Vô Địch Tiên Triều

Chương 40: Giết chết ngao kiều





“Ta hết sức” Trình Tú thoát lực nằm dưới mặt đất, ngửa đầu nhìn trời nói.

Lý Tín trừng mắt nhìn nó, bàn tay to lớn bóp nát một tên binh sĩ chuẩn bị đánh lén Trình Tú, quăng xác nó vào người Phạm Nhật.

“Mãng phu” Phạm Nhật nhìn hành động của Lý Tín phẫn nộ quát.

Trường thương chạm vào người binh sĩ Đại Lê, nhẹ nhàng gạt nó qua một bên, mũi thương đâm vào Lý Tín, Lý Tín gồng người, dường như toàn bộ cơ bắp của nó tập trung hết vào một điểm.

Phạm Nhật thương không vì vậy mà rối loạn, trường thương tức khắc phân ra mười mũi thương đâm loạn vào người Lý Tín, lực lượng to lớn tới tấp làm nó choáng váng mặt mũi, trên làn da cứng rắn hiện diện vô số vết thương đâm.

Ngao Kiều một bên khó khăn chạy trốn, một bên bàn tay bị lỗ thủng không thể nắm chặt cung tên, hiện tại nó chỉ là một tên phế nhân.

“Chạy đi đâu” Đình Phùng trên người còn cắm hàng loạt mũi tên cưỡi kỵ mã tiến tới, trường đao một phát bổ vào người Ngao Kiều đang cố gắng trốn thoát.

Một cung thủ trong Thập Cung, cho dù là đạt Thất Đẳng Chi nhưng chỉ cần đánh mất đi trường cung chẳng khác nào tước đoạt đi gần như sức mạnh của nó, đừng nói tới kẻ hành thích nó ngay bây giờ là Lục Đẳng Chi Đình Phùng.

“Đỡ cho đại nhân” Cung thủ Đại Lê lấy thân mình cản trường đao của Đình Phùng, không để cho nó tiến thêm một bước, tới người thứ hai mươi mới có thể ngăn lại đao thế.

“Đa tạ” Ngao Kiều sợ hãi nhìn cung thủ Đại Lê khi nãy còn đứng cùng mình nói ra.


Chợt một thanh kiếm màu xanh lóe lên ánh sáng, chói vào mắt Ngao Kiều, làm cho nó hơi nhíu mắt, Lục Hợp không chậm trễ chém vào nó, Tô Đông Lưu giờ phút này kịp thời xuất hiện.

Lục Hợp chém vào bảo giáp trên người Ngao Kiều, máu tươi phóng xuất, Ngao Kiều sắc mặt trắng bệch.

“Cút” Phạm Nhật lần này thật sự kinh nộ, trường thương hóa thành long xà ập tới, bổ cho Lý Tín trọng thương.

“Keng” Tô Đông Lưu mau chóng đưa Lục Hợp cản lại Phạm Nhật, cánh tay nó đau đớn, lực lượng của đối phương quá lớn, Đình Phùng thấy không ổn, trường đao một bên hợp lực với Tô Đông Lưu.

“Long Chỉ” Phạm Nhật quát, sử xuất ra chiêu thức từng khiến cho Trịnh Đông Lân nuốt hận, trường thương phá nát thế cân bằng, quét ngang hai người Tô Đông Lưu.

“Rầm” Tô Đông Lưu kịp thời đặt Lục Hợp giữa người, Đình Phùng đặt ngang trường đao, bị trường thương quét qua, hai người bọn nó thổ huyết, cảm giác xương suờn gãy đi mấy cái.

“Cùng nhau tiến công, hắn ta rất mạnh” Tô Đông Lưu quát.

Trình Tú cắn răng, Lý Tín mặt mũi nổi đầy gân, Tô Đông Lưu nắm chặt Lục Hợp, Đình Phùng trường đao cảnh giác.

Bốn người Tô Đông Lưu trong nháy mắt cùng nhau vây công Phạm Nhật, ngược lại Phạm Nhật, một địch bốn.

“Các ngươi từ đây một bước cũng không thể đi” Phạm Nhật lạnh nhạt nói, trường thương trực chỉ bốn người.

“Ngươi còn đánh được không ?” Đình Phùng nhíu mày nhìn Lý Tín với Trình Tú.

“Không sao, ta còn cầm cự được” Trình Tú cực lực nói, nó lúc này rất muốn nằm ngủ một giấc, nhưng nếu nó ngủ mất sợ rằng bọn người Tô Đông Lưu sẽ không cầm cự được.

Lý Tín không nói gì, tất cả biểu hiện trên mặt nó đã nói rằng, nó vẫn sẽ tiếp tục chiến đấu cho tới giọt máu cuối cùng rơi xuống.

