Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 133



Kiếm khí tung hoành. Lấy Lâm Phàm làm trung tâm, từng đạo kiếm ý phóng lên tận trời, ngưng tụ ở trên không. Đây là Hóa Thần Kiếm Trận tầng thứ hai, uy lực phải cường đại hơn tầng thứ nhất đến mấy lần. 

Mà lúc này, kiếm ý ngưng tụ ở trên không tựa như là đã tích lũy tới trình độ nhất định, vù vù một tiếng, vạn kiếm cùng lao xuống. 

Ở giữa những chuôi trường kiếm này giống như là có một loại liên hệ nào đó khiến cho chúng tạo thành một loại Kiếm Vực đặc thù. 

Trường kiếm ở trong tay Kiếm Vô Trần nhận lấy Kiếm Vực ảnh hưởng, ông ông tác hưởng khiến cho Kiếm Vô Trần có cảm giác trường kiếm muốn phá không bay đi, hòa mình vào trong Kiếm Vực. 

- Đây là Kiếm Vực. 

Sau khi kinh hãi trong chốc lát, Kiếm Vô Trần lập tức vận chuyển cương khí, áp chế trường kiếm đang xao động bất an xuống. Sau đó hắn nhìn chằm chằm vào Lâm Phàm. Tông môn vẫn đang một mực điều tra về chuyện Ngự Kiếm các Tam lão bị người gi ết chết, Ngự Kiếm các bị diệt môn. 

Thế nhưng mà vẫn không thể tra ra được đến cùng là người nào làm việc này. 

Chỉ có điều hắn không tin Lâm Phàm là người đã gi ết chết Ngự Kiếm các Tam lão. Dù sao Tam lão đều là cường giả nửa chân đạp vào Thiên Cương cảnh, chỉ bằng thực lực của tiểu tử này làm sao có năng lực làm chuyện đó. 

Chỉ là hiện tại Thái Hoàng Kiếm xuất hiện, đồng thời cái môn Hóa Thần Kiếm Trận này cũng xuất hiện, đủ để chứng minh tuyệt học của Tam lão đã bị tiểu tử này chiếm được. 

Đáng giận! Thật đáng hận. 

Tại sao tiểu tử này lại có vận khí tốt như thế, lại có thể chiếm được bảo bối quý giá như vậy? 

Nhưng mà nếu như mình có thể gi ết chết tên tiểu tử này, như vậy những thứ này đều sẽ trở thành vật ở trong túi của mình nha. Nghĩ tới đây, hắn càng thêm quyết tâm giết giết Lâm Phàm. Vô luận như thế nào, bằng bất cứ giá nào, hôm nay cũng phải để tên tiểu tử này nằm lại ở đây. 

- Kiếm Vô Trần, ngươi đừng quá chủ quan. 

Mặc Kinh Trập nhìn thấy tình huống bên phía Lâm Phàm, trong lòng cũng phải cảm thán Lâm Phàm thật mạnh. Chỉ có điều hiện tại mình còn đang quyết đấu cùng với Kiếm Vô Trần, mặc dù đối mặt với Kiếm Vô Trần, mình vẫn có cảm giác vô lực, thế nhưng mà mình sẽ không sợ hãi. 

Lúc này, Lâm Phàm cảm giác được cương khí trong cơ thể đang nhanh chóng tiêu hao, vẻn vẹn chỉ là vừa thi triển thì hắn đã có cảm giác thân thể đều bị đào rỗng. 

Bây giờ, khu vực xung quanh đã trở thành thế giới của kiếm. Kiếm khí rất sống động như là đã có được sinh mạng, trôi nổi ở chung quanh. 

Đột nhiên! 

Lâm Phàm phát hiện gia hỏa Phong Thanh Vân kia không biết làm như thế nào lại có thể xuất hiện ở phía sau lưng của mình rồi vòng hai tay ôm chặt lấy bản thân. 

- Hoàng sư huynh, mau mau ra tay đi, hắn vẫn còn đang ngưng tụ những đạo kiếm khí này. Nếu để hắn ngưng tụ thành công, chúng ta đều phải chết. 

Phong Thanh Vân thi triển thân pháp Hành Vân Nghịch Phong, thân thể bị cương khí bao bọc, vô hình vô ảnh, xuyên thấu qua những đạo kiếm khí ở xung quanh, đi đến sau lưng và ôm chặt lấy Lâm Phàm để Hoàng Huyền Đạo có cơ hội xuất thủ, giế t chết Lâm Phàm. 

Hắn không dám ra tay. Bởi vì nếu như không thể một chiêu gi ết chết gia hỏa này, như vậy những đạo kiếm khí đã ngưng tụ này rất có thể sẽ bạo động lên. Đến lúc đó, hắn cũng không có cách nào để ngăn cản. 

