Vô Địch Thiên Hạ

Chương 79: Hoàng tiểu long về nhà



“Hoàng thành chi chiến!”

Hai mắt Hoàng Tiểu Long sáng lấp lóe.

Phải mau chóng đề thăng thực lực, sau đó đoạt ngôi đầu cả học viện, tới Hoàng thành Đế quốc Đoạn Nhận tham gia Hoàng thành chi chiến, tiến nhập học viện Đoạn Nhận mới được. 

Tiến nhập học viện Đoạn Nhận, cho dù Trần Thiên Tề kia biết đến sự tồn tại của Hoàng Tiểu Long cũng không dám công khai đối phó với hắn.

Năm mươi mấy năm trước, Trần Thiên Tề đã là Thánh vực ngũ giai. Hoàng Tiểu Long lại càng bức thiết muốn đề thăng thực lực.

Nhưng,trước mắt, quan trọng nhất là đột phá thất giai, mở ra tầng đầu tiên của Linh lung bảo tháp! 

Hắn ngồi xếp bằng trên hàn ngọc sàng, Cửu U Linh Khí từ hư không cuồn cuộn cuốn xuống, như bốc lên một dòng sông nhỏ, hai con rồng không ngừng phôn thệ, Linh lung bảo tháp vẫn lơ lửng trên đầu Hoàng Tiểu Long, tỏa ra kim quang, từng đạo Diễm long chi khí không ngừng tràn vào cơ thể hắn, không ngừng rèn luyện từng ngõ ngách cơ thể hắn và cường hóa Cửu U Đấu Khí trong kinh mạch.

Trước kia, Cửu U Đấu Khí trong kinh mạch của Hoàng Tiểu Long có màu xám tro nhạt, mà sau khi dung hợp với Diễm long chi khí, nó bắt đầu chuyển dần sang màu xám tro sẫm.

Đêm sâu rất sâu. 

Đại địa hoàn toàn yên tĩnh.

Ánh trăng như nước, trên hàn ngọc sàng, toàn thân Hoàng Tiểu Long vây trong một quầng sáng màu tro tối, trong quầng sáng đó, hỏa diễm lấp lánh.

Qua một đêm. 

Khi ánh mặt trời buổi sáng rọi vào tiểu viện của Hoàng Tiểu Long, hắn mới dừng tu luyện. Từ trong phòng đi ra, hít lấy một hơi không khí mát mẻ của ban mai, hắn nhìn về hướng Hoàng gia trang ở Thương Lan Huyền.

Chỉ còn nửa tháng nữa là mồng một năm mới, hôm nay hắn sẽ khởi hành về Hoàng gia trang. Nếu đi nhanh, hẳn là mười hai mười ba ngày tới là hắn về đến nhà rồi.

Vừa nghĩ đến Hoàng gia trang, gặp phụ mẫu đã xa cách cả năm, còn có muội muội Hoàng Mẫn, đệ đệ Hoàng Tiểu Hải, hắn không thể ức chế được kích động trong lòng. 

“Không biết bây giờ phụ thân và mẫu thân thế nào!”

Cố nén kích động, hắn thầm nghĩ.

Trước khi rời đi, phụ thân hắn đã dùng miếng linh đan tứ phẩm cao giai Long hổ Huyền nguyên đan tu luyện, hẳn là bây giờ phụ thân đã từ lục giai hậu kỳ đỉnh phong đột phá đến thất giai. 

Thất giai, tuy rằng còn kém đại bá Hoàng Minh có tu vi thất giai hậu kỳ không ít, nhưng hắn tin tưởng, trong vòng năm sáu năm, phụ thân hắn có thể đuổi kịp Hoàng Minh, thậm chí còn vượt lên trước cả Hoàng Minh.

Rời tiểu viện, hắn tới đại sảnh, Vu Minh, Hạo Thiên, Phí Hầu đã chờ ở đó.

Thấy hắn, ba người Vu Minh vội đứng dậy cung kính thi lễ. 

Hơn một giờ sau, Hoàng Tiểu Long, Hạo Thiên, Phí Hầu rời phủ Thiên Huyền, khởi hành chạy về phía Hoàng gia trang ở Thương Lan Huyền.

Vu Minh không cùng hắn về Hoàng gia trang, mà rời Vương quốc Lạc Thông về tổng bộ Tu La Môn. Đương nhiên hắn muốn bẩm báo chuyện của Hoàng Tiểu Long với hai sứ Triệu Thư và Trương Phủ, sau này phái các cao thủ Thánh vực tới đây bảo vệ hắn.

Đương nhiên việc này cũng đã được Hoàng Tiểu Long chấp thuận, bằng không, hắn cũng không dám tự quyết. 

Nhưng trước khi Vu Minh đi, Hoàng Tiểu Long đã dặn dò kỹ, tốt nhất là càng ít người biết thân phận của hắn càng tốt. Ngoài hai người Triệu Thư và Trương Phủ, nhớ kỹ đừng cho ai biết

Vu Minh cung kính lĩnh mệnh.

Mười ngày sau. 

Mấy người Hoàng Tiểu Long, Hạo Thiên, Phí hậu đã tới quận thành phía tây nam Thương Lan Huyền.

Từ quận thành đến Hoàng gia trang chỉ mất hai ngày.

Khi Hoàng Tiểu Long đang về nhà, ở viện Đông điện Hoàng gia trang, Hoàng Bằng và Tô Yến đang ngồi trên đại điện đầy lo lắng. 

“Chỉ còn bốn ngày nữa là năm mới rồi, Tiểu Long nói cuối năm sẽ về, đến giờ còn chưa về. Bằng ca, huynh nói xem có phải Tiểu Long đã gặp phải nguy hiểm gì không?”