“Lên” Tô Đông Lưu quát, Lục Hợp chọn một góc ngang chém tới, dày đặc kiếm khí bao phủ, Lý Tín nhảy từ trên xuống người Phạm Nhật, một đấm rơi xuống, Đình Phùng trường đao liên hoàn đâm thẳng, Trình Tú kiếm gỗ sọc ngang dưới chân.

Phạm Nhật đảo tay, trường thương xoay tròn trong tay nó, một vòng tròn bằng thương ảnh xuất hiện, cuốn lên gió lốc bao phủ toàn thân.

Bốn người công kích vào bên trong vòng tròn, bụi mù tản đi, dưới đất lõm đi một chỗ, nhưng Phạm Nhật lại không hề hấn gì, sắc mặt chỉ hơi trắng, trường thương quét ngang đánh bay ba người Tô Đông Lưu, Đình Phùng, Trình Tú.

Lý Tín gầm lớn, bỏ qua lực lượng của Phạm Nhật đánh tới, mặc cho nó thoải mái đánh lên người mình, nó cố gắng vươn tay, một cảm giác truyền tới, Phạm Nhật sắc mặt đại biến, nó đã bị Lý Tín tay lớn nắm chặt vào vai, nó ngửa đầu nhìn Lý Tín, khuôn mặt đen to lớn đó làm nó có cảm giác không ổn.

Phạm Nhật chân khí hệ hỏa toàn lực triển khai, nhằm cho Lý Tín biết đau mà buông tay, nào ngờ Lý Tín sắc mặt tuy đau đớn vì bị sức nóng đốt bỏng nhưng vẫn không buông bỏ, Lý Tín nắm vai nó đưa lên trên cao.

“Rầm” Bụi bặm dâng lên, Lý Tín cầm cả người Phạm Nhật như một món đồ vật đập xuống đất, xong rồi một cái hố hình người được tạo ra, nằm bên dưới là Phạm Nhật còn đang ngỡ ngàng.

Lý Tín hai nắm đấm như cột nhà to, tới tập đấm xuống hố, lực đạo khủng bố vang lên trong tai mọi người, Lý Tín không biết đấm xuống đất bao nhiêu quyền.

Phừng, lửa đỏ từ dưới hố xông lên không báo trước, bao phủ cả người Lý Tín, Lý Tín bị bất ngờ nhảy ra xa.


Phạm Nhật cả người chật vật bước lên, khóe miệng nó đổ máu tươi, trường thương nắm chặt không buông.

Phạm Nhật phẫn nộ, trường thương biến thành một thanh hỏa thương bổ vào vết thương trên người Lý Tín, muốn xuyên thủng người nó.

Tia sáng lóe một cái, Tô Đông Lưu gần kề bên người Phạm Nhật, Lục Hợp chém vào trường thương làm lệch sang một bên, Đình Phùng trường đao bổ vào sau gáy Phạm Nhật.

Phạm Nhật không có cách nào phải từ bỏ tấn công Lý Tín, trường thương thu vào người, cả người như một con chuồn chuồn xoay người giữa không trung, né được Đình Phùng và Tô Đông Lưu.

Bởi vì đang ở không trung nên không có cách nào né tránh đòn, Tô Đông Lưu lão luyện không bỏ qua thời cơ, Lục Hợp sáng như tuyết đâm tới liên tiếp năm kích.

Phạm Nhật trường thương trong lúc xoay người vẫn còn hoạt động, nó đâm tới tấp hỏa thương xung quanh biến thành một vòng hỏa luân.

Lửa nóng rực phà bỏng mặt, Tô Đông Lưu cùng với Đình Phùng bị đòn phản công làm cho bị thương.

“Các ngươi thua” Phạm Nhật lạnh lùng nói, trước mắt bốn người Tô Đông Lưu, Đình Phùng, Lý Tín, Trình Tú đều đã mất khả năng chiến đấu.

Lúc này, một bóng đen nhỏ người xông pha trên chiến trường mà không ai hay biết, trên tay nó cầm một thanh chủy thủ sắc bén, nhanh chóng tiếp cận được tới người của Ngao Kiều.

“A” Ngao Kiều kêu lên một tiếng đau đớn, kinh hận nhìn Lương, không nghĩ tới chính nó lại bị tên tiểu tử này thừa lúc bị thương giết chết, không nghĩ tới một cung thủ bên trong Thập Cung lại bị một tên tiểu tử Tam Đẳng giết chết.

Trong lúc Phạm Nhật một địch bốn người Tô Đông Lưu, Lương đã thừa lúc đó di chuyển thần tốc tiến tới chỗ Ngao Kiều, lúc này không đoạt mạng nó còn đợi tới khi nào.

