diệp Lâm Anh, tất nhiên là Trần Lâm không thể nào biết được.
Chỉ có điều, khi nhìn thấy được bức tranh đang cầm ở trên tay của cô, ánh mắt của anh hơi thoáng hiện lên một tia dị dạng.

Sau đó, trước vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, xen lẫn với vô cùng khiếp sợ của mọi người.

Anh rất nhẹ nhàng, từ trên ngực áo lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, đưa tới trước mặt của Diệp Lâm Anh.
“Chỉ là một trăm tỷ mà thôi, cũng không cần phải phiền phức như vậy.

Như vậy đi, nơi này của tôi có một tấm thẻ ngân hàng được liên kết với ngân hàng thế giới, bên trong vừa vặn có hơn một trăm tỷ.

Cô có thể tự mình tiến hành kiểm tra.

Hiện tại, bức tranh này chính là của tôi!”
Nói xong, cũng không thèm để ý đến vẻ mặt tràn đầy khiếp sợ của Diệp Lâm Anh, Trần Lâm cầm lấy tấm thẻ ngân hàng được làm theo phong cách hoàng gia, phía bên ngoài viền được dát bằng vàng, chính giữa còn đính một viên kim cương khá to, trực tiếp ném qua cho cô.
Không cần biết số tiền ở trong tài khoản của Trần Lâm có thật sự đủ một trăm tỷ hay không, nhưng chỉ dựa vào tấm thẻ này, ít nhiều cũng có thể nhìn ra được, giá trị của nó tuyệt đối là không thấp.
“Cái… cái… cái này… làm sao có thể?”
Có người vừa nhìn thấy được tấm thẻ ở trên tay của Trần Lâm, liền nhịn không được lắp bắp hô lên.
Sau đó, một người ngồi ở bên cạnh, hơi có chút hiếu kỳ, nói ra.
“Ông chủ Trịnh, thế nào?”
“Tôi… tôi nhận ra tấm thẻ này.

Đây là một trong số những thẻ ngân hàng quý hiếm nhất thế giới.

Không những bởi vì giá trị của nó, mà nó còn đại biểu cho thân phận của người sở hữu.

Bởi vì, đây là loại thẻ Dubai First Royal MasterCard, chỉ có gia đình hoàng gia ở các nước Ả Rập mới được phép sử dụng.

Hơn nữa, hiện trên thế giới tôi cũng chưa từng nghe ai nói qua, người bên ngoài hoàng tộc có thể được sở hữu nó!”
Lời này của ông chủ Trịnh mặc dù không lớn, nhưng một lần nữa lại khiến cho toàn bộ hội trường đều trở nên oanh động kịch liệt.

Dù sao, những người đang ngồi ở đây đều hiểu rất rõ, hoàng gia Ả Rập không chỉ là những người giàu có, mà bọn họ còn có quyền lực rất lớn ở thế giới Ả Rập.

Người bình thường, thật sự là rất khó tiếp xúc đến bọn họ.
Chí ít, chỉ dựa vào thân phận của mấy người bọn họ, thật sự còn chưa có tiếp xúc qua.
Thế nhưng, lúc này Trần Lâm lại dám đem một tấm thẻ ngân hàng, đại biểu cho thân phận của người ở trong hoàng gia lấy ra.

Nói như vậy, tấm thẻ ở trên tay của anh lúc này thật sự có chút lai lịch bất minh.

Thậm chí, có người còn đang hoài nghi, có phải Trần Lâm đang cố ý lấy ra hàng giả, để lừa bịp mọi người hay không?
Không chỉ là bọn họ nghĩ như vậy, mà ngay cả Diệp Lâm Anh cũng có suy nghĩ tương tự.
“Đây… đây thật sự là thẻ ngân hàng của hoàng gia Ả Rập, giống như trong lời của bọn họ nói hay sao?”
Mặc dù là đang lẩm nhẩm ở trong miệng, nhưng lời nói của cô lại có ý tứ rất rõ ràng, chính là đang hoài nghi Trần Lâm, đồ vật này không phải giống như những gì anh vừa mới nói.
“Ừm?!”
Vốn đang dự định cầm lấy bức tranh lên kiểm tra một phen, đột nhiên nghe Diệp Lâm Anh thì thầm một câu như vậy, Trần Lâm không khỏi ngước mắt nhìn lên.

Trong ánh mắt của anh mang theo mấy phần nghi hoặc.
“Làm sao?”
Thế nhìn, cái nhìn này của anh lọt vào trong tầm mắt của Diệp Lâm Anh lại hết sức dọa người.

Nhất thời, cô có chút hoảng sợ, vội vàng lui lại phía sau mấy bước.

Ngay sau đó, vì quá mức bất cẩn, cô vậy mà té nhào ra đất, suýt chút nữa đập đầu xuống dưới mặt sàn.
Nhưng mà, một bàn tay đã nhanh chóng đem cô giữ lại.

Sau đó, một âm thanh có chút buồn bực vang lên.
“Chỉ là một tấm thẻ ngân hàng thôi mà, có cần phải khẩn trương như vậy hay không?”
Nghe được âm thanh này, trên khuôn mặt của Diệp Lâm Anh không khỏi đỏ bừng lên.

Đồng thời, trong lòng của cô cũng có chút buồn bực, khó chịu..