Châu Ngọc Ánh vừa mới đến văn phòng làm việc không được bao lâu, âm thanh của nữ thư ký đã từ bên ngoài truyền đến. Người này là nhân viên mới được tuyển vào làm việc, thế nên bộ dáng hơi có chút thấp thỏm, chỉ có thể đứng ở bên ngoài hô lên.
Nghe thế, Châu Ngọc Ánh không khỏi nhẹ giọng đáp lại: “Cửa không khóa, cô cứ vô đi!”
Nghe được tiếng của Châu Ngọc Ánh đáp lại, nữ thư ký mới nhẹ nhàng thở ra một hơi. Đồng thời, cô cẩn thận đem cửa phòng mở ra, sau đó đi đến trước mặt của Châu Ngọc Ánh, thấp giọng nói.
“Giám đốc, vừa rồi có bảo vệ ở phía dưới gọi điện lên hỏi thăm, nói là có một người tên Lưu Hoằng, đến đây tìm chị. Chị xem, chúng ta có cần để ông ta đi lên hay không?”
Nghe nữ thư ký hỏi như thế, Châu Ngọc Ánh không khỏi lộ ra mấy phần kinh ngạc, ngước mắt nhìn lên đối phương.
“Lưu Hoằng? Người này là ai?”
Mặc dù làm việc trong ngành mỹ phẩm, trang sức nhiều năm nhưng Châu Ngọc Ánh cũng không biết ai gọi là Lưu Hoằng. Hơn nữa, đối phương còn đến tìm mình vào lúc này, thật sự để cho cô cảm thấy vô cùng nghi ngờ.
Chỉ có điều, cũng không đợi cho nữ thư ký đáp lại. Lúc này, tiếng chuông điện thoại của cô lại đột nhiên vang lên.
Nhìn thấy được dãy số gọi đến, sắc mặt của Châu Ngọc Ánh lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
“Đợi tôi một chút, để tôi đi ra ngoài nghe điện thoại một lát.”
Nói xong, Châu Ngọc Ánh tự mình bước nhanh ra ngoài. Sau đó, cô hơi có chút chần chừ, đem màn hình điện thoại gạt sang một bên.
“Cô Châu, chuyện tôi bàn bạc với cô đã suy nghĩ như thế nào rồi?”
Âm thanh ở bên trong điện thoại là giọng nói của một người đàn ông trung niên. Mặc dù ngữ điệu của đối phương rất nhẹ nhàng, nhưng vẻ mặt của Châu Ngọc Ánh lại không hề dễ coi một chút nào.
“Ông chủ Lưu, chuyện này ông có thể thư thư cho tôi suy nghĩ thêm vài hôm nữa được không? Ông cũng thấy rồi đó, trên hợp đồng của chúng ta thời hạn vẫn còn hơn một tháng nữa. Hiện tại, ông nói để cho công ty chúng tôi dọn ra bên ngoài, việc này tôi không thể nào đáp ứng được. Hơn nữa, chúng tôi cần phải có đầy đủ thời gian để tìm kiếm mặt bằng. Thế nên, tôi nghĩ là ông nên dời lại thời gian một chút!”
Giọng nói của Châu Ngọc Ánh lúc này cũng rất mềm mỏng. Nhưng rõ ràng thái độ của cô cũng vô cùng cứng rắn.
Dù sao, chuyện này cũng không phải là lỗi của cô, đây là người của công ty địa ốc tự mình đưa ra quyết định. Hơn nữa, bọn họ còn đơn phương chấm dứt hợp đồng trước kỳ hạn, mặc dù số tiền đền bù hợp đồng không phải là nhỏ.
Thế nhưng, chuyện này không chỉ ảnh hưởng đến công ty địa ốc, mà còn trực tiếp ảnh hưởng đến quyền lợi của công ty Ánh Ngọc. Trong lúc nhất thời, Châu Ngọc Ánh cũng không có biện pháp nào giải quyết.
Mà lúc này, nghe được câu trả lời của Châu Ngọc Ánh, âm thanh của người đàn ông trung niên bên trong điện thoại mới một lần nữa vang lên. Lúc này, giọng điệu của đối phương rõ ràng mang theo mấy phần uy hiếp.
