Sau khi Lăng Tây Nhi rời đi, một đêm nọ, Lâm phủ quả nhiên xảyra biến cố long trời lở đất. Lúc Lâm Thế Vinh không tình nguyện tuyên bố Lâm KiếmPhong sẽ toàn quyền quản lí Lâm phủ, kỳ tích đã xuất hiện trước ánh mắt kinh ngạccủa mọi người, Lâm Kiếm Hồng bỗng nhiên có thể đứng dậy. Hắn đứng bên cạnh LâmThế Vinh không nói một lời, chỉ dùng ánh mắt u ám sâu thẳm nhìn Lâm Kiếm Phong,khóe miệng ngạo nghễ nhếch lên. Lâm Kiếm Phong ngây dại khi nhìn thấy cảnh đó,trong nháy mắt vẻ hùng hổ của hắn xẹp xuống như bọt biển, hắn cúi thấp đầu, ánhmắt tối sầm lại.
“Ngươi đã khỏe?” Lâm Kiếm Phong nhíu mày, ánh mắt lộ ra vẻkhông cam lòng, nhưng cũng cảm thấy may mắn vì hắn chưa kịp hành động gì.
Lâm Kiếm Hồng trầm mặc, chỉ cười lạnh, ánh mắt lạnh nhạtkhông phẫn nộ cũng không âm độc, nhưng không biết tại sao vẫn gây cho ngườikhác cảm giác lạnh lẽo từ tận đáy lòng. Nhìn thấy ánh mắt đó, cả người Lâm KiếmPhong không tự chủ run lên. Lâm Kiếm Phong bất tri bất giác càng cúi thấp xuống,trong đầu hắn hiện ra một câu “Kế hoạch sắp thành lại thất bại trong gang tấc”.
“Bệnh tình của ngươi đã khỏi hẳn rồi à?” Những lời này làLâm Thế Vinh nói, ông đứng lên cẩn thận nhìn kỹ Lâm Kiếm Hồng.
“Phụ thân, ta khỏe lắm” Lâm Kiếm Hồng nhàn nhạt mở miệng, tiếnlên đi tới vị trí bên trái của Lâm Thế Vinh, chậm rãi ngồi xuống.
“Phụ thân, người không cần để ý đến hắn, người đã đáp ứng tarồi” Mặc dù lòng Lâm Kiếm Phong đang rối loạn những hắn vẫn quyết định đối đầuvới Lâm Kiếm Hồng.
“Lâm Kiếm Phong, ta đã từng cùng ngươi giao đấu, ngươi chắcđã rõ ràng, không lẽ còn chờ ta động thủ sao?” Lâm Kiếm Hồng lạnh lùng hừ mộttiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn đăm đăm Lâm Kiếm Phong.
“Nể tình huynh đệ, ngươi có thể tùy ý rời đi, nhưng không chophép mang theo một đồng nào của Lâm gia” Lâm Kiếm Hồng lạnh nhạt nói.
“Tốt, ta cũng muốn xem thương thế của ngươi có thật đã hồiphục như cũ hay không!” Lâm Kiếm Phong bước ra bên ngoài đại sảnh, đột nhiên lalớn một tiếng, hướng về cái ghế hắn vừa ngồi xuất ra một chưởng, chưởng phongmang theo cái ghế bay lên không trung, khí thế tỏa rộng giống như con rồng bạclao thẳng về phía Lâm Kiếm Hồng. Lâm Kiếm Hồng chỉ cười nhàn nhạt , tay áo màulục của hắn phất nhẹ, mặt không đổi sắc bắt gọn cái ghế đặt ở trước mặt.
“…” Lâm Kiếm Phong hoảng sợ mở to hai mắt, khẽ cắn môi, lợidụng lúc Lâm Kiếm Hồng chưa phản công quay người chạy trốn, bóng dáng của hắnnhanh chóng biến mất phía chân trời.
“Phong nhi” Lâm phu nhân sốt ruột hô to, bị Lâm Thế Vinhngăn lại “Loại nhi tử như thế không có cũng được, hắn còn muốn cướp…” Ông khôngthể nói tiếp nữa, quay người lại, ánh mắt có chút áy náy nhìn Lâm Kiếm Hồng.
Lâm Kiếm Hồng không nói gì, chắp tay sau lưng thong thả bướcra ngoài đại sảnh, tình đời nguội lạnh, lòng người dễ thay đổi, trong thời gianmấy tháng bị thương hắn đã sớm hiểu rõ, lòng yêu thương của phụ mẫu không ngờcũng có sự thiên vị. Hiện tại hắn không còn quan tâm nữa, trong trái tim hắn chỉcó hình bóng một nữ nhân là quan trọng, một người đối với hắn trước sau khôngthay đổi.