Phạm Nhật thấy Ngao Kiều bị ám sát, phẫn nộ rống to, trường thương bổ vào người Lương, lần này không một ai trong bốn người Tô Đông Lưu còn sức cản lại.

“Lương” Trình Tú không cam lòng nhìn Lương bị Phạm Nhật giết chết rống to.

Tô Đông Lưu mắt đỏ chót, nắm chặt Lục Hợp, nó muốn làm ra phản kích nhưng chân của nó đã thoát lực mất rồi.

Đình Phùng trong lòng không bỏ, cứ như vậy nhìn một thiên tài chết đi, nhưng nó không thể làm gì khác hơn.

Lương mỉm cười nhìn trường thương bám đầy chân khí nóng rực đó rơi xuống người mình, nó lúc này cũng hết sức trốn tránh rồi.

Chợt dị biến xảy ra, một đoàn ngựa lớn kêu lên, binh mã tới tấp ập vào chỗ Phạm Nhật, hóa ra hai người dẫn đầu binh mã đó là hai tướng quân Ngạc Minh và Huyền Đức, binh sĩ Tây Sơn toàn lực mở đường cho bọn nó tiến tới, đoàn binh xen ngang giữa Lương và Phạm Nhật.

“Lên ngựa” Một Thiên Nhân Tướng không phải ai khác mà là người nằm trong chiến lược đốt kho lương bí mật của Vương Bí kêu lớn, nó cưỡi kỵ mã tiến tới, nắm lên đám người Tô Đông Lưu quăng lên ngựa.

“Ngao Kiều chết rồi, không lẽ là tiểu tử này giết ?” Ngạc Minh trong lúc chạy trốn, thấy được một bóng dáng quen mắt, không khỏi thốt lên, nhìn sang Lương suy nghĩ.

Nghĩ như vậy, Ngạc Minh tiện tay nắm Lương kéo lên ngựa đồng thời bỏ trốn, phút chốc từ tình thế nguy nan đám người Tô Đông Lưu, Đình Phùng, Lý Tín, Lương Trình Tú đã được cứu thoát một cách đầy may mắn.


“Không” Phạm Nhật không cam lòng để cho bọn nó chạy thoát, nó nhảy lên ngựa đuổi theo.

Phạm Nhật hỏa thương bốc cháy bổ tới Lương, Ngạc Minh chán ghét, không cần dùng trường kiếm, trên tay bao phủ bởi một lớp chân nguyên hệ thủy đánh bay Phạm Nhật, chỉ một kích tùy ý, Phạm Nhật phải thổ huyết rơi lại phía sau.

“Đối phương là tướng quân” Phạm Nhật chấn kinh nói.

Nó tiến tới bên người Ngao Kiều, nhìn thật kỹ khuôn mặt Ngao Kiều, con mắt của đối phương còn mở to không cam lòng, dường như có vô số hoài bão chưa thực hiện đã phải chết đi, nó một tay phủ xuống che đi con mắt của Ngao Kiều.

“Đuổi theo” Lúc này một đoàn ngựa uy phong không thua kém đuổi theo, dẫn đầu là hai người Nhân Mặc, Tùng Tả.

“Bọn cẩu tặc đó chạy quá nhanh” Nhân Mặc tức tối mắng.

“Chỉ tại ngươi dừng lại” Tùng Tả bỗng nói.

“Hừ, cho dù có là Tam Đại Thiên, ta cũng không nghe lệnh ông ta mà dừng lại, ông ta đã trở thành Tam Đại Thiên quá lâu mà trở nên yếu đuối” Nhân Mặc hừ lạnh nói ra.

“Ta suy nghĩ lời của Bạch Trạch đại nhân thật ra nói rất có lý” Tùng Tả lắc đầu.

“Nếu vì vậy tại sao ngươi còn phải đi theo ta ?” Nhân Mặc nghe Tùng Tả nói liền khó chịu.

“Ta không thể để ngươi một mình được” Tùng Tả nói.

“Xem như lần này ta nợ ngươi” Nhân Mặc trầm giọng nói.

“Hại vị tướng quân, hãy để ta đi theo giúp các ngươi, ta phải báo thù cho Ngao Kiêu” Phạm Nhật nhận ra hai người Nhân Mặc nói lớn.

“Ngao Kiều đã chết ?” Nhân Mặc kinh ngạc, nhìn ra người nói là Phạm Nhật, liền gật đầu đồng ý.

“Đa tạ đại nhân” Phạm Nhật nhảy lên một con kỵ mã khác, không chút nào lạc hậu đuổi theo, đoàn quân Đại Lê truy sát đám người Vương Bôn.