Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 159



- Ngươi không có bị lão yêu khống chế sao? 

Ếch xanh vui mừng tựa như là không dám tin tưởng, há miệng nói: 

- Quả nhiên là đồ đần thì có ngốc phúc, lại có thể bình yên vô sự. 

- Ngươi nói cái gì? 

Ếch xanh lập tức im bặt, nó nhìn thấy trong ánh mắt của nhân loại này đang tràn đầy sát ý, lập tức bị hù đến run lẩy bẩy. 

- Hảo hán tha mạng. Hảo hán ta biết sai rồi. Xin hảo hán tha thứ ta. 

- Không có khả năng! Không có khả năng! Khống Hồn Chi Thuật của lão phu làm sao lại không có tác dụng với ngươi. 

Dưới phong ấn, lão yêu tức giận gào thét. Hắn không tin tà lại tiếp tục thi triển bí pháp thêm một lần nữa. Trong nháy mắt một luồng sức mạnh truyền ra, xông thẳng vào trong đầu của Lâm Phàm. Ở trong linh hồn của hắn, sức mạnh này hóa thành một con Thôn Thiên Cự Mãng. Cái miệng như bồn máu há ra, muốn thôn phệ linh hồn của Lâm Phàm. 

Nhưng mà cự mãng vừa mới mở miệng thì đã lập tức tiêu tán. 

Một lần lại một lần, cuối cùng, lão yêu cũng không tiếp tục thử nghiệm nữa. Tình huống của Lâm Phàm khiến cho hắn thật sự là không thể tin được. 

Hiện trường lại tiếp tục lâm vào yên tĩnh. 

Lúc ếch xanh nhìn thấy sức mạnh của lão yêu này xuyên qua phong ấn, tiến vào trong cơ thể nhân loại này, nội tâm của hắn cực kỳ khẩn trương. Nhưng khi phát hiện nhân loại này không hề bị làm sao, nó không khỏi nhẹ nhàng thở ra. 

- Xấu hổ sao? Nếu không ta lại cho ngươi thử một lần nữa. 

Lâm Phàm kịp phản ứng, không ngờ lại còn đụng phải người muốn khống chế mình. 

Nhưng sau khi trải qua tình huống lần này, hắn cũng yên tâm. Nguyên lai linh hồn của mình lại cường đại như thế. 

Mặc kệ là bên ngoài hay là bên trong đều cực kỳ lợi hại, Buff Vĩnh Hằng cấp này quả thật là rất cường hãn. 

Cũng không biết là phương diện rút thưởng của hệ thống lúc nào thì có thể đề cao đẳng cấp nữa, mãi vẫn là Thanh Đồng cùng với Bạch Ngân. Thật đúng là khiến hắn có cảm giác không tốt lắm a. 

Ở dưới phong ấn, lão yêu cũng trầm mặc. Hiển nhiên là hắn cũng không ngờ tình huống hiện tại lại thành như thế này. 

- Lão yêu, thế nào? Có phải phát hiện Khống Hồn Chi Thuật của mình không có tác dụng đối với nhân loại này, cảm giác là mình đã không còn hi vọng phá vỡ phong ấn hay không? 

- Chỉ cần tám tòa Phong Yêu Bia này còn tồn tại, ngươi chí ít còn phải bị giam thêm chục nghìn năm nữa. 

- Nhưng chờ đến chục nghìn năm sau, ta nghĩ ngươi sẽ yếu đến mức tận cùng, ngay cả ta cũng không bằng đi. Dù sao thì nơi này cũng có tác dụng ngăn cách hết thảy sức mạnh, ngay cả cương khí cũng không có, ngươi không có cách nào khôi phục. Lúc đó ngươi sẽ làm như thế nào để khôi phục yêu thể đây. 

Ếch xanh cười lớn, tựa như là thấy có người còn thảm hơn bản thân nên tâm tình vô cùng vui vẻ, hoàn toàn chính là kiểu cười trên nỗi đau của kẻ khác. 

Ở dưới phong ấn, lão yêu vẫn tiếp tục trầm mặc tựa như là lời nói này của ếch xanh đã thực sự đâm trúng chỗ đau trong lòng của hắn. 

- Ngươi cười cái gì? 

Lúc này, Lâm Phàm lắc lắc ếch xanh trong tay. 

Mà lúc này ếch xanh cũng đã nhớ lại, mình vẫn còn đang ở trong tay của nhân loại này. Trong lòng cũng cực kỳ bi thương, nhưng ngoài mặt vẫn cười nịnh: 

- Hảo hán, ta là bị sự cường đại của ngươi thuyết phục. 

Đột nhiên! 

Phong ấn kia chấn động, một lượng lớn yêu khí lan tràn ra, hình thành một bàn tay màu đen to lớn ở trên không trung. 

- Đáng giận, ta muốn các ngươi chết. 