“Giám đốc Châu, không phải là tôi không muốn giúp cô. Nhưng chuyện này công ty của chúng tôi đã đưa ra quyết định. Trong ngày hôm nay, nếu như người của công ty các cô không chịu dọn ra bên ngoài. Thì sáng sớm ngày mai, người của chúng tôi sẽ tự mình đến để thu dọn. Đến lúc đó, nếu như công ty của các cô có bất kỳ thất thoát gì, thì cũng không nên trách chúng tôi!”
Nói xong lời này, ông ta liền trực tiếp tắt máy. Nhất thời, sắc mặt của Châu Ngọc Ánh không khỏi trở nên cực kỳ khó coi.
Nhưng qua một lúc, cô không khỏi thở hắt ra. Kỳ thật, Châu Ngọc Ánh làm sao không biết, đối phương là đang muốn ép buộc cô phải thỏa hiệp. Thế nhưng, điều kiện mà bọn họ đưa ra thật sự quá mức hà khắc. Hơn nữa, thời hạn hợp đồng lại còn bị rút ngắn xuống, điều này để cô không có cách nào tiếp nhận được.
Lúc trước, thời hạn hợp đồng mà hai bên ký kết, có thời gian một năm. Với lại, phía công ty của cô có thể tùy ý gia hạn hợp đồng, trước khi thời gian kết thúc. Chính vì thế, trong khoảng thời gian gần đây Châu Ngọc Ánh cũng không quá mức sốt ruột. Cho đến sáng sớm hôm nay, Lưu Toàn đột nhiên gọi điện thoại đến, nói là muốn chấm dứt hợp đồng với công ty của cô.
Điều này để cho Châu Ngọc Ánh có chút không kịp trở tay, phải gấp gáp chạy đến công ty, muốn thảo luận việc này với người đại diện của bọn họ.
Chỉ là, cô thật sự không có nghĩ đến, đối phương lại khó chơi đến như vậy, còn dùng đến thủ đoạn để ép buộc cô. Chuyện này thật sự để cho Châu Ngọc Ánh có chút khó chịu, còn muốn quay trở lại văn phòng làm việc của mình.
“Giám đốc, chị trở về rồi!”
Nhìn thấy Châu Ngọc Ánh từ bên ngoài đi vào, nữ thư ký có chút sốt ruột, vội vàng tiến lại gần hô lên.
Thấy bộ dáng của đối phương lúc này, lông mày của Châu Ngọc Ánh không khỏi cau lên.
Lúc này, nữ thư ký mới vội vàng lên tiếng giải thích.
“Giám đốc, vừa rồi có người đến công ty của chúng ta, đem nhân viên chặn ở bên ngoài. Hơn nữa, bọn họ còn nói muốn để cho chúng ta lập tức dọn ra bên ngoài, giao trả lại bằng.”
Đây chỉ là ngày đầu tiên đến công ty làm việc, gặp phải tình huống như vậy thật sự để cho nữ thư ký cảm giác cực kỳ khó xử, cô cũng không biết phải giải quyết chuyện này như thế nào.
Mà nghe xong những lời này của cô, thần sắc của Châu Ngọc Ánh càng thêm tức giận. Châu Ngọc Ánh thật sự không có nghĩ đến, người của công ty địa ốc Vạn Toàn lại tìm đến nhanh như vậy.
Vừa rồi, Lưu Toàn còn nói là để cho cô thời gian một ngày, hiện tại người của bọn họ đã đến để đem người của cô chặn ở ngoài cửa, chuyện này thật sự để cho Châu Ngọc Ánh cảm thấy vô cùng tức giận.
“Giám đốc! Giám đốc!”
Nhìn thấy Châu Ngọc Ánh không đáp một lời, trên mặt của nữ thư ký không khỏi lộ ra mấy phần bối rối.
“Được rồi, chuyện này cô không cần phải quan tâm, để tôi tự mình đi xuống giải quyết!”
Dứt lời, Châu Ngọc Ánh nhanh chóng bước đến thang máy, đi xuống dưới lầu.