Dáng người cao ngất đứng trong sân vắng lặng, chậm rãi đẩyxe lăn, ánh mắt Lâm Kiếm Hồng một lần nữa trở nên mê ly, vì hắn muốn chờ thờicơ thích hợp mới công bố bí mật này, cho nên đã che dấu thương thế của hắn vớiLăng Tây Nhi, cũng vì vậy hắn càng thấy rõ tấm lòng của nàng, nàng là một nữnhân tốt, xứng đáng được yêu thương, nhưng mà….Ánh mắt Lâm Kiếm Hồng bỗng trởnên lạnh lẽo, Đoan Tuấn Mạc Nhiên có thể đối xử tốt với nàng sao?
Nửa nằm nửa ngồi trong xe ngựa, Lăng Tây Nhi không cam lòngcong cong cái miệng nhỏ nhắn, duỗi thẳng người, sau đó chống tay dưới cằm ,nháy nháy đôi mắt to tròn, nhìn bức màn trong xe ngựa thở dài, nhưng hai mắt rấtnhanh cong lại thành hình trăng lưỡi liềm, ánh mắt mỉm cười thoả mãn. Mặc dù cảmthấy buồn chán, nhưng trong nửa ngày qua, không khí giữa nàng và Đoan Tuấn MạcNhiên rất yên tĩnh, tuy chỉ cách nhau một tấm rèm mỏng manh, nhưng giống như haingười đang ở trong hai thế giới khác nhau, nàng ngủ là việc của nàng, hắn đánhxe ngựa là việc của hắn, không ai phạm ai.
Bụng nàng đã bắt đầu kêu réo, Lăng Tây Nhí vén rèm xe lên liềnnhìn thấy một tửu lâu sang trọng lừng lững trước mặt, người ra vào đông như kiến,vừa nhìn đã biết là chỗ có thể ăn no ngủ say. Lăng Tây Nhi cố lấy hết can đảm,vươn bàn tay nhỏ bé, mấy ngón tay cong lên nhẹ gõ vào thành xe. Bên ngoài truyềnđến tiếng nói buồn bực của Đoan Tuấn Mạc Nhiên “Muốn gì?” giọng nói của hắn phảngphất chút không kiên nhẫn.
“Ta đói bụng” Lăng Tây Nhi cong cong cái miệng nhỏ nhắn, hướngvề phía Đoan Tuấn Mạc Nhiên làm mặt quỷ, nhưng cả người nàng bỗng nhiên trở nêncứng ngắc, trước mặt nàng hiện ra gương mặt của Đoan Tuấn Mạc Nhiên, đôi mắt hắnnhư hai hạt đâu đen nhìn nàng chằm chằm, thu hết gương mặt quỷ của nàng vàotrong mắt.
Nét mặt Lăng Tây Nhi cứng đơ, sau khi ngây người khoảng bagiây, nàng cảm thấy không được tự nhiên cố đem nét mặt phục hồi như cũ, cất giọngtrong trẻo, “Nha, ít nhất ngươi cũng phải gõ cửa…..sau đó mới mở ra có đượckhông?” Lăng Tây Nhi không vui cong cái miệng nhỏ nhắn, đem nửa câu sau nuốtvào bụng.
“Xuống xe ngay, cơm trưa giải quyết sau” sắc mặt của Đoan TuấnMạc Nhiên vẫn lạnh lùng, không chút thay đổi giống như trước mặt chưa hề xảy rachuyện gì, coi Lăng Tây Nhi như không khí trong suốt.
“A..” Âm thanh giống như chợt bừng tỉnh, Lăng Tây Nhi tức giậncúi mặt xuống, hình như nàng đã nhiều chuyện rồi,có lẽ nhân gia căn bản không đểnàng trong mắt, không biết tại sao trong long nàng có chút cảm giác mất mát .
Đoan Tuấn Mạc Nhiên quay người lại, ánh mắt có chút châm chọccùng buồn cười, khóe môi trong lúc vô tình như câu dẫn, tạo thành một đườngcong duyên dáng.
Ngồi trong căn phòng trang nhã trên lầu hai, Lăng Tây Nhinhìn đồ ăn sáng trước mặt, không nhịn được nuốt nuốt nước miếng, nàng để haitay trên bàn hưng phấn hô lớn một tiếng “Ta muốn ăn” Nói xong nàng giơ chiếcđũa lên hướng đến món cá viên nổi tiếng vùng Triết Giang, sau đó một viên cátròn vo rơi vào trong miệng nàng, đôi mắt của Lăng Tây Nhi híp lại càng chặthơn, vẻ mặt tràn ra nụ cười hạnh phúc.
Nhìn Lăng Tây Nhi, rồi nhìn lại những con người trong ánh nắnggắt gao của trời vào thu, mi mắt của Đoan Tuấn Mạc Nhiên hạ xuống, đem đôi đũatrúc nhẹ nhàng đặt trên bàn, ánh mắt lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ. Giang Namthoạt nhìn rất yên tĩnh, nhưng khắp nơi lại ẩn giấu mầm móng tai họa, Thiên ĐịaThịnh đã dòm ngó nơi này, mấy ngày trước Tri phủ Hàng Châu đã bị giết. Sự yênbình của Giang Nam sẽ bị phá vỡ rất nhanh…Hắn bỗng nhiên cười lạnh, không biếtbắt đầu từ lúc nào mình lại trở nên đa sầu đa cảm như vậy.
