Vô Địch Thiên Hạ

Chương 74: Tu luyện ở long diễm cốc



Liên lạc được với sư tôn của ngươi rồi sao?”

Hoàng Tiểu Long cũng rất vui khi nghe tin này.

“Vâng, Môn chủ!” 

Phí Hầu cung kính đáp:

“Nhưng sư tôn đang ở Vương quốc Mạc Hà. Từ Vương quốc Mạc Hà đi suốt đêm tới đây không biết mất bao nhiêu lâu nữa!”

“Mười ngày.” 

Hoàng Tiểu Long gật đầu. Dù sao cũng đã chờ hơn hai năm rồi, không ngại chờ thêm mười ngày nữa.

Mười ngày sau, Vu Minh tới. Như vậy, Hoàng Tiểu Long có thể biết tin về tổng bộ Tu La Môn từ hắn ta!

Nhưng Hoàng Tiểu Long vào Long Diễm Cốc tu luyện cũng phải nửa tháng. Nửa tháng sau mới được ra ngoài. Vu Minh đến chỉ đành chờ hắn vài hôm nữa. 

Một lát sau, Hoàng Tiểu Long mang theo Phí Hầu tới sân học viện, không ít học sinh năm nhất đã đến. Hoàng Tiểu Long đến sau, đương nhiên mọi người đều nhìn sang.

Hắn chả nhận ra được hết bọn họ, nhưng bọn họ đều biết hắn.

Hôm qua, học viện thi đấu, Hoàng Tiểu Long là nổi bật nhất, được nhiều người chú ý nhất, ngay cả Trần Thành vô địch cả học viện cũng không nổi bật bằng hắn. 

Võ hồn cấp mười hai nhất lưu

Hoàng Tiểu Long vĩnh viễn được ghi vào lịch sử Vương quốc Lạc Thông, thậm chí cả lịch sử của Đoạn Nhận Đế quốc!

Trong đám người, Lục Khải bị Hoàng Tiểu Long đánh bại nhìn hắn đầy phức tạp. Hắn là người đứng đầu lớp, nên cũng có tư cách vào Long Diễm Cốc tu luyện. 

Hôm qua, sau khi kết thúc kỳ thi đấu của học viện, Viện trưởng Tôn Chương đã báo với Chung Nguyên, bảo y sau này đừng có đến học viện nữa. Chung Nguyên bị khai trừ! Sau đó, y chạy đến trước mặt mẫu thân Lục Khải khóc lóc thật lâu.

Một lát sau, hai người Tôn Chương và Hùng Sở đến.

Hai người đến, nhìn quanh mọi người, thấy Hoàng Tiểu Long thì hai mắt sáng lên, sắc mặt khác hẳn. Thân là Viện trưởng và phó Viện trưởng, Tôn Chương và Hùng Sở đều cười với hắn, thậm chí cả gật dầu. 

Mọi người thấy vậy đều vừa hâm mộ vừa ghen tỵ, bao gồm cả Trần Thành đứng đầu cả học viện, vì ngay cả y cũng chưa từng được hưởng thụ đãi ngộ này.

Nhưng chưa hết, sau đó Tôn Chương còn cười hỏi Hoàng Tiểu Long:

“Tiểu Long, hôm qua ngủ thế nào? Có ngon không?” 

Hôm qua ngủ thế nào? Có ngon không? Những người nhát gan suýt thì ngất xỉu.

Ngay cả Hoàng Tiểu Long cũng ngẩn ra.

“Tốt lắm!” 

Hắn gật đầu trả lời.

Hùng Sở cười dặn dò:

“Bây giờ ngươi đang tuổi lớn, phải ăn khỏe ngủ nhiều mới được!” 

Đang tuổi lớn? Ăn khỏe ngủ nhiều?

Mọi người nghe vậy càng không ai nói được gì, chỉ nhìn Hoàng Tiểu Long, sự đố kỵ và hâm một trong ánh mắt gần như chảy ra thành nước.

“Được. Nếu các trò đã đến đông đủ, bây giờ chúng ta sẽ đưa các trò đến Long Diễm Cốc.” 

Tôn Chương tuyên bố, nghiêm túc dặn dò:

“Nhớ kỹ, đến Long Diễm Cốc, các ngươi không được đi lung tung!”

Không được đi lung tung? Trong lòng Hoàng Tiểu Long khẽ động. Lẽ nào trong Long Diễm Cốc có thứ gì đó nguy hiểm? 

Sau đó, Hoàng Tiểu Long và đám người Lục Khải đi theo Tôn Chương và Hùng Sở rời sân trường, đi tới ngọn núi sau học viện. Long Diễm Cốc ở ngay sau núi.

Nửa giờ sau, Tôn Chương và Hùng Sở đưa đám học trò đến một sơn cốc sau núi.

Đằng trước sơn cốc là một tảng đá lớn cao hơn mười thước sừng sững vững vàng, ghi ba chữ thật lớn “Long Diễm Cốc!” 

“Ta nhắc lại lần nữa, lát nữa các trò vào Long Diễm Cốc không được đi lung tung!”

Đứng trước sơn cốc, Tôn Chương nghiêm khắc dặn dò đám học trò lần thứ hai.

Mọi người đều gật đầu. 

