Nhìn thấy khoảng cách của Tô Thiên Hải càng lúc càng gần, nhất là đi theo phía sau lưng của hắn còn có một người cận vệ mang theo khí thế vô cùng bức người. Lúc này, trong lòng Cửu Vĩ hơi có chút phòng bị, dự định đứng ra ngăn ở trước mặt của Trần Lâm.
Chỉ có điều, Võ Hoàng Yến đã tiến lên phía trước, đem vị trí ở giữa Trần Lâm cùng với Tô Thiên Hải ngăn lại.
Thấy được động tác này của cô, Tô Thiên Hải hơi có chút nhíu mày. Nhưng hắn cũng không có tiếp tục tiến lên, ngược lại dùng lấy ánh mắt mang theo mấy phần châm chọc, nhìn về phía Trần Lâm.
“Vừa rồi anh nói bức tranh này là hàng nhái? Vậy cho tôi hỏi, dựa vào bằng chứng nào, anh lại khẳng định đây không phải là đồ thật?”
Giọng nói của Tô Thiên Hải mặc dù tỏ ra vô cùng bình thản, nhưng người ở đây ai cũng nghe ra được, trong lời nói của hắn mang theo tràn đầy chất vấn.
“Chứng minh? Tôi có cần phải chứng minh với anh sao? Hơn nữa, vừa rồi tôi cũng không có nói qua, bức tranh này là hàng nhái? Anh gấp gáp như vậy để làm gì? Nếu như tôi nhớ không nhầm, thì anh là họ Tô cũng không phải họ Phạm. Người nhà họ Tô các anh, từ khi nào lại thay tên đổi họ rồi?”
Trần Lâm đáp lại, âm thanh của anh vẫn một bộ không nhanh không chậm, hoàn toàn không có cách nào phân biệt ra được cảm xúc thật sự của anh.
Chỉ có điều, nghe được lời này của Trần Lâm, sắc mặt của Tô Thiên Hải tức thì liền biến đến cực kỳ khó coi. Bất quá, Tô Thiên Hải cố nén lại lửa giận ở trong lòng, âm thanh mang theo mấy phần trầm thấp.
“Mặc dù tôi không có liên quan gì đến bức tranh này. Thế nhưng là, anh làm ra hành động hủy hoại như vậy. Hiện tại, bức tranh đã bị hỏng, chẳng lẽ anh không cần phải hướng về phía tất cả mọi người ở đây nói lên lời giải thích hay sao?”
“Không cần! Đây là đồ mà tôi mua được, có hủy hay không cũng không liên quan gì đến anh. Hơn nữa, đối với tôi mà nói, chỉ là một trăm tỷ mà thôi. Nếu anh thích, hiện tại tôi có thể đem nó tặng lại cho anh!”
Nói xong, Trần Lâm cũng chẳng hề do dự một chút nào, trực tiếp đem bức tranh cuộn lại, ném qua cho Tô Thiên Hải.
Thấy được động tác này của anh, tất cả những người có mặt ở đây đều không khỏi giật mình. Cho dù là Tô Thiên Hải, hắn cũng không có nghĩ đến, Trần Lâm lại cuồng đến như vậy.
“Trời ạ! Anh ta có phải là điên rồi không? Đây là một trăm tỷ, anh ta nói vứt liền vứt?!”
Còn không đợi cho Tô Thiển Hải kịp phản ứng. Lúc này, bầu không khí ở trong hội trường đều trở nên sôi trào lên.
“Hừ, phách lối, ngạo mạn! Đúng là không biết trời cao đất dày là gì? Ông nội, ông thấy rõ chưa, tên này thật sự là quá ngông cuồng, vậy mà trực tiếp đắc tội với thiếu gia của nhà họ Tô. Chẳng lẽ, anh ta không biết là người của nhà họ Tô thật sự không phải dễ chọc hay sao?”
Ngồi ở bên cạnh ông cụ Nguyễn, cô cháu gái của ông cụ hơi có chút bất mãn, liên tục mở miệng ra mắng chửi Trần Lâm không ngừng.
Thấy thế, ông cụ chỉ cười cười, mà không hề nói thêm lời nào. Kỳ thật, Nguyễn Thế Lữ cũng không có nghĩ đến, một người có tính cách trầm ổn giống như Trần Lâm, lúc này lại thể hiện ra khí phách như vậy.
Chỉ có điều, ông cụ lại cảm thấy cực kỳ thưởng thức. Người khác còn không có nhìn ra, nhưng ông cụ làm sao không biết, bức tranh này nhất định là có vấn đề. Hơn nữa, lời của Trần Lâm vừa mới nói, không phải là không có căn cứ.
Tất nhiên, mấy tay già đời còn lại ở trong hội trường, cũng phát hiện ra được sự bất thường từ hành động vừa rồi của Trần Lâm.