Tô Yến lo lắng hỏi:

“Nếu như Tiểu Long xảy ra chuyện gì thật thì phải làm sao bây giờ?” 

Nàng đứng dậy, đi tới đi lui, không biết nên làm gì cho phải.

Hoàng Bằng cũng cau mày phản bác:

“Bên cạnh Tiểu Long có Phí Hầu tiền bối mà. Yên tâm đi, không sao đâu. Không phải còn bốn ngày nữa mới tới năm mới sao? Hẳn là hai ngày nữa Tiểu Long sẽ về!” 

Dù nói vậy nhưng hắn cũng giống Tô Yến, vô cùng lo lắng.

Mặc dù Phí Hầu là cao thủ thập giai hậu kỳ đỉnh phong, nhưng bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra, không thể lúc nào hắn ta cũng có thể che chở được cho nhi tử.

“Nghe nói mấy hôm trước Lý Lộ đã từ học viện Tinh Không trở về.” 

Đột nhiên Tô Yến nhắc tới Lý Lộ.

Đương nhiên Hoàng Bằng hiểu thê tử đang nghĩ gì, cười khổ nói:

“Hiện giờ Lý Lộ cô nương đã là học sinh học viện Tinh Không, thiên chi kiêu tử, tuy Tiểu Long của chúng ta cũng không tệ, nhưng Lý Lộ cô nương người ta sẽ không để ý đến Tiểu Long nhà ta đâu. Học viện Tinh Không nhiều thiên chi kiêu tử lắm.” 

Bởi vì khi ấy Hoàng Tiểu Long có dặn Lý Thành, không muốn để cho người của Hoàng gia trang biết chuyện của mình ở vương thành, cho nên Lý Lộ về cũng không nhắc đến chuyện của Hoàng Tiểu Long. Đương nhiên Tô Yến, Hoàng Bằng cũng không biết hiện giờ Hoàng Tiểu Long cũng là học sinh học viện Tinh Không.

Đột nhiên Hoàng Mẫn từ ngoài đại điện đi tới, thở gấp hổn hển, chạy vào đại điện báo với cha mẹ:

“Phụ thân, mẫu thân, Hoàng Tuấn ca vừa trở về!” 

Hoàng Bằng và Tô Yến ngẩn ra.

Hoàng Minh có hai nhi tử. Nhi tử thứ hai Hoàng Vĩ, nhi tử đầu Hoàng Tuấn đã bái nhập đại tông môn Đại Kiếm Tông của Vương quốc Bạo Long, là đệ tử nội môn của Đại Kiếm Tông, đã ba năm rồi chưa về. Không ngờ năm nay y lại về Hoàng gia trang ăn tết.

“Còn nữa, cả người Hoàng Tuấn ca đưa về đều rất quái dị!” 

Hoàng Mẫn lại kể.

“Cả người đều rất quái dị?”

Hoàng Bằng và Tô Yến liếc nhau, đoán chắc đó là bạn đồng môn của Hoàng Tuấn. Mặc dù năm nay Hoàng Tuấn dẫn theo một đồng môn về Hoàng gia trang ăn tết, hai người Hoàng Băng cũng thấy lạ, nhưng cũng không để trong lòng. 

Lúc này, ở viện Bắc điện đều là tiếng cười tiếng nói vui vẻ.

Hoàng Minh luôn trưng khuôn mặt người chết kia cũng cười. Bên cạnh Hoàng Minh là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, rất tráng kiện, mắt hổ mày hổ. Đây là nhi tử cả của Hoàng Minh - Hoàng Tuấn. Bên cạnh Hoàng Tuấn là Hoàng Vĩ.

Nhưng trên ghế chủ thượng không phải Hoàng Minh, mà là người trung niên toàn thân quái dị Hoàng Mẫn có nhắc đến kia, chính là sư tôn Lưu Uy của Hoàng Tuấn, cũng là Tông chủ Đại Kiếm Tông! 

Thiên phú của Hoàng Tuấn không tệ, có Vũ hồn cửu cấp phổ thông, còn có năng lực lĩnh ngộ vũ kỹ cực cao, lại cực kỳ nỗ lực tu luyện, sau khi tiến nhập Đại Kiếm Tông, không bao lâu sau đã được Lưu Uy để mắt đến, thu làm đệ tử thân truyền.

Lần này Lưu Uy đến quận Tây Nam vương quốc Lạc Thông làm việc, Hoàng Tuấn về Hoàng gia trang thăm người thân, tiện đường, lại thêm Hoàng Tuấn thỉnh cầu, hắn ta bèn đồng ý đến Hoàng gia trang ở lại vài hôm.

Nghe nhi tử giới thiệu người đàn ông trung niên trước mắt lại là Tông chủ Đại Kiếm Tông, Hoàng Minh chết khiếp, sau đó mới cung kính hết sức, cười đến nhăn nhúm cả mặt, chẳng khác nào một nô tài. 

Lưu Uy không chỉ là Tông chủ Đại Kiếm Tông, còn là cao thủ Tiên thiên!

“Đại ca, lần này đại ca về thật đúng lúc. Hiện giờ cha con Hoàng Tiểu Long kia quá kiêu ngạo rồi!”

Hoàng Vĩ ngồi bên cạnh Hoàng Tuấn nói: 

“Lần họp nhà hàng năm lần trước, Hoàng Tiểu Long đã đánh gãy cả hai tay hai chân đệ. Nhất định đại ca phải báo thù này thay đệ!”

“Cái gì? Tiểu tử đó dám đánh gãy cả hai tay hai chân đệ?”

Sắc mặt Hoàng Tuấn sa sầm xuống: 

“Chuyện gì xảy ra?”