Vô Địch Thiên Hạ

Chương 56: Bốn hô hấp?



Khương Đằng nhìn Lý Lộ, lạnh lùng nói: “Chẳng có ý nghĩa gì cả, con người của ta từ trước đến nay vô cùng ghét những phế vật chỉ biết ỷ lại thế lực của gia tộc. Hơn nữa cũng vô cùng ghét phải đứng chung một chỗ với đám phế vật ấy. Lát nữa ta sẽ không hạ thủ lưu tình, ngươi có muốn trách thì trách đám phế vật kia!” Nói xong thì hắn chỉ một cái vào Hoàng Tiểu Long.

Ý của Khương Đằng không cần nói cũng biêt, mọi người không khỏi nhìn về phía Hoàng Tiểu Long, một số người vốn đang đứng bên cạnh Hoàng Tiểu Long cũng bất giác không khỏi thối lui về phía sau  vài bước, kéo dài khoảng cách với Hoàng Tiểu Long, miễn đừng để cho Khương Đằng hiểu lầm, lại bị chịu vạ lây.

Khương Đằng thấy thế, sắc mặt thỏa mãn, sau đó quay đầu lại, bỗng nhiên vỗ một chưởng về phía Lý Lộ. 

“Hổ Diễm Chưởng!”

Một chưởng ấn mang theo quang minh hổ diễm trong nháy mắt hướng đến phía ngực Lý Lộ bổ đến, Đấu khí Tứ giai hoàn toàn thả ra, lúc này so sánh với lúc trước thì khí thế của Khương Đằng đã tăng lên gấp đôi.

Mọi người đều thất kinh, ai nấy đều giật mình về thực lực Khương Đằng, và cũng đồng thời có chút giật mình Khương Đằng dĩ nhiên lại thi triển ra Huyền phẩm cao cấp Đấu kỹ Hổ Diễm Chưởng đối với Lý Lộ! Trước kia Khương Đằng đánh bại bảy người, nhưng một mực không có thi triển Hổ Diễm Chưởng, thế nhưng hiện tại thi triển đối với Lý Lộ, có thể thấy được hận ý Khương Đằng đối Hoàng Tiểu Long. 

Mọi người không khỏi lắc đầu, vẻ mặt thương hại nhìn Lý Lộ, một chưởng này nếu trúng, Lý Lộ trọng thương, ít nhất cũng phải nằm dưỡng thương trên giường đôi ba tháng.

Bởi vì một tên phế vật mà vô tình bị liên lụy, cái này cũng không quá may rồi!

Hùng Mỹ Kỳ nhìn Khương Đằng một chưởng hổ diễm liền muốn đánh tới ngực Lý Lộ, nhướng mày, thế nhưng cuối cùng vẫn không xuất thủ ngăn cản. 

Ánh mắt Lý Lộ không khỏi tỏ vẻ kinh hoảng, vừa đột phá thực lực Tam giai, nhưng cũng căn bản tránh không khỏi một công kích Đấu kỹ Hổ Diễm Chưởng Huyền phẩm cao cấp của Khương Đằng này.

Ngay lúc mọi người cho rằng Lý Lộ sẽ bị một chưởng của Khương Đằng vỗ bay, đột nhiên, một bóng người lóe lên, tiếp theo đó ôm Lý Lộ một cái, thân hình hai người vừa chuyển, dĩ nhiên khó khăn lắm mới tránh thoát được công kích của Khương Đằng.

Thấy chưởng lực của Khương Đằng thất bại, mọi người ăn cả kinh, ai nấy đều cảm thấy ngoài ý muốn, sau đó nhìn sang, chỉ thấy thân ảnh vừa ôm lấy Lý Lộ né tránh công kích của Khương Đằng lại chính là người mà Khương Đằng vừa gọi là phế vật - Hoàng Tiểu Long! 

Lúc này cả Hùng Mỹ Kỳ cũng đều thấy có chút ngoài ý muốn.

Hoàng Tiểu Long không để ý đến ánh mắt mọi người, nhìn Lý Lộ đang ở trong vòng tay của mình, cất tiếng hỏi: "Ngươi không sao chứ?"