Mà lúc này, ở trong phòng bảo vệ của tòa nhà Diamon, Lưu Hoằng còn đang chờ người của công ty Ánh Ngọc đem mình tiếp đi lên trên. Đột nhiên, một đám người mặc áo vest, đeo kính râm đem lối đi vào cổng chính của tòa nhà chặn lại. Đồng thời, mỗi người đi vào bên trong tòa nhà đều bị bọn họ kiểm tra. Nhất là người của công ty Ánh Ngọc, toàn bộ đều bị những người này đuổi ra bên ngoài.
“Các anh muốn làm gì? Làm sao lại không cho chúng tôi đi vào công ty? Đây là thẻ công ty của tôi. Các anh còn làm như vậy, tôi sẽ gọi điện để báo công an!”
Một người phụ nữ chừng ba mươi tuổi, thân người đầy đặn, trên mặt còn đeo một cặp kính râm, bộ ngực có chút phập phồng, tức giận nhìn về phía một gã đàn ông đứng ở phía trước mặt, lớn tiếng nói ra.
Thế nhưng, gã này chỉ hơi liếc qua người phụ nữ này một chút. Ngay sau đó, trong ánh mắt của hơi mang theo một chút dị sắc. Cuối cùng, khóe môi của kẻ này vểnh lên, lộ ra một cái nụ cười hết sức bỉ ổi.
“Cô em, chúng tôi là người của công ty địa ốc Vạn Toàn, cũng chỉ là chủ của tòa nhà này. Ông chủ của chúng tôi có lệnh, muốn đem người của công ty các cô đuổi ra ngoài. Nếu cô em đây còn dám cản trở, đừng trách bọn họ tay chân vụng về! He he he!”
Nghe được tiếng cười của gã này, đám đàn ông mặc đồ vest còn lại cùng bắt đầu cười theo.
Mà ánh mắt của người phụ nữ xinh đẹp đã có phần tức giận, cô đưa tay chỉ về phía gã đàn ông đứng trước mặt, có chút nhịn không được, nói ra.
“Anh… anh…”
Phẫn nộ nhưng không có cách nào phát tiết ra bên ngoài, chuyện này để cho Lý Nhã Kỳ cảm thấy vô cùng buồn bực, khó chịu.
Mấy nhân viên còn lại, nhìn thấy Lý Nhã Kỳ tức giận như vậy, lại quan sát ánh mắt của đám người mặc á vest, bọn họ rất sợ những người này làm ra hành vi bất lợi gì đối với cô.
Thế nên, lúc này có người vội vàng đứng ra, đem tay của Lý Nhã Kỳ kéo lại, sau đó thấp giọng nói ra.
“Chị Nhã Kỳ, hay là thôi đi. Vừa rồi em đã gọi điện đến cho giám đốc, chắc một lát nữa chị ấy sẽ xuống đây để giải quyết!”
Nghe nhân viên ở bên cạnh nhắc nhở, Lý Nhã Kỳ lúc này mới cố né lại tức giận trong lòng. Nhưng mấy gã đàn ông mặc áo vest, lúc này lại giống như hổ đói, không khỏi nhìn chằm chằm về phía cô.
“Chậc chậc, không nghĩ đến tên của cô em cũng dễ nghe như vậy. Như vậy đi, tối nay bọn anh có một buổi tiệc nhỏ. Nếu như cô em cảm thấy hứng thú, có thể đi ăn với bọn anh được không. Tất nhiên, bọn anh sẽ là người mời khách. Chỉ cần cô em đây đồng ý, bọn anh bảo đảm là sẽ để cho cô em vui sướng đến quên hết cả trời đất! Ha ha ha!”
Nhìn thấy đám người này dám ở ngay trước mặt nói ra những lời giễu cợt, rốt cuộc Lý Nhã Kỳ cũng nhịn không được, tức thì vung chân hướng thẳng về phía đũng quần của đối phương đá mạnh rới.
Răng rắc…
Cảm giác như có đồ vật gì đó vừa mới bị đá cho vỡ nát, gã đàn ông mặc áo vest tức thì nhịn không được, đưa tay che lấy bộ hạ của mình, tròng mắt có chút trợn trắng, khuôn mặt cũng lập tức trở nên đỏ bừng lên. Ngón tay liên tục chỉ về phía Lý Nhã Kỳ, khó khăn lắm mới quát lên.