Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 93: Trời đất, ta có thể bội ước không



Nhóm dịch: Ẩn Môn

- ----------------------------------

Trong đám người, Liễu Nguyệt oán hận ra mặt, trong lòng bất bình, tên chết tiệt này dựa vào gì mà có thể may mắn như vậy, nhìn đối phương từng bước trèo cao, trong lòng nàng ta vô cùng giận dữ.

Nếu nàng ta và Lâm Phàm không có mâu thuẫn gì, có thể nàng ta sẽ chủ động tiếp cận, dựa vào đàn ông để nâng cao giá trị bản thân.

Chung quy người mà tên trước mắt bái làm sư phụ là Thiên Tu trưởng lão - là người đứng đầu trong tông môn, thực lực cường hãn, địa vị cực cao.

Nhưng tên này lại ở trước mặt mọi người hạ nhục nàng, lại còn định đập chết nàng, mối cừu hận này đã ghi tạc trong lòng.

Liễu Nhược Trần cảm xúc bình tĩnh:

- Xem ra hắn đã biết bỏ qua ân huệ như thế này là việc buồn cười biết bao, bây giờ có thể quay đầu cũng là thức thời. Có điều nếu chỉ vì thế mà cho rằng từ nay một bước lên mây luôn thì ảo tưởng lắm đấy, dù sao cũng phải dựa vào thực lực bản thân.

Liễu Nguyệt nghe xong, mặt mày vui vẻ:

- Tỷ tỷ, hắn đã là đệ tử chân truyền của Thiên Tu trưởng lão rồi, sau này chắc chắn sẽ khác, trở thành trụ cột vững chắc của tông môn cũng là tất nhiên. Thậm chí với sức mạnh của Thiên Tu trưởng lão, trợ giúp hắn sáng lập Thập Nhất Phong cũng không phải là không có khả năng.

Liễu Nhược Trần không tiếp lời mà nhìn chăm chú vào Liễu Nguyệt:

- Tỷ đưa muội từ trong gia tộc đến tông môn, là muốn muội nhìn thấy thế giới rộng lớn hơn, chứ không phải để muội mượn thanh danh của ta, ra ngoài gây sóng gió, nếu có lần sau, quyết không tha thứ.

Liễu Nguyêt sợ nhất chính là tỷ tỷ, thân mình lập tức run lên:

- Muội biết rồi, tỷ tỷ.

Liễu Nhược Trần cũng không nói thêm gì, tiếp tục lời vừa rồi:

- Tông môn chỉ có Thập Phong, muốn lập Thập Nhất Phong, chỉ dựa vào địa vị không đủ, còn cần thực lực.

- Cạnh tranh địa vị tông chủ, không có thực lực chính là tự tìm đường chết, cho dù có Thiên Tu trưởng lão trợ giúp cũng vô dụng, muội cho rằng các trưởng lão khác sẽ trơ mắt đứng nhìn tất cả?

- Ngoài có địch mạnh, trong còn khốn khó, địa vị tông chủ há có thể dễ dàng nhòm ngó như vậy?

Liễu Nguyệt không nói thêm gì, nàng biết tỷ tỷ tâm cao ngất, vẫn luôn muốn lập Thập Nhất Phong, nhưng vì tu vi không đủ, kinh nghiệm không đủ, thì chỉ là mò kim đáy bể, Dã Tràng xe cát mà thôi.

Có điều nàng biết, một vị Thánh Tử của đệ nhất đại tông Thánh Đường tông ưu ái tỷ tỷ mình, chỉ là tỷ tỷ kiêu ngạo, từ chối ý tốt của người ta.

Nàng đã nhìn thấy vị Thánh Tử kia, tuyệt thế tao nhã, lại bệ vệ thiên hạ, lúc đến Viêm Hoa tông, ngay cả tông chủ đều tự mình ra mặt tiếp đãi, có thể thấy địa vị không tầm thường.

Nếu nàng là tỷ tỷ, chắc chắn sẽ không từ chối mà cặp kè với vị Thánh Tử kia, từ đó về sau còn ai có thể hỗn xược với mình.

Cho dù là tên ngạo mạn trước mắt, có Thiên Tu trưởng lão bảo vệ cũng vô dụng, nên quỳ thì vẫn phải quỳ, đây chính là sức ép của địa vị và thực lực.

Quân Vô Thiên không tham gia đại lễ bái sư, bởi vì hắn không muốn thấy mặt cái tên kia, sợ rằng mình không nhịn được giết chết đối phương.

Mà những Phong chủ khác, có người không ở trong tông, có người chỉ quan sát, không thể hiện ý kiến gì.

Đối với địa vị này của bọn họ, một động thái nhỏ cũng có thể dẫn tới bạo động.