Mà ở trong lòng của Lâm Phàm lúc này, thì như là có ngàn vạn con thảo nê mã đang chạy, cương khí ở trong cơ thể lại bị triệt để rút khô. Cho dù là hắn đã vận dụng Thất Thần Thiên Pháp thì cũng không thể thi triển một chiêu mãnh liệt như này. 

Với thực lực hiện giờ, hắn căn bản là không có khả năng thi triển một chiêu này. 

Một mảnh vỡ nhỏ đột nhiên bay từ phía dưới lên. Đây là làn da ở chỗ cổ chân. 

Thân thể của mình đã bắt đầu vỡ nát, nhưng mà chiêu này còn chưa thi triển được một nửa nữa. 

- Sư huynh, nhanh, nhanh lên. 

Phong Thanh Vân gào thét, hắn cũng không phát hiện dị dạng của Lâm Phàm. Bây giờ trước mắt đã bị kiếm khí dày đặc ngăn trở, mà hắn lại đứng quá gần Lâm Phàm cho nên căn bản không nhìn thấy rõ phía dưới Lâm Phàm đã bắt đầu vỡ nát. 

Đối với Lâm Phàm, chuyện thương tâm cùng lắm cũng chỉ là như thế này mà thôi. Công pháp chỉ mới thi triển có một nửa, địch nhân còn không chết mà chính bản thân đã sụp đổ trước. Chuyện này có mất mặt hay không cơ chứ? 

- Vị sư huynh này, đừng ôm chặt ta như vậy. 

Lâm Phàm bình tĩnh lại, cảm thấy hơi bất đắc dĩ. Dù sao tiêu hao một trăm nghìn điểm tích lũy, cuối cùng lại có kết quả thế này. Nếu như ta không thể thi triển, ngươi, con mẹ nó, còn để ta lĩnh ngộ làm cái gì? 

- Không có khả năng. Ta không thể không thừa nhận rằng là ngươi rất mạnh. Nhưng mà hiện giờ, ngươi chỉ có một con đường chết mà thôi. 

Phong Thanh Vân cười lạnh: 

- Môn Long Xà Triền Nhiễu Thuật này của ta chính là Triền Nhiễu thuật mạnh nhất trong tông môn. Cho dù là ta chết đi, ngươi cũng không thể giãy dụa ra. 

Lâm Phàm lắc đầu. Lúc này, hai chân của hắn cũng đã dần dần tiêu tán. Sau đó, hắn giơ tay lên, Địa Hoàng Kiếm bay đến. Lâm Phàm nắm chặt kiếm ở trong tay. 

Phong Thanh Vân không ngừng cười lạnh: 

- Ngươi muốn làm gì? Là muốn gi ết chết ta sao? Ta nói cho ngươi biết. Đây là chuyện không thể nào, Long Xà Triền Nhiễu Thuật của ta có thể đồng bộ né tránh cùng với thân thể của ngươi, cho dù là ngươi... 

Phốc! 

Lời còn chưa nói hết, hai mắt của Phong Thanh Vân đột nhiên trợn to tựa như là không dám tin tưởng. 

Lâm Phàm lại không hề nghĩ ngợi, đâm thẳng Địa Hoàng Kiếm vào trong thân thể của mình, từ đó đâm xuyên qua người của Phong Thanh Vân. 

- Ta cũng không nghĩ tới việc né tránh. 

Bên ngoài! 

Hoàng Huyền Đạo căn bản không nhìn thấy tình huống ở bên trong. Tầng kiếm ý bao bọc ở bên ngoài tựa như là thác nước, không chỉ bao phủ người ở bên trong đồng thời cũng ngăn cản tầm nhìn của người bên ngoài. 

- Hảo, Phong sư đệ, làm tốt lắm. Hãy cố gắng chống đỡ thêm một lúc nữa. 

Lúc nghe thấy thanh âm của Phong Thanh Vân, trong lòng của Hoàng Huyền Đạo cực kỳ mừng rỡ, hắn cũng biết được vị sư đệ này có một môn công pháp có tác dụng quấn quanh. Giống như là mãng xà, chỉ cần bị cuốn lấy thì đừng nghĩ đến chuyện thoát thân. 

Hiện tại tầng kiếm khí này còn không có triệt để hình thành, không có bao nhiêu lực sát thương. Với thực lực của hắn đủ để phá vỡ, xông thẳng vào giế t chết Lâm Phàm. 

Hai tay chấn động, cương khí như lửa, áo bào ào ào rung động, hắn muốn thi triển chiêu thức mạnh nhất, muốn chắc chắn g iết chết Lâm Phàm. 

- Dừng tay... 

Hai mắt của Phong Thanh Vân đỏ bừng, trên mặt lộ vẻ dữ tợn, thân thể run lên. Hắn không ngờ tới đối phương lại dám làm như thế, không dám tin tưởng nói: 

- Ngươi làm sao có thể hung ác đối với bản thân như vậy? 