Mà Mã Hoành, vốn là vệ sĩ đi theo bên cạnh Tô Thiên Hải. Hắn cảm nhận được bức tranh do Trần Lâm ném tới, mang theo một cỗ kình khí cực kỳ bén nhọn. Mặc dù thứ này đối với Tô Thiên Hải không hề có nguy hiểm gì. Thế nhưng, nếu đứng ở trước mặt nhiều người như vậy, Tô Thiên Hải bị bức tranh này nện trúng, sợ rằng cả nhà họ Tô đều bị mất hết mặt mũi.
Thế nên, ngay khi nhìn thấy bức tranh được ném ra ngoài, bàn tay của Mã Hoành cấp tốc vung ra, dự định đem bức tranh này chụp lấy. Thế nhưng, Mã Hoành vẫn còn đánh giá quá cao thực lực của bản thân mình. Nếu như Trần Lâm thật sự muốn làm khó dễ Tô Thiên Hải, anh làm sao lại có thể dễ dàng để cho Mã Hoành có thể phá giải như vậy.
Chính vì thế, bàn tay của Mã Hoành còn chưa kịp chụp đến bức tranh, một cỗ ám kình được Trần Lâm quán thâu vào trong bức tranh, trực tiếp đập nện vào trên cổ tay của hắn.
Oành!
Một tiếng nổ lớn vang lên, bức tranh cứ như vậy bị một trảo này của Mã Hoành làm cho chia năm xẻ bảy, rơi vãi xuống mặt đất.
Thấy được cảnh tượng này, Diệp Lâm Anh không khỏi sợ hãi hô lên.
“Á!!!”
Cho dù là những người già đời nhất, nhìn thấy được một màn này, sắc mặt cũng lộ ra một vẻ chấn kinh, khó có thể nào tưởng tượng ra được.
“Trời ạ! Bọn họ vậy mà đem bức tranh này xé nát? Đây là muốn hủy đi bằng chứng hay sao? Tôi đã nói qua rồi, đám người của hội đấu giá Đông Thành này, nhất định là có vấn đề. Còn cái người Tô gì Hải, rõ ràng là cố ý, muốn đem tang chứng vật chứng hủy đi. Cứ như vậy, một trăm tỷ của ông chủ tôi, chẳng phải là bị mất oan rồi hay sao?”
Lúc này, đứng ở sau lưng của Trần Lâm, biểu hiện của Cửu Vĩ cực kỳ khoa trương, liên tục lớn tiếng gào thét.
Mà toàn bộ hội trường, lúc này đã lạnh ngắt như tờ. Cho dù là một người có tính ẩn nhẫn như Tô Thiên Hải, lần này sắc mặt cũng lúc trắng lúc xanh.
Tất nhiên, người tỏ ra khiếp sợ nhất hiện tại, không phải là ai khác, mà chính là Mã Hoành.
Hắn làm như thế nào cũng không có nghĩ đến, mình chỉ tùy tiện đưa tay ra chụp lại bức tranh, vậy mà trực tiếp để cho nó phá hủy thành từng mảnh nhỏ. Chuyện này, thật sự để cho Mã Hoành không có cách nào tiếp thu được.
“Tô thiếu gia, vừa rồi tôi thật sự là muốn đem bức tranh này để tặng cho anh. Anh việc gì phải vội vàng như vậy, còn đem nó phá hủy đi? Ài, thật sự là quá đáng tiếc! Mặc dù đây không hẳn là đồ thật, nhưng nói thế nào cũng đã bỏ ra trăm tỷ để mua mại. Nếu đem về làm vật phẩm sưu tập, tôi nghĩ kỳ thật cũng rất không tệ!”
Lúc này, Trần Lâm tỏ ra vô cùng tiếc nuối, lắc đầu liên tục. Mà nghe được những lời này của anh, mọi người ở đây đều không khỏi cảm thấy bội phục không thôi.
Đổi lại là bọn họ, nếu trực tiếp nhìn thấy món đồ vật trị giá trăm tỷ của mình cứ như vậy hủy đi, thật sự là không thể nào tiếp nhận được. Ngược lại, từ đầu đến cuối người đàn ông trẻ tuổi này hoàn toàn không có một chút biến hóa nào, vẫn là cái giọng điệu lạnh nhạt, bình tĩnh như vậy. Giống như, đây cũng không phải là món đồ trăm tỷ, mà chỉ là một vật phẩm trang trí bình thường ở trong nhà mà thôi.
“Một trăm tỷ này, tôi sẽ đền lại cho anh!”
Mặc dù biết rõ là bản thân mình đang bị gài bẫy. Nhưng lúc này, Tô Thiên Hải chỉ có thể cắn răng, hướng về phía Trần Lâm, nói ra một câu như vậy.