Có lẽ đối với bọn họ, Lâm Phàm dù có bái Thiên Tu trưởng lão làm sư, cũng sẽ không uy hiếp đến bọn họ,

Thập Phong bọn họ nào có ai không có trưởng lão ủng hộ từ phía sau, mà Thiên Tu trưởng lão đối với chuyện của bọn họ chỉ duy trì trung lập, không ủng hộ bất kì ai.

Đồng thời đại lễ bái sư lần này bọn họ cũng chẳng để tâm chút nào, cho dù sau này tên kia đụng tới bọn họ, cũng sẽ giữ thể diện Thiên Tu trưởng lão, nên thôi bỏ đi.

Có điều bọn họ thấy, Quân Vô Thiên bề ngoài thì quân lâm thiên hạ, khí phách vô song, nhưng vì địa vị tông chủ cũng rất cẩn thận, không dám làm ra chuyện gì quá đáng, e sợ đắc tội Thiên Tu trưởng lão.

Đúng là cũng nhát.



Đại lễ bái sư kết thúc.

Mọi người giải tán.

Đương nhiên Lâm Phàm sẽ cùng Thiên Tu trưởng lão rời đi.

Đối với Lâm Phàm, ưu đãi sắp đến rồi, có điều không ngờ Thiên Tu trưởng lão là đùa thành thật, nhận mình làm đồ đệ thật, đến lời thề với thiên địa cũng nói ra.

Vậy mình còn biết làm thế nào đây?

Ông nếu đùa thành thật rồi thì cứ vậy đi, chẳng nhẽ ta sợ chắc?

Ta Lâm Phàm không phải kẻ lòng lang dạ sói, ai tốt với ta, ta sẽ đối tốt với người đó, ai làm càn với ta nhất định sẽ bị đập một chuỳ thịt nát xương tan.

Đời người chính là phải bá đạo như vậy.

Nơi vách núi, mây trắng bao phủ, ở đây chỉ có Lâm Phàm và Thiên Tu trưởng lão.

Hắn chưa mở miệng, mà để sư phụ nói trước, chung quy trong lúc thế này, thông thường đều là đại lão phát biểu trước một phen, đưa ra một vài lời khuyên bổ ích cho mình.

Quả nhiên!

Thiên tu trưởng lão hai tay chắp sau lưng, ánh mắt nhìn chăm chú vào nơi xa xăm vô tận, cất lời:

- Đồ nhi, vi sư nhận con làm đệ tử chân truyền, có trưởng lão nói lão phu tuỳ tiện, cũng nói lão phu không nên làm vậy…

Lâm Phàm lẳng lặng nghe, trong lòng nói thầm, mình con mẹ nó kém như vậy à?

- Sư phụ, vậy thì sao người lại nhận con làm đồ đệ? - Lúc này, Lâm Phàm tỏ ra rất bình tĩnh, còn mấy lời chửi mẹ chửi cha trong lòng thì cứ để đấy đã, sau này có cơ hội nhất định phải đấu với tên trưởng lão nói xấu mình kia.

- Bởi vì vi sư lần đầu tiên thấy ngươi, đã thấy trên người ngươi phát ra ánh sáng.

Lâm Phàm vừa nghe, trong lòng không bình tĩnh nổi, nhìn trái nhìn phải bản thân, trên người mình lại có ánh sáng, lẽ nào là bản thân quá loá mắt, trong lúc vô ý đã phát ra một loại khí chất ghê gớm?

Ngay sau đó, Thiên Tu trưởng lão mở miệng nói:

- Mắt thường chỉ có thể nhìn những thứ trước mắt, nhưng tuệ nhãn lại có thể nhìn thấy tất cả, căn nguyên, bản chất đều không che giấu được…

- Vi sư cũng không cầu con có thể vượt qua đỉnh cao, chỉ mong con đạt được một góc của đỉnh cao là được rồi.

Lâm Phàm lúc đầu còn cảm thấy những lời này thật sự nói từ tâm khảm, nhưng tự nhiên lại càng nghe càng thấy sai sai, đây là khen mình, hay là tự khen ông ta đây.

Thế thì hơi bị ảo tưởng sức mạnh à nha.

Vừa rồi khen mình như vậy chắc chỉ là trải đường, câu cuối lập tức chuyển ý, trải đường kết thúc, cao triều đã đến, mèo khen mèo dài đuôi, một pha lật chuyển vận dụng vô cùng thành thục.

Có điều ông là sư phụ, ông nói kiểu gì cũng đúng, ta nghe, chỉ cần cho ta đồ ngon là được.

- Sư phụ, nói chí phải. - Lâm Phàm đáp.

Thiên Tu trưởng lão gật đầu, rất hài lòng:

- Ngươi đã bái lão phu làm sư, vi sư cũng không làm khổ ngươi, mấy môn công pháp này ngươi trước hết cầm lấy, cố gắng rèn luyện, chỗ nào không hiểu thì hỏi.

