Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 129



Tất cả mọi phương diện từ sức mạnh, tốc độ, cho đến lực bạo phát, toàn bộ khi đã bộc phát ra đều sẽ mang lại mức độ cực hạn mà công pháp có thể có. 

Bây giờ lại còn cộng thêm “Thất Thần Thiên Pháp”, thực lực càng đạt đến một loại cảnh giới cực kỳ cường đại. Đây là sức mạnh mà hắn chưa bao giờ có được. 

Huyết Giao có tu vi Địa Cương cảnh tầng năm cũng bị hắn nghiền ép, nhưng Huyết Giao chung quy là yêu thú, cho nên thân thể của nó cũng không yếu ớt giống như nhân loại. Lúc đánh với nó, xúc cảm cũng không được tốt lắm. 

Bây giờ có ba vật thí nghiệm đang ở ngay trước mắt, đúng lại là có thể chiến đấu một trận sảng khoái, vui vẻ. 

- Lúc này không được cậy mạnh. Thủ đoạn của những tên đệ tử của Nhật Chiếu tông cực kỳ tàn nhẫn, hơn nữa bọn hắn đã tàn sát không biết bao nhiêu con dân vô tội của Viêm Hoa tông. Mặc Kinh Trập ta không thể mặc kệ mà ngồi nhìn được, cho dù ta hiện tại chỉ mới khôi phục được phân nửa thương thế, nhưng gặp được người của Nhật Chiếu tông, dù là khí huyết hao hết cũng muốn giết sạch. – Mặc Kinh Trập không muốn từ bỏ, thao thao bất tuyệt, hơn nữa mỗi một câu đều chứa đạo lý cực lớn. Trong mắt hắn, lúc này chỉ có gi ết chết mấy tên đệ tử của Nhật Chiếu tông ở trước mắt mới là trọng điểm. 

Ánh mắt của Lâm Phàm ngưng trọng, hắn nhìn Mặc Kinh Trập quát lên: 

- Ngươi câm miệng cho ta. 

Hắn phát hiện tên Mặc Kinh Trập này đúng thật là có bệnh, có người bình thường nào lại nói chuyện kiểu này. 

Mặc Kinh Trập lắc đầu: 

- Im miệng là không thể nào, Mặc Kinh Trập ta đỉnh thiên lập địa, khoái ý ân cừu, mối thù của tông môn tất nhiên phải báo, ngươi cẩn thận nghe một chút, có nghe thấy những oan hồn vô tội kia đang kêu thảm hay không? Thanh âm không cam lòng của bọn họ quấn quanh ở bên trong một bầu nhiệt huyết của ta. Ta xâm nhập hiểm địa, khổ tu hai năm, cũn từng trải qua vô số trắc trở. Nhưng những thứ này cũng chưa từng khiến ta phải cúi đầu, bởi vì ta biết ước muốn của ta chính là... 

- Đủ rồi, đừng nói nhảm nhiều như vậy nữa, lên. - Lâm Phàm chợt quát một tiếng, vung vẩy cái chảo cùng Lang Nha bổng trong tay đánh về phía nam tử mặc áo bào màu vàng, uy phong bá đạo. 

Uỳnh! 

Sức mạnh cường đại bạo phát ra, thân hình hóa thành một đạo lưu quang, trong nháy mắt đã tiếp cận nam tử mặc áo bào màu vàng. 

Trong lòng của Mặc Kinh Trập cực kỳ vui sướng, chân lý của mình rốt cục được người này tán thành, một cỗ cương khí hung mãnh, không gì không thể phá hủy bao phát ra. 

- Kinh Long Chấn Nộ. 

Cương khí hoá thành hình rồng quấn quanh hai tay của Mặc Kinh Trập, dữ tợn gào thét, lao về phía La Chinh Nhất. 

Nam tử mặc áo bào màu vàng đúng là không ngờ tới gia hỏa này vậy mà có thể tiếp cận mình nhanh như vậy, lông tơ toàn thân dựng đứng lên, cảnh giác đến cực hạn, vung hai tay lên, cương khí hoành hành. 

- Địa Cương Càn Khôn Chưởng 

Lấy cương khí ngưng tụ thành càn khôn, cương nhu cùng tồn tại, khai thiên tích địa. Nguyên bản môn công pháp này khiến cho nam tử mặc áo bào màu vàng cực kỳ tự tin rằng có thể đơn giản hóa giải bất kỳ đòn gì có sức mạnh dưới Địa Cương cảnh tầng bảy. Nhưng mà lúc này, sức mạnh của kẻ trước mắt lại vô cùng cuồng bạo, dù còn chưa đánh tới, nhưng cảm giác nghiền ép kia lại khiến cho hắn không khỏi hốt hoảng. 