“Ngươi nhìn cái gì, tai sao không ăn?” Trong miệng đầy đồăn, lời nói của Lăng Tây Nhi có chút hàm hồ, nàng húp một chút canh cá, tranhthủ lúc rảnh rỗi nhướng mắt nhìn lên.
“Đến cùng ta phải gọi ngươi như thế nào? Lăng Tây Nhi hay làYên Chi?” Hắn chậm rãi quay sang nhìn nàng, nhàn nhạt mở miệng, nhưng ánh mắt vẫnlạnh lùng như cũ.
Lăng Tây Nhi giật mình, chậm rãi đem thức ăn trong miệng nuốtxuống hết, trịnh trọng ngước gương mặt nhỏ nhắn lên, mở miệng thốt ra từng câutừng chữ một cách rõ ràng “Gọi ta là Lăng Tây Nhi…”
“Lăng Tây Nhi…” Hắn nhìn Lăng Tây Nhi đang nhai ngấu nghiếnthì thào mở miệng, ánh mắt đầy vẻ hâm mộ. Từ khi hắn bắt đầu hiểu chuyện, hắnluôn vì Đoan Tuấn vương triều mà sống, chưa từng làm chuyện mình yêu thích. Vìđể cho người khác khuất phục, lòng dạ hắn trở nên độc ác, qua một thời giandài, lòng hắn giống như đã chết, tất cả đều trở thành thói quen, mạng ngườitrong mắt hắn trở nên thấp hèn không đáng kể, cho đến khi Lăng Tây Nhi xuất hiệntrong cuộc sống của hắn, một người luôn luôn có thể cười đến ngây ngốc.
Nàng là người vô tư nhất hắn từng gặp, cũng là nữ nhân ngungốc nhất, chỉ cần hắn lộ ra bộ mặt thật, chưa từng có nữ nhân nào có thể bìnhthản đứng trước mặt hắn ba giây, kể cả mẫu thân và hoàng nãi nãi của hắn. NhưngLăng Tây Nhi làm được, mặc dù nàng cũng sợ hắn, nhưng sau đó lại không sợ chếtkhiêu khích cực hạn của hắn. Hắn đột nhiên cười khẽ, khóe môi hiện lên một độcong duyên dáng, hắn kinh ngạc vì sự thất thường của mình, đôi môi màu hồng phấnđột nhiên mím lại lộ vẻ lạnh lùng, bàn tay to nắm thật chặt.
“Dưới kia có gì đẹp mắt hay có người ngươi quen biết sao?”Lăng Tây Nhi cũng bắt chước hắn vươn cổ nhìn xuống, nhưng nhìn tới nhìn lui cũngchỉ thấy người đến người đi mà thôi, có cái gì lạ đâu.
Đoan Tuấn Mạc Nhiên không nói gì, lạnh lùng trừng mắt nhìnLăng Tây Nhi. Hắn tuyệt đối không cho phép mình động lòng.
Thấy Đoan Tuấn Mạc Nhiên không trả lời, lòng Lăng Tây Nhi cảmthấy có chút thất vọng, nếu so sánh vẻ làm mưa làm gió oai phong của hắn, đối vớingười hai mặt như Đoan Tuấn Mạc Nhiên mà nói, nàng càng hoài niệm đến tiểu quỷthoạt nhìn ngọt ngào kia, khuôn mặt nhỏ nhắn có vẻ mê ly, thậm chí sinh ra một ảotưởng, nếu hắn vẫn là một gã sai vặt, còn nàng là một nha hoàn….có lẽ tốt biếtmấy….Nhưng với tình cảnh hiện tại…Lăng Tây Nhi thở dài, nhíu mày chống lại ánhmắt lạnh như băng của hắn.
“Hù dọa, ngươi không cần doạ người được không, ta đang ăncơm mà, chưa nói gì không đúng, cũng không chọc giận ngươi” Lăng Tây Nhi uỷ khuấthích hích mũi, tại sao hắn phải dùng ánh mắt dọa người đó trừng nàng.
“Ta cần ngươi giúp đỡ” Oa, thật là một người ngông cuồng, muốntìm người giúp đỡ mà dùng thái độ như vậy sao? Lăng Tây Nhi bĩu môi, nhưng giảbộ mỉm cười cho có lệ “Ngài cần gì, cứ việc nói là được rồi…” Chỉ cần không muốnđầu của nàng, chuyện gì cũng có thể thương lượng!
“Ta muốn ngươi lợi dụng cơ hội đến gần Lãnh Tuyệt Tâm, tràtrộn vào bên trong Thiên Địa Thịnh” Môt câu nói lạnh như băng từ đôi môi phấn hồngphun ra. Trong nháy mắt Lăng Tây Nhi còn cho là mình nghe lầm . Nằm vùng? Vôgian đạo à?
“