Lâm Phàm trong lòng vui mừng khôn xiết, cuối cùng cũng vào vấn đề chính rồi.

- Nay ngươi đã đến Địa Cương cảnh tầng hai, nền tảng rất vững, bình đan dược này ngươi cầm lấy, mỗi ngày uống một viên, một tháng sau, lại đến lấy.

- Còn có binh khí trung phẩm Địa giai này, chính là thứ lão phu dùng hồi trẻ, đã theo lão phu mấy chục năm rồi, lâu nay không dùng đến, để nó yên tĩnh khá lâu.

- Phẩm giai tuy không cao, nhưng lại truyền trải vinh quang và thời gian một đời người của ta.

Một thanh trường thương xuất hiện giữa không trung.

Thiên Tu trưởng lão lưu luyến không rời, khẽ vuốt trường thương, tựa như là hoài niệm về quãng thời gian thời trẻ.

- Sư phụ, đồ nhi có lời muốn nói. - Lâm Phàm mở miệng nói - Về phần binh khí thì con không dùng trường thương, con dùng Lang Nha Bổng, có điều lần trước bị hỏng rồi, mong thầy giúp con sửa nó.

Lâm Phàm lấy Lang Nha Bổng ra, vẻ bùng nổ của nó làm Thiên Tu trưởng lão có chút ngây người, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

- Được rồi, nếu con đã quyết định đường đi của mình, vậy ta cũng không ép con nữa, ta sẽ giúp con sửa lại nó.

Lang Nha Bổng rời khỏi tay, được Thiên Tu trưởng lão hút vào trong tay:

- Phẩm giai có hơi thấp. - Tiếp đó ông ném Lang Nha Bổng vào hư không, dùng một sức mạnh huyền diệu bao phủ, sau đó chuyển hoá thành sự tồn tại cơ bản.

Lâm Phàm lẳng lặng chờ đợi, không biết bị sư phụ luyện chế lại từ đầu xong có xảy ra cái gì bất thường không.

Rắc!

Một âm thanh lanh lảnh vang lên.

Lâm Phàm tức thời trợn mắt há mồm.

Chỉ thấy sư phụ ném trường thương trước đây rất yêu quý vào không trung, cứ thế nung chảy, quá trình này không có chút do dự nào.

"Trường thương này không phải không phải là bạn đồng hành của ông sao? Lần này xuống tay cũng ác thật." Lâm Phàm trong lòng điên cuồng cằn nhằn.

Có điều hắn vẫn nhìn chằm chằm vào tình hình giữa không trung, hai tính chất khác nhau không ngừng dung hợp, dần dần hình thành Lang Nha Bổng mới, so với ngày trước uy phong hơn nhiều, màu bạc bên ngoài dưới ánh dương chói lọi phát ra ánh sáng loá mắt.

- Í, năng lực hấp thu đã đến cực hạn, vẫn còn thừa một chút nguyên liệu, làm gì bây giờ? - Thiên Tu trưởng lão nghi hoặc hỏi.

Lâm Phàm không do dự chút nào:

- Sư phụ, nguyện liệu còn thừa, luyện giúp đồ nhi một cái chảo nhé?

- Cái chảo??? - Thiên Tu trưởng lão không hiểu.

Sau khi Lâm Phàm khoa chân múa tay một hồi, Thiên tu trưởng lão mới hiểu, có điều trong lòng nghi hoặc, đây là cái binh khí gì?

Đến lúc được cầm hai binh khí trong tay, hắn cảm thấy trong chúng bao chứa năng lượng lớn vô cùng.

Tay trái là chảo, tay phải là lang nha bổng, hợp lại, còn ai có thể đỡ được liên chiêu.

Thiên Tu trưởng lão nhìn thấy đồ nhi hài lòng, cũng vui vẻ gật gật đầu:

- Được rồi, về nhà chịu khó tu luyện, vi sư đi trước đây.

- Đợi đã… - Lâm Phàm vừa nghe, lập tức ngăn lại.

Thiên Tu trưởng lão nghi hoặc không biết đồ đệ này của mình còn có chuyện gì, có điều nghĩ một chút, có lẽ đồ đệ mình là muốn cảm ơn người thầy này đây.

Có điều cũng không cần thiết, chung quy đây là việc người làm thầy nên làm.

- Sư phụ, mấy môn công pháp này có mấy cái không phù hợp với con, có thể đổi không… - Lâm Phàm cảm thấy mấy loại công pháp này khá nhẹ nhàng, còn có chút quỷ dị, không thích thú lắm.

Thiên Tu trưởng lão nghe được, trái tim hẫng một nhịp, đệ tử này của mình thật không dễ đối phó.

Trời đất, ta có thể bội ước được không?