Lý Lộ vốn đang vô cùng hoảng sợ giờ đã dần bình tĩnh lại, hai cái má lúm lộ ra: "Tiểu Long, ta không sao!" 

"Ngươi đi xuống trước, ta đến kia một lát." Hoàng Tiểu Long nói.

"Tiểu Long, ngươi?" Vẻ mặt Lý Lộ tràn ngập lo lắng nói.

"Không có việc gì!" Hoàng Tiểu Long khoát khoát tay, sau đó tăng chưởng lực, nhẹ nhàng đưa Lý Lộ ra vòng sáng bên ngoài, rồi mới quay lại phía Khương Đằng. 

Lúc này, xa xa phía góc sân Tôn Chương nhìn Hoàng Tiểu Long cứu Lý Lộ dưới chưởng của Khương Đằng, không khỏi kinh ngạc hỏi: "Vị tân sinh này là ai?" Hắn nhìn ra được, có thể cứu Lý Lộ từ dưới chưởng của Khương Đằng thì hẳn là thực lực của Hoàng Tiểu Long không hề kém. Hùng Sở không khỏi ngẩn ra, viện trưởng không biết tiểu hài tử này là ai?

"Viện trưởng, tiểu hài tử này là người cầm thư đề cử qua đây báo danh." Hùng Sở cũng không có suy nghĩ nhiều, hồi đáp.

"Cái gì? Là hắn?" Tôn Chương cả kinh. 

Hùng Sở thấy Tôn Chương giật mình, trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ quái, Tôn Chương nhìn ra nghi hoặc trong lòng Hùng Sở, ngẫm nghĩ rồi nói: "Tờ thư đề cử kia kia là đưa cho nguyên soái Hạo Thiên!"

"Hạo... Hạo Thiên nguyên soái!" Hùng Sở dại ra một chút rồi kinh hô. 

Quả nhiên là nguyên soái Hạo Thiên! Thống lĩnh trăm quân tam triều nguyên soái Hạo Thiên! Nguyên soái Hạo Thiên bên dưới một vương, bên trên vạn tướng! Trán Hùng Sở rịn mồ hôi, may là ngày đó không quyết định sai lầm làm cái việc thủ tiêu tư cách báo danh đối phương cùng chém giết ba gã hộ vệ kia, không thì...! 

Nghĩ đến đây, phía sau lưng Hùng Sở bỗng chốc từng cơn ớn lạnh. 

Tinh Không học viện là đệ nhất vương quốc học viện, có thể làm cho Tinh Không học viện kiêng kỵ, toàn bộ Lạc Thông vương quốc cũng chỉ có hai người, người thứ nhất là quốc vương Vương Triết, còn người kia chính là nguyên soái Hạo Thiên!

Nếu Hùng Sở biết, một trong ba gã hộ vệ mà ngày đó Chung Nguyên kiến nghị chém giết là sự để của nguyên soái Hạo Thiên, chỉ sợ phía sau lưng còn lạnh hơn. 

"Ngươi, không sao chứ?" Tôn Chương đột nhiên nhìn thấy mồ hôi trên trán của Hùng Sở không ngừng chảy ra, rồi thấy hắn dùng tay quẹt mồ hôi đi, không khỏi hỏi.

"Viện trưởng, ta không sao, không có việc gì!" Hùng Sở giật mình nói.

Tôn Chương cũng không nghĩ nhiều, quay đầu qua nhìn Khương Đằng đang giằng co với Hoàng Tiểu Long ở phía xa nói: "Lão gia hỏa Hạo Thiên kia dĩ nhiên đề cử tiểu hài tử này qua đây, xem ra tiểu hài tử này cùng hắn có mối quan hệ không cạn, chẳng lẽ là tư sinh tử của hắn?" 

Tuy rằng nguyên soái Hạo Thiên đã hơn trăm tuổi, nhưng là cường giả Tiên Thiên nên năng lực sinh lý  cũng sẽ không bởi tuổi tác mà bị chịu ảnh hưởng. Có một số cường giả Tiên Thiên, ba bốn trăm tuổi vẫn có hài tử là chuyện rất bình thường, cũng khó trách Tôn Chương sẽ nghĩ như vậy.