- Ta đến giúp ngươi. - Trương Chân Hổ gào thét một tiếng - Hổ Khiếu Thiên Địa! 

Hư ảnh của một tôn cự thú xuất hiện ở phía sau lưng của hắn, nếu có người hiểu biết chắc chắn sẽ nhận ra, cự thú này chính là “Tử Dực Thiên Lôi Hổ”. Hư ảnh này gầm to một tiếng rồi hóa thành sức mạnh bá đạo nhất và nhanh chóng đánh tới, muốn g iết chết Lâm Phàm. 

- Để ta giúp ngươi cảm thụ sức mạnh cuồng bạo nhất ở trên thế gian là như thế nào. 

- Hám Sơn Kình 

Lúc này, chiến ý ở trong lòng của Lâm Phàm đang sôi trào. Một mình chiến đấu với hai tên cường giả Địa Cương cảnh tầng năm làm cho hắn cực kỳ sảng khoái. Đáng tiếc, thực lực của hai người này còn yếu một chút. Huyết Giao có tu vi Địa Cương cảnh tầng năm cũng bị mình đ è xuống mà đánh. Chỉ bằng hai tên gia hỏa còn yếu hơn Huyết Giao rất nhiều này mà muốn ngăn cản mình khi triển khai toàn bộ chiến lực, hoàn toàn chính là nằm mơ. 

- Muốn chết. - Trương Chân Hổ gào lên, đánh ra một quyền, không khí xung quanh phát ra tiếng nổ lốp bốp. 

Lâm Phàm hừ lạnh, cái chảo của hắn hiện giờ ẩn chứa kình đạo của Hám Sơn Kình tầng thứ ba cộng thêm thực lực bây giờ của bản thân, toàn bộ bộc phát ra. Đó là sức mạnh không gì không phá được, dùng nắm đấm đánh vào ư? Chẳng lẽ tên này nghĩ nắm đấm của hắn là làm từ kim cương sao? 

Tiếng nổ vang lên, một quyền một chảo va chạm. 

Xoạt xoạt. 

Cương khí bao bọc nắm đấm đột nhiên chấn động, kình đạo trong cái chảo xuyên thấu lớp cương khí này, đánh thẳng vào năm ngón tay của đối phương. 

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên. Cảm giác duy nhất của Trương Chân Hổ vào lúc này chính là toàn bộ xương cốt ở trên nắm đấm tựa như là đã vỡ nát, đau đớn đến tận xương tủy. 

- Đi chết đi. 

Lâm Phàm không có chút gì do dự, tay phải vung Lang Nha bổng lên, đập thẳng xuống đầu của Trương Chân Hổ. 

Nhưng đột nhiên, hai tay của nam tử mặc áo bào màu vàng nhanh chóng kết ấn, năm ngón tay linh hoạt huy động, nằm ngang, dựng thẳng, co duỗi, thiên biến vạn hóa, hình thành một loại cương khí đặc thù ngăn cản ở phía trước Lang Nha bổng. Đạo cương khí này vậy mà có thể làm bớt uy lực khi đánh xuống của Lang Nha bổng. 

- Tự đại cuồng vọng, hôm nay ta sẽ khiến cho ngươi chết ở chỗ này. 

Trương Chân Hổ vốn cho là mình sắp chết rồi. Lúc này, chỗ xương tay đã vỡ vụn đột nhiên phát sinh biến hóa, vậy mà từ bên trong da thịt mọc ra một cái lợi trảo của yêu thú, chộp tới lồ ng ngực của Lâm Phàm, muốn móc trái tim của Lâm Phàm ra. 

- Có chút năng lực, nhưng nếu ngay cả hai kẻ rác rưởi như các ngươi mà ta cũng không trấn áp được, như vậy cũng thật là uổng phí công sức tu luyện rồi. 

Lâm Phàm cười lạnh một tiếng, hai tay buông lỏng, cương khí sôi trào, sức mạnh càng thêm cường hãn bộc phát ra, tốc độ nhanh chóng đạt tới cực hạn, lấy thân thể đập thẳng vào Trương Chân Hổ. 

Ầm! 

Sức mạnh cường hãn truyền lại, sắc mặt của Trương Chân Hổ đại biến, xương cốt trong cơ thể vỡ tan, lực va chạm cỡ này dù là cương khí hộ thể cũng không thể chống đỡ được. 

Loại sức mạnh này đến cùng là ở đâu ra? 

Mà lúc này, hắn lại nghĩ tới Thiên Nhất sư đệ trong tông môn. Bởi vì ngạnh công đại thành cho nên hắn chỉ cần đấm đá lung tung, không cần bất kỳ chiêu thức gì, thân thể chính là vũ khí mạnh nhất rồi, bất kỳ thứ gì ngăn cản ở trước mặt hắn, đều sẽ bị hắn đánh cho vỡ nát. 