Địa Hoàng Kiếm đâm xuyên qua thân thể của hai người, máu tươi tí tách chảy. 

Lâm Phàm lại tiếp tục giơ tay lên, Nhân Hoàng Kiếm bay đến. Nắm chặt kiếm trong tay, hắn lạnh lùng nói: 

- Chỉ có hung ác với bản thân mới có thể hung ác với địch nhân. Ở trong mắt của ta, môn Long Xà Triền Nhiễu Thuật này của ngươi căn bản là không đáng giá nhắc tới. Hôm nay ta sẽ để ngươi xem Triền Nhiễu Thuật mạnh nhất ở trên thế gian là cái gì? 

- Nhìn thấy chưa? Đây mới là mạnh nhất. 

Phốc! 

Nhân Hoàng Kiếm cũng tiếp tục đâm vào trong thân thể của hai người. 

Ánh mắt của Phong Thanh Vân dần dần tan rã tựa như là sắp đi chầu ông bà ông vải nhưng miệng vẫn gào thét. 

- Làm sao có thể? Ngươi sao có thể hung ác như vậy, lại dám ra tay cả với bản thân? 

Hắn chưa bao giờ ngờ tới lại có người ác với bản thân như vậy. Kẻ này chẳng lẽ muốn cùng chết với mình hay sao? 

Chỉ là đột nhiên, hắn thấy được một mảnh vỡ bay đến trước mắt, không khỏi kinh ngạc nói: 

- Đây là cái gì? 

Lâm Phàm lại ngoắc tay, Thái Hoàng Kiếm bay đến. Rồi hắn thản nhiên nói: 

- Đây là một bộ phận của thân thể ta nhưng mà nó đã hóa thành mảnh vỡ. Nếu như ngươi có thể chịu đựng một kiếm cuối cùng này mà còn sống sót vậy thì ngươi có bản lĩnh. 

- Ngươi muốn làm gì? 

Phong Thanh Vân muốn buông Lâm Phàm ra, nhưng mà hắn đột nhiên phát hiện ra là bản thân căn bản không có cách nào động đậy. Hai thanh trường kiếm đâm xuyên thân thể kia như là gông xiềng triệt để khóa hắn lại, chỉ cần khẽ động đậy là vết thương sẽ càng nghiêm trọng. 

- Một kiếm cuối cùng, ngươi hãy chết cùng với ta đi. 

Lâm Phàm cười nhạt một tiếng rồi cúi đầu nhìn chằm chằm tựa như là đang tìm kiếm thứ gì đó. 

- Ngươi muốn làm gì? 

Trong đầu Phong Thanh Vân hiện giờ chỉ có một ý nghĩ. Đó chính là gia hỏa này điên rồi, hoàn toàn điên rồi. 

- Ta đang tìm kiếm vị trí của trái tim. Ngươi nói xem trái tim ở bên trái hay là bên phải nhỉ? 

Lâm Phàm dò hỏi rồi đột nhiên nói: 

- A, tìm được rồi, là bên phải. 

Phốc! 

- Không đúng, là ở bên trái. Ngươi đừng có lo, một kiếm này sẽ chính xác thôi. 

Phong Thanh Vân đã bị Lâm Phàm đâm đến choáng váng, thân thể cũng bắt đầu suy yếu. 

Xoạt xoạt! 

Trán của Lâm Phàm bắt đầu vỡ nát, hai tay cũng dần dần tiêu tán. Hắn rút Tam Hoàng Kiếm ra, thu vào trong nhẫn trữ vật rồi nói: 

- Chờ một chút ta sẽ lại đến làm thịt ngươi. 

- Sư đệ, ta đến đây. Ngươi mau tránh ra. 

Đột nhiên, kiếm khí ở phía trước bị đánh nát, một bóng người lao nhanh tới như tia chớp, một quyền ẩn chứa sức mạnh vô cùng kinh khủng cũng theo đó đánh ra. 

- Lâm Phàm, đi chết đi cho ta. 

Thế nhưng khi mà một quyền kia đánh tới, thân thể của Lâm Phàm lại đột nhiên tiêu tán. Thế là một quyền này lại đánh thẳng lên trên lồ ng ngực của Phong Thanh Vân. 

Ầm! 

Cương khí cực kỳ cường hãn nhanh chóng bộc phát. Trong nháy mắt, trái tim của Phong Thanh Vân đã nổ tung. 

- Sư huynh, ngươi... 

Đến lúc chết Phong Thanh Vân cũng không dám tin tưởng mình lại chết trong tay đồng bọn. 

Hoàng Huyền Đạo sững sờ, ngẩng đầu, trong mắt lóe ra vẻ kinh hoảng: 

- Sư đệ, ngươi...