Lúc này trong lòng Lâm Phàm cảm thấy hài lòng vô cùng, cảm giác người bên ngoài thật sự quá tốt bụng.
Nhất là các thôn dân này, thuần phác, thiện lương, hiếu khách, hơn nữa còn rất tôn trọng mình.
- Nếu ta không có mục tiêu lớn, thật đúng là muốn giao lưu cùng mọi người thật lâu. Trong thôn ngay cả một người trẻ tuổi cường tráng cũng không có, chắc chắn sẽ có rất nhiều chuyện không thể làm.
Giờ đây, hắn cảm thấy tấm lòng của mình thật là thiện lương quá, nếu không thiện lương thì sao có thể nghĩ đến những việc như này chứ.
...
- Viên sư huynh, trưởng thôn Bạch Thạch đã tiễn tên tiểu tử kia lên đường rồi. Dọc đường đi, ta phát hiện trưởng thôn có dấy lên sát ý đối với tên tiểu tử kia, nhưng cuối cùng không biết vì sao lại không ra tay.
Viên Thiên Quân cười lạnh:
- Xem như tên tiểu tử kia may mắn, nói vậy Bạch Thạch này cũng sợ hậu quả của việc giết chết đệ tử Viêm Hoa tông. Hiện tại nếu đã xác định xong, vậy cũng tới lúc chúng ta hành động rồi.
- Sư huynh, vậy chúng ta nửa đường chặn giết, hay là trực tiếp vào thôn chém giết trước mặt mọi người luôn. - Hoàng Hầu hỏi.
Viên Thiên Quân chưa hề nghĩ đến, nhếch mép cười:
- Đương nhiên là tiến vào thôn rồi, trực tiếp giết chết hắn, vừa vặn khiến vài thường dân vô tri kia ca tụng chúng ta hết lời.
Những đệ tử khác nghe xong cũng cười:
- Sư huynh biện pháp này được đó.
Đối với bọn họ mà nói, tu vi rất quan trọng, nhưng thanh danh bên ngoài cũng rất đáng lưu tâm.
Một đám người cấp tốc hành động, đến thẳng trong thôn chờ đợi.
Bọn họ có thể xác định trưởng thôn Bạch Thạch kia chính là mục tiêu mà bọn họ tìm đến lần này. Về phần những người khác trong thôn, bọn họ đều đã quan sát, không có bất cứ vấn đề gì.
Không thể không nói, Bạch Thạch này cũng thật thông minh, lại biết giấu mình trong một sơn dân bình thường
Cửa thôn.
Một đứa trẻ con bím tóc cao vút, tay cầm trống bỏi, để chân trần, vui tươi chạy nhảy ở cửa thôn.
Ầm!
Bé không cẩn thận đã đụng vào thứ gì đó, ngồi bệt mông xuống đất, rồi ngước đôi mắt to tròn lên nhìn những người lạ trước mặt:
- Các người là ai thế?
Viên Thiên Quân ánh mắt coi thường nhìn lướt qua, giọng điệu lạnh nhạt nói:
- Tiểu nha đầu, người lớn đâu?
Một trong các sư đệ nhỏ giọng nói:
- Sư huynh, tiểu nha đầu này chúng ta có cần kiểm tra một chút hay không?
- Không cần, chỉ là một nha đầu thôi, còn có vấn đề gì được sao? - Viên Thiên Quân nói.
Hoàng Hầu vừa nãy đi tìm hiểu tin tức đã quay trở lại:
- Sư huynh, tên kia sắp đến rồi.
- Được. - Viên Thiên Quân gật đầu, ngữ khí nghiêm túc nói - Nhanh, đi gọi hết tất cả người trong thôn đến đây.
Bé gái nhìn những người trước mắt, thấy hơi sợ hãi, sau đó cầm lấy trống bỏi chạy về thôn.
- Có người đến.
- Có người đến.
Tiểu nha đầu vui thích chạy trên đường, qua mỗi nhà đều gọi một lần.
Trong một gian bếp bình thường, một bà lão lưng còng cầm cái gáo múc nước đổ vào trong nồi, trầm giọng mà bình tĩnh nói:
- Ông già, đốt thêm lửa đi, đun sôi nước, đợi lát nữa còn phải giết heo.
Ông lão đốt lửa gật gật đầu, cánh tay nhăn nheo cầm một thanh củi lên, vừa cười vừa nói:
- Biết rồi, bà đi xem thử heo thế nào rồi, đừng có mà làm nó trốn mất.
- Yên tâm đi, có trưởng thôn ở đây, heo không chạy được đâu.
...
- Sư huynh, thôn này đúng là kỳ lạ thật luôn, ngay cả một tráng nam cũng không có, chẳng lẽ bỏ đi hết rồi hay sao?
Viên Thiên Quân đứng ở cửa thôn, ánh mắt chăm chú nhìn phía trước:
- Bình thường thôi, nơi này không nuôi được người nào, có lẽ đều đã đi lang bạt bên ngoài, chỉ còn lại mấy người già yếu và trẻ em. Có thế thì mấy tổ chức tà ma ngoại đạo mới có thể thâm nhập vào bên trong.
- Sư huynh, có người đến.
Phía trước, trưởng thôn Bạch Thạch chống gậy thong thả đi về phía cửa thôn, ánh mắt nhìn đến Viên Thiên Quân, nhưng sau đó lại nhìn xuống dưới mặt đất:
- Mấy vị đại nhân, xin hỏi có chuyện gì sao? - Trưởng thôn Bạch Thạch nói giọng bình tĩnh, hoàn toàn không giống với lúc đối mặt Lâm Phàm. Tuy rằng vẫn xưng hô "đại nhân" nhưng trong giọng nói lại có ý cân nhắc.