Nhưng không ngờ hôm nay, từ trên người của tên đệ tử Viêm Hoa tông này, hắn lại cảm nhận được loại cảm giác này. 

Phụt! 

Máu phun đầy trời, người bay về phương xa, đập vào một tảng đá lớn, còn có mấy cây xương cốt đã đứt gãy, đâm xuyên thân thể, trông thảm thương đến mức không nỡ nhìn. 

Nam tử mặc áo bào màu vàng thấy cảnh này, tức giận gào thét: 

- Đáng giận, chết đi cho ta. 

- Kẻ phải chết chính là ngươi. Chỉ là Địa Cương cảnh tầng năm mà thôi. - Năm ngón tay của Lâm Phàm hóa thành trảo, nhanh chóng đánh về phía nam tử mặc áo bào màu vàng. 

- Địa Cương hộ thể. 

Nam tử mặc áo bào màu vàng nhất thời phân tâm, khi phản ứng lại thì năm ngón tay kia đã như là mũi tên, chộp về phía đầu mình, chỉ có thể nhanh chóng vận chuyển cương khí, hình thành một vòng cương khí bảo hộ bản thân. 

Xoạt xoạt! 

- Làm sao có thể? - Nam tử mặc áo bào màu vàng cảm thấy kinh hãi, cương khí hộ thể ở trước mặt năm ngón tay kia lại chỉ như là một tờ giấy bình thường, trong nháy mắt đã bị xé nát. 

- Mình không thể địch nổi kẻ này, thực lực của đối phương quá mức kinh khủng. 

Thân hình của nam tử mặc áo bào màu vàng khẽ lay động. Hắn dùng một loại thân pháp quỷ dị, tránh né một trảo kia của Lâm Phàm. Những mà khi chuẩn bị lui về phía sau, hắn đột nhiên dừng lại, bởi vì một cánh tay của hắn đã bị Lâm Phàm bắt được. 

- Hê hê, muốn chạy sao? Cứ chạy thử đi? - Lâm Phàm cười lạnh, năm ngón tay cắm chặt vào bên trong cánh tay của nam tử mặc áo bào màu vàng, cương khí xuyên thấu móng tay, rồi thông qua cánh tay của nam tử mặc áo bào màu vàng truyền khắp cơ thể của hắn. 

- Đáng giận. 

Sắc mặt của nam tử mặc áo bào màu vàng trở nên tái nhợt, hắn cắn răng một cái, chém một chưởng ngang qua cánh tay, rồi không thèm quay đầu lại, liều mạng bỏ chạy, giữ vững khoảng cách với Lâm Phàm. 

Nhưng mà huyết mạch của hắn cũng không giống như Trương Chân Hổ, thương thế chỗ cụt tay càng lúc càng nghiêm trọng, máu tươi chảy ra như suối. Sau khi đứng cách thật xa Lâm Phàm, hắn tranh thủ thời gian nhanh chóng lấy ra một viên đan dược rồi nuốt vào, sắc mặt mới đỡ tái nhợt. 

Hắn nhìn Lâm Phàm với gương mặt hoảng sợ, hiển nhiên cũng là không ngờ tới đối phương lại cường đại như thế. 

La Chinh Nhất đang chiến đấu không phân cao thấp cùng Mặc Kinh Trập, nhìn thấy hai vị sư đệ bị bại trận nhanh như vậy, cũng cực kỳ kinh hãi. Đột nhiên, một đạo uy thế lăng lệ ập tới. 

- Chiến đấu thì phải toàn tâm toàn ý. Ngươi quá bất cẩn rồi. Nhưng mà Mặc Kinh Trập ta sẽ không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Cho ngươi cơ hội để điều chỉnh đấy. - Vừa nói xong, Mặc Kinh Trập lập tức thu tay lại, khí thế vừa bộc phát ra lại yếu đi một phần, từ đó khiến La Chinh Nhất tránh được một kiếp. 

Lâm Phàm thấy cảnh này, tức giận gào thét: 

- Con mẹ mi thiểu năng à? 

Mặc Kinh Trập cũng không cảm thấy bất mãn, lạnh nhạt khoát tay: 

- Ta không phải là thiểu năng. 

Mà đúng lúc này, một đạo kiếm ý bén nhọn đột nhiên xuất hiện từ trong hư không. Đạo kiếm ý này như cuồng phong mưa rào, nhanh chóng phong tỏa tất cả đường đi của Lâm Phàm. 

Nguy hiểm! 

Sắc mặt của Lâm Phàm ngưng trọng, không hề có chút do dự, đột nhiên vung Lang Nha bổng lên đánh vào đạo kiếm ý kia.