Trong phong ấn lão yêu tức giận gào thét, tựa như là chịu không được sự ủy khuất này, muốn hung hăng chụp chết một người một ếch đang đứng ở phía trên. 

Ếch xanh thấy cảnh này, lập tức giật mình nói: 

- Hảo hán chúng ta mau chóng rời đi thôi, bản thể của lão yêu này là U Minh Hắc Mãng, một loại yêu thú vô cùng cường đại. Mặc dù đã bị phong ấn mài mòn thực lực nhưng mà yêu khí lan tràn ra cũng không phải là thứ mà chúng ta có thể đối phó. 

- Chỉ tính bàn tay kia đã cường đại hơn ta rất nhiều lần. 

Ở trên không trung, bàn tay khổng lồ kia quấy động phong vân, năm ngón tay đen kịt giống như là năm đầu mãng xà nhanh chóng lao tới, muốn cắn giết Lâm Phàm. 

- Tên ghê tởm, nếu như ta không có cách nào để khống chế ngươi vậy thì ngươi chết đi cho ta. 

Yêu khí nồng đậm sôi trào lên, uy thế cuồng bạo khiến cho người ta cảm thấy kinh hãi, mà năm ngón tay trầm trọng như sơn nhạc khiến cho người ta có cảm giác chỉ cần ấn xuống thì cho dù là nhật nguyệt cũng có thể bị nghiền nát. 

- Hảo hán, đây là yêu công của lão yêu này, có năng lực thôn thiên thực địa. Nếu như chúng ta dính phải, toàn bộ máu tươi ở trong cơ thể sẽ bị rút hết, trong nháy mắt trở thành một bộ thây khô. 

Ếch xanh nhìn thấy bàn tay màu đen bằng yêu khí kia, cũng vội vàng hô. 

Vài ngàn năm trước, hắn đã tận mắt nhìn thấy sự cường hãn của lão yêu này. Chỉ bằng một chiêu này, trong nháy mắt lão yêu đã khiến một nhóm lớn yêu thú bên trong Vạn Quật hiểm địa biến thành thây khô. Nếu như không phải hắn chỉ là một con ếch xanh nho nhỏ không có điểm nào thu hút, chỉ sợ cũng sẽ trúng độc thủ. 

Cuồng Thân, Bạo Huyết, Thất Thần Thiên Pháp trong nháy mắt được thi triển. 

Ếch xanh nhìn thấy thân hình của nhân loại này trong nháy mắt đã biến thành khổng lồ, cũng ngao ngao kêu to: 

- Hảo hán, ngươi thả ta ra. Ngươi cứ thoải mái chiến đấu cùng lão yêu này. Ta sẽ ở một bên cổ vũ trợ uy cho ngươi. 

Lâm Phàm lập tức chuyển ếch xanh sang bên tay trái, tay phải cầm Lang Nha bổng, nói: 

- Không cần, chờ ta xử lý bàn tay kia sẽ nói chuyện tiếp với ngươi. Nếu như ngươi còn không nói được cái gì hữu dụng, vậy thì ta sẽ chuẩn bị làm món canh ếch. 

- Hảo hán... 

Ếch xanh không ngờ đã đến tình trạng này, nhân loại này vẫn còn nhớ hắn. Đúng là quá bi ai. 

Oanh! 

Lang Nha bổng đánh vào trên bàn tay đen kịt kia, vang lên âm thanh như đập vào sắt thép. 

- Quả nhiên là lão yêu. Chiêu này rất mạnh. 

Trong lòng của Lâm Phàm ngưng trọng. Cũng may Lang Nha bổng đã được lão sư luyện chế lại một lần, nếu không thì chỉ sợ sau cú va chạm này, nó đã chia năm xẻ bảy. 

Mà khi năm ngón tay đen kịt kia chạm đến mặt đất, một đoàn yêu khí đột nhiên bạo phát ra, hình thành một con mãng xà màu đen dữ tợn lao thẳng đến chỗ Lâm Phàm. 

Lúc này, Lâm Phàm nhấc tay trái lên, để ếch xanh đối mặt với con mãng xà màu đen này. 

- Hảo hán, ngươi không thể làm như thế này, sẽ chết người, à không chết ếch đó. 

Ếch xanh không ngờ nhân loại này lại để cho hắn đối kháng với con mãng xà màu đen kia, đâu còn dám do dự, đầu lưỡi duỗi ra nhanh chóng quấn quanh thân thể của con mãng xà màu đen này, sau đó co vào, xoắn con mãng xà kia thành một đoàn yêu khí nồng đậm. 

- Đáng giận! Đáng giận. 

- Yêu Khí Mạn Thiên, Già Thiên Tế Nhật. 

Lão yêu nổi giận, càng nhiều yêu khí thoát ra khỏi phong ấn. 