Hoàng Hầu tiến lên một bước:
- Bạch Thạch, đừng giả vờ nữa, ngươi nghĩ rằng chúng ta không biết ngươi là ai sao? Ẩn trốn trong thôn này, lẻ loi hiu quạnh, chắc phải vất vả lắm nhỉ?
- Không ngờ bị các ngươi phát hiện rồi, tiếc thật. - Bạch Thạch vừa cười vừa nói. - Còn về phần vất vả, ngược lại không vất vả chút nào hết. Ta là trưởng thôn nơi này, sao có thể vất vả được, mấy vị đại nhân các ngươi nói có phải không?
Lúc này, các thôn dân từ trong nhà đi ra, tất cả đứng hết ra cửa thôn, đếm kỹ một chút cũng thấy hơn ba mươi người.
Viên Thiên Quân nhìn thấy chỉ có ba mươi người đi ra, nhăn mày:
- Còn các thôn dân khác đâu?
Bà lão còng lưng sắc mặt bình tĩnh:
- Đại nhân, bọn họ ngủ cả rồi, chưa tỉnh, không biết trưởng thôn sao rồi?
Mà ở trong những căn nhà kia mỗi căn đều có một thi thể nằm trong vũng máu, dáng chết cực kỳ thê thảm.
Viên Thiên Quân ngược lại không hề nghĩ nhiều như vậy, hơn ba mươi người vậy thì hơn ba mươi người thôi, sau đó bèn nói:
- Trưởng thôn này của các ngươi là người của tổ chức tà ác, ẩn trốn trong các ngươi. Chúng ta thay mặt tông môn tới giết hắn, giúp các ngươi thoát khỏi bể khổ…
Bạch Thạch sắc mặt bình tĩnh đứng đó, ánh mắt hắn vừa nhìn đã thấy rõ là có ý trêu tức, nhưng Viên Thiên Quân bọn họ không hề chú ý tới ánh mắt này.
Trong lòng bọn họ, Bạch Thạch trước mắt này chẳng qua cũng như là cá trong chậu mà thôi.
Giờ nói nhiều như thế cũng chỉ là muốn thôn dân hiểu rõ, tính mạng của các ngươi là do chúng ta cứu vớt.
- Tất nhiên là đáng tiếc rồi, ngươi trốn kỹ như vậy, nếu không phải tông môn phát hiện sớm, e rằng sau khi ngươi lợi dụng thôn dân xong lại sẽ giết hết. Nhưng yên tâm đi, ngươi sẽ không có cơ hội này đâu. - Viên Thiên Quân nói.
- Đại ca ca, ngươi nói thử xem nếu như người thiếu mất một chân vậy còn có thể đi đường được không? - Lúc này đứa bé ban nãy đi đến trước mặt Hoàng Hầu. Nó ngồi xuống dưới đất, ôm đùi Hoàng Hầu hiếu kỳ hỏi.
- Đương nhiên là đi không được rồi.- Hoàng Hầu trả lời.
- Ờ. - Đứa nhỏ tựa như vừa hiểu ra điều gì, cái tay nhỏ bé nhẹ nhàng vỗ lên chân của Hoàng Hầu. Đột nhiên vang lên một tiếng "phập", một luồng sáng chợt lóe lên.
Hoàng Hầu cảm thấy có chút khác thường, cúi đầu liền phát hiện cẳng chân phải tựa như đã rời ra, trong phút chốc liền hét thảm một tiếng.
- Chân của ta, chân của ta… - Hoàng Hầu choáng váng ngã ngồi xuống đất, hai tay che lấy đoạn cẳng chân bị đả thương kia, máu tươi không ngừng phun ra nhiễm đỏ cả một mảng đất lớn.
Viên Thiên Quân vừa nhìn thấy cảnh đó tức thời kinh khiếp, không do dự một chút nào tung một chưởng về phía đứa bé kia.
Mà đứa bé thoạt nhìn không có chút năng lực gây sát thương kia, lại nhanh nhẹn lách mình thoát được một chưởng này.
- Các ngươi… - Viên Thiên Quân kinh ngạc, không dám tin nhìn Bạch Thạch, sau đó lại quay đầu nhìn thôn dân chung quanh. Hắn không ngờ rằng một đứa bé vô hại thế mà lại…
- Ta nói rồi, trốn ở thôn Cổ Hà thật sự không mệt một chút nào, bởi vì nơi này có rất nhiều người của ta. - Bạch Thạch xé rách miệng, làn da tróc ra từng mảng, sau đó lại đè lấy làn da đã nát ra kia. - Tất cả là các ngươi, vừa đến đây đã làm hỏng quần áo của ta rồi.
- Ngươi… - Viên Thiên Quân đột nhiên cảm thấy tình hình trở nên không ổn.
Chuyện này không giống với suy nghĩ của bọn họ.
Mà đúng lúc này, cảnh tượng khiến bọn họ hoảng sợ xảy ra.
- Ông trưởng thôn ơi, ta chịu hết nổi rồi. Bộ quần áo này quá nhỏ, không vừa với ta lắm. - Đứa bé đột nhiên dùng hai tay nắm lấy da đầu cào một cái, da đầu và tóc đều bị lột xuống dưới. Mà ẩn giấu trong thân hình đứa bé ấy lại là một nam nhân co quắp.
Rắc rắc!
Nam tử vận động xương cốt, vặn vẹo thân mình đứng lên. Sau đó hắn thong thả nhìn về phía đám người Viên Thiên Quân, lộ ra một nụ cười tàn nhẫn:
- Tốt rồi, bây giờ đã thoải mái hơn nhiều. Cái túi da này thực sự quá nhỏ.
- Tà công, đúng là tà công. Các ngươi đều là người của tổ chức tà ác. - Một đệ tử thấy cảnh đó, lập tức thất kinh.