Thế nhưng, Mã Hoành lại có chút nhịn không được, vội vàng đứng ra.
“Thiếu gia, chuyện…”
Chỉ là, lời của ông ta còn chưa nói ra khỏi miệng, đột nhiên ánh mắt của Tô Thiên Hải đã trừng đến. Trong con ngươi của Tô Thiên Hải lúc này, hiện ra một vệt sát ý, cực kỳ dọa người.
Cho dù là một vị đỉnh cấp tông sư giống như Mã Hoành, lúc này cũng nhịn không được, trực tiếp nuốt xuống một ngụm nước bọt, sau đó cấp tốc lui về phía sau.
Thấy thế, trong con ngươi của Trần Lâm mang theo một vệt tinh quang. Đồng thời, anh đối với Tô Thiên Hải cũng lộ ra một cái nhìn hoàn toàn khác.
“Quả nhiên, không hổ danh là thiếu niên thiên tài trong giới kinh doanh. Người này, nhất định là không đơn giản!”
Cho đối phương một cái đánh giá như vậy, thế nhưng thần sắc của Trần Lâm vẫn chẳng có một chút thay đổi khác thường nào. Ngược lại, anh nhìn về phía Tô Thiên Hải, nhẹ nhàng mỉm cười, nói ra.
“Tôi đã nói qua rồi, bức tranh này là tôi dành tặng cho anh. Nếu anh không muốn giữ lại, hủy thì cứ hủy đi. Số tiền này, tôi cũng không cần anh phải trả lại!”
Nói xong lời này, ánh mắt của Trần Lâm liền chuyển hướng, nhìn về phía Diệp Lâm Anh, người cho đến lúc này vẫn còn chết lặng, run rẩy đứng ở một chỗ.
“Cầm lấy đi, tấm thẻ ngân hàng này từ bây giờ trở đi, chính là tài sản của công ty các cô!”
Dứt lời, Trần Lâm cũng không lại tiếp tục để ý đến bọn họ nữa. Anh trực tiếp xoay người, trở lại vị trí chỗ ngồi của mình.
Mà Diệp Lâm Anh, lúc này vẫn còn chưa có kịp phản ứng. Mãi cho đến khi, ánh mắt của Võ Hoàng Yến dừng lại trên người của cô. Lúc này, cô mới có thể tỉnh hồn.
“Anh… anh nói thật sao?”
Trong lòng của cô lúc này thật sự là như có sóng to gió lớn. Chưa bao giờ, cô cảm giác mình lại trở nên nhỏ bé đến như vậy.
Vừa rồi, ngay khi chứng kiến Trần Lâm đem bức tranh nhúng qua nước sôi, trái tim của cô đã dường như ngừng đập. Hiện tại, chứng kiến bức tranh bị phá thành mảnh vụn, rơi lả tả ở dưới mặt đất. Có thể nói, linh hồn của cô đã hoàn toàn chết lặng.
“Ông chủ của tôi nói như vậy chính là như vậy? Thế nào, cô không muốn nhận tiền đúng không? Vậy thì đem thẻ ngân hàng này trả lại cho tôi đi. Ông chủ của tôi có thể không quan tâm đến số tiền này, nhưng tôi thì rất quan tâm!”
Vừa nói, Võ Hoàng Yến vừa đưa tay vươn tới, dự định cầm lại tấm thẻ ngân hàng ở trên tay của Diệp Lâm Anh.
Nhìn thấy động tác này của cô, Diệp Lâm Anh có chút giật mình, vội vàng đem tấm thẻ ngân hàng che ở trướ ngực. Sau đó, trên khuôn mặt của cô treo lấy nụ cười vô cùng gượng gạo.
“Chuyện… chuyện này tôi không thể nào quyết định được. Tôi muốn đi tìm chủ tịch để thương lượng việc này!”
“Không cần!”
Vừa nói, Diệp Lâm Anh vừa cấp tốc xoay người lại. Nhưng lúc này, một thân ảnh từ phía sau lưng của cô đi tới. Sau đó, trên khuôn mặt của Trương Mỹ Lan, treo lấy một nụ cười vô cùng thản nhiên, nói ra.
“Số tiền này xem như là do công ty của chúng tôi bỏ ra, quyên vào trong quỹ từ thiện Nhân Ái. Còn tấm thẻ ngân hàng này, chúng tôi cũng không cần phải kiểm tra, hiện tại cô có thể đem trả lại cho anh ta.”
Trương Mỹ Lan vừa nói, vừa hướng về phía Trần Lâm nhìn lại. Lúc này, hai người bốn mắt nhìn nhau. Bề ngoài, không ai phát hiện ra một chút bất thường nào. Nhưng trong nổi tâm của hai người bọn họ, lúc này đang là một trận giao tranh vô cùng kịch liệt.