Thấy vậy, Tôn Chương mối cùng Hùng Sở dẫn cả đám vào trong Long Diễm Cốc.

Không biết có phải ảo giác hay không, vừa vào Long Diễm Cốc, Vũ hồn song long bên trong Hoàng Tiểu Long khẽ động một cái, nhưng chỉ là chớp một cái thôi, sau đó, nó lại bình thường.

Hoàng Tiểu Long cũng không để ý, đi theo mọi người. 

Càng vào sâu trong cốc, nhiệt độ càng cao, đến mức Hoàng Tiểu Long cảm giác da mình bắt đầu ran rát như bị kim chích.

Mười mấy phút sau, Tôn Chương và Hùng Sở dẫn theo đám học trò tới trước một sơn động. Vừa vào trong, một cơn sóng nhiệt ập vào mặt mọi người.

Đường vào sơn động dài khoảng sáu bảy mét, hai bên vách trơn tuột như băng, cứ cách chừng năm thước lại khảm một viên đá phát sáng, trong sơn động khô mát, thoáng đãng. 

Vào trong sơn động khoảng một trăm mét thì tới trước một cửa đá. Tôn Chương mở cửa ra, bên trong là một thạch thất rộng chừng mười thước vuông, giữa thạch thất là pháp trận Ngũ Giác Tinh Mang, ngoài ra không có thứ gì.

“Trương Nhạc, ngươi đi vào đi!”

Tôn Chương lên tiếng gọi. 

Trương Nhạc là người đứng đầu lớp mười ba năm nhất.

Trương Nhạc đi vào trong, bước vào giữa pháp trận, ngồi xếp bằng xuống.

Tôn Chương dẫn theo đám người Hoàng Tiểu Long tiếp tục tiến vào sâu hơn. 

Cứ đến mỗi một cái cửa đá, Tôn Chương và Hùng Sở mở ra, lại để cho một người đi vào.

Chẳng mấy chốc, ngoài Hoàng Tiểu Long, tất cả học viên đứng đầu các lớp năm nhất đều được đưa vào pháp trận. Tôn Chương và Hùng Sở dẫn mọi người còn lại đi tới trước một thềm đá, men theo thềm đá đi xuống tầng sơn động thứ hai.

Tầng thứ hai cũng có rất nhiều thạch thất. Các học sinh năm hai được sắp xếp ở lại đây. 

Tôn Chương và Hùng Sở tiếp tục dẫn những người còn lại đi men theo thềm đá xuống tầng sơn động thứ ba. Các học sinh năm ba được sắp xếp ở đây.

Sau cùng, Hoàng Tiểu Long và các học viên đứng đầu năm hai, năm ba và cả học viện được xếp trong tầng thứ tư.

Trước khi đến, Tôn Chương đã giới thiệu sơ về thạch thất với đám người Hoàng Tiểu Long, càng xuống dưới thấp, thu nạp khí long diễm của Long Diễm Cốc thông qua các pháp trận của thạch thất lại càng mạnh, càng tinh thuần, cho nên hiệu quả tu luyện càng tốt hơn. Hơn nữa, bốn người Hoàng Tiểu Long ở tầng thứ tư có thể tu luyện nửa tháng, tức mười lăm ngày, còn đám người Lục Khải ở tầng một, hai, ba chỉ được tu luyện năm ngày. 

Đây là lợi ích lớn nhất của người đứng đầu năm.

Vào thạch thất, đóng cửa đá, Hoàng Tiểu Long đi vào giữa pháp trận, ngồi xếp bằng, vận chuyển Tu La quyết. Pháp trận bên dưới sáng rực lên, ngay sau đó, Vũ hồn song long đột nhiên tự động bay ra khỏi cơ thể hắn, quay quanh giữa không trung thạch thất, gầm lên từng hồi.

“Chuyện gì xảy ra thế này?” 

Hoàng Tiểu Long cả kinh.

Vũ hồn song long không theo sự khống chế của hắn, tự động thoát ra khỏi cơ thể. Đây là lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống này.

Lúc này, từng đạo hỏa khí cường liệt tuôn ra qua pháp trận dưới đất. Hỏa khí này cô lại thành hình từng con rồng lửa nho nhỏ, chỉ sau mười mấy hơi thở đã tràn ngập trong không gian thạch thất Hoàng Tiểu Long ngồi. 

Toàn thân Hoàng Tiểu Long như chìm trong biển lửa. Tiếp theo, Vũ hồn song long há miệng phôn thệ, nuốt hết đám hỏa long nhỏ xíu này vào trong bụng.

Khí diễm long không ngừng bị Vũ hồn song long phôn thệ, tiến nhập vào trong cơ thể Hoàng Tiểu Long. Hắn cảm thấy toàn thân khô nóng.

Hắn bèn vận chuyển Tu La quyết. Diễm long chi khí không ngừng luyện hóa kinh mạch, gân cốt, từng ngóc ngách cơ thể hắn, Cửu U Đấu Khí cũng cuồn cuộn chuyển động trong kinh mạch không ngừng. 

Nhưng sau đó, Hoàng Tiểu Long càng giật mình hơn, Vũ hồn song long lại chui xuống đất, dường như dưới nền đất này có thứ gì đó hấp dẫn chúng.