Chỉ là nếu để cho nguyên soái Hạo Thiên nghe thấy Tôn Chương nói Hoàng Tiểu Long là tư sinh tử của hắn,  thì không biết nguyên soái sẽ nghĩ như thế nào!

"Ngươi nói, tiểu hài tử kia có thể kiên trì bao lâu dưới chưởng của Khương Đằng?" Tôn Chương đổi giọng hỏi. 

Hùng Sở chần chờ một chút, trả lời: "Chắc là ba hô hấp."

Cho tới bây giờ, có thể kiên trì bốn cái hô hấp, cũng chỉ có một người, Hoàng Tiểu Long có thể kiên trì ba hô hấp đã là rất tốt, Hùng Sở nhìn thấy thực lực của Hoàng Tiểu Long không kém, cho nên mới phán đoán như vậy.

Tôn Chương nghe vậy, lại lắc đầu. 

Hùng Sở thấy Tôn Chương lắc đầu, hiển nhiên hiểu lầm ý tứ của Tôn Chương, nói: "Ý của viện trưởng là Hoàng Tiểu Long này chỉ có thể kiên trì hai hô hấp?"

"Không, là bốn hô hấp!" Tôn Chương nói.

"Cái gì? Bốn hô hấp?" Hùng Sở có chút không dám tin tưởng, vừa rồi hắn nghĩ Hoàng Tiểu Long có thể kiên trì ba hô hấp đã tốt lắm rồi, thế nhưng viện trưởng dĩ nhiên lại nói là bốn hô hấp! 

Nếu quả thật Hoàng Tiểu Long này có thể kiên trì bốn hô hấp, như vậy thì Hoàng Tiểu Long không chỉ có không phải là phế vật, hơn nữa trong tất cả những tân sinh, thực lực và thiên phú tuyệt đối có thể xếp vào vị trí trước hai mươi.

Cuộc đối thoại giữa Tôn Chương cùng Hùng Sở, mọi người cũng không biết, lúc này, Khương Đằng đang cùng Hoàng Tiểu Long giằng co đột nhiên nhìn Hoàng Tiểu Long, lạnh lùng nói: "Ngươi rốt cục cũng đi ra, ta còn tưởng rằng ngươi ẩn núp một mực không dám ra đấy, như vậy, ngươi sẽ không chỉ là phế vật, hơn nữa còn là một con chuột phế vật!"

Hoàng Tiểu Long cười lạnh nói: "Thế giới này, những người ngu ngốc tự cho mình là đúng quả thật là nhiều!" Nói đến đây, không khỏi hồi tưởng lại ngày đó đối phương ở phòng học diễn luyện Hổ Diễm Chưởng lúc đắc ý vênh váo hô lên khẩu hiệu, vẻ mặt giễu cợt nói: "Thánh hổ xuất thế, vô địch thiên hạ?" 

Sắc mặt của Khương Đằng cực kỳ khó coi, toàn thân quang mang Đấu khí không ngừng tuôn ra, Vũ hồn Quang Minh Thánh Hổ phía sau ngẩng mặt lên trời gầm lên một tiếng lớn, hổ chấn trên cao, bầu trời quảng trường phong vân biến hóa.

Hổ giận, phong vân biến hóa! Khương Đằng cũng không giữ lại thực lực, khí thế không ngừng kéo lên, so với vừa rồi ra tay xuất thủ đối với Lý Lộ cao rất nhiều.

"Ta hiện tại để ngươi mở mắt ra nhìn xem ta - một siêu cấp thiên tài trăm năm của học viện cùng với phế vật ngươi phải cầm thư đề cử của gia tộc để qua đây báo danh chênh lệch rốt cuộc bao lớn!" Khương Đằng lạnh lùng nói, hai mắt ánh sáng màu vàng lóe lên, tiếp theo phi thân lên, trong nháy mắt đi tới trước người Hoàng Tiểu Long, thân hình nhanh đến nỗi một số học sinh cũ của năm thứ nhất đều trông thấy không rõ lắm. 

Mọi người thất kinh, không nghĩ tới Khương Đằng hoàn toàn triển lộ thực lực lại quá mạnh đến vậy, đã không kém gì một số học sinh cũ năm nhất!