- Hảo hán uy vũ. Xem ra lão yêu này quyết tâm chém giết ngươi rồi, ngay cả bản nguyên yêu khí trân quý của lão cũng bỏ ra được. 

Ếch xanh thấy cảnh này, mắt ếch nho nhỏ mở thật to, kém chút nữa là lồi ra rồi. 

Ở trên bàn tay đen kịt kia, vô số mãng xà màu đen do yêu khí hình thành tức giận gào thét. Dưới uy thế kia, không khí cũng bắt đầu chấn động. 

- Thiên Hà Vương Đỉnh trấn áp cho ta. 

Lâm Phàm chợt quát to một tiếng. 

Trong nháy mắt, Thiên Hà Vương Đỉnh xuất hiện, nổi bồng bềnh ở giữa không trung, miệng đỉnh lập tức hơi nghiêng, nước sông cuồn cuộn lao ra. 

- Đè chết hắn cho ta. 

Lâm Phàm vỗ ra một chưởng, cương khí hùng hậu hóa thành cự long, đánh thẳng vào bên trong của Thiên Hà Vương Đỉnh. 

Được cương khí gia trì, Thiên Hà Vương Đỉnh càng cuồng bạo lên. 

Mỗi một giọt nước sông tương đương với võ giả Tôi Thể cảnh tầng bảy, tầng tám, nhiều nước sông như thế hỗn hợp lại cùng với nhau, sức mạnh bùng lên càng kh ủng bố. 

Oanh! 

Nước sông trút xuống, thân thể của những mãng xà màu đen kia đột nhiên vặn vẹo rồi trong nháy mắt đã bị phá diệt. 

- Bảo bối tốt, lão yêu này hôm nay phải bị thua thiệt. Hảo hán mau mau chặt đứt cánh tay này của hắn. Ngươi không phải muốn ta cho ngươi vật hữu dụng sao? Bản thể của lão yêu này là U Minh Hắc Mãng hơn nữa đã tu luyện đến chục nghìn năm, huyết mạch cực cao, cánh tay này chí ít có được một phần chục nghìn công lực của lão yêu này. Ta có một biện pháp có thể luyện chế cánh tay này thành đan dược, để thực lực của ngươi tăng nhiều. 

Ếch xanh thao thao bất tuyệt nói ra giống như thật sự là không có cái gì mà hắn không biết vậy. 

Lâm Phàm nghe xong, lập tức mừng rỡ nói: 

- Tốt, nếu quả thật làm được, ta sẽ tha cho ngươi một mạng. 

- Tạ ơn hảo hán, ta tin tưởng ngươi. 

Ếch xanh hô lớn, cuối cùng đã tới lúc cho nó phát huy. 

Trong phong ấn lão yêu gầm thét ngập trời: 

- Ghê tởm! Ta muốn các ngươi chết. 

- Hóa Thần Kiếm Trận 

Lập tức kiếm ý kinh thiên từ trong thân thể của Lâm Phàm bạo phát ra, Tam Hoàng Kiếm hóa thành vô số kiếm ý bén nhọn ngưng tụ ở phía sau Lâm Phàm. 

- Trảm cho ta. 

Oanh! 

Vô số kiếm ý cùng chém xuống giống như là một thác nước liên tục chảy không dứt. 

Ếch xanh nhìn ở tình cảnh trước mắt, trong lòng cảm thán, không ngờ nó lại có thể được nhìn thấy môn kiếm pháp này một lần nữa. Trước kia hắn cũng cảm giác được môn kiếm pháp này đủ lộng lẫy, đủ khốc. 

Nhưng ngẫm lại người sáng tạo môn kiếm pháp này, hắn cũng hiểu, nếu sáng tạo kiếm pháp không lộng lẫy chắc chắn người kia sẽ không chịu truyền ra ngoài đâu. 

Suy nghĩ kết thúc, bàn tay đen kịt kia của lão yêu trong nháy mắt đã bị Lâm Phàm chém đứt. Sau khi bị chém đứt, bàn tay này còn không ngừng giẫy giụa trên mặt đất giống như là còn có sinh mệnh lực. 

- Hảo hán, trấn áp cánh tay này. 

Ếch xanh oa oa kêu to, chiến đấu như vậy thật sự là quá k1ch thích. 

Lâm Phàm không chút do dự, cương khí bộc phát ra, trấn áp bàn tay đen kịt này để nó không thể động đậy nữa, thậm chí cũng không thể biến thành yêu khí, một lần nữa trở lại trong phong ấn. 

Ở trong phong ấn kia, thanh âm bao hàm cả sự tức giận và oán độc của lão yêu vang lên, vọng ra khắp bốn phương. 

- Các ngươi chờ đó cho ta. Một ngày nào đó ta sẽ phá hủy phong ấn này, sau đó việc đầu tiên mà lão phu muốn làm chính là chém chết hai người các ngươi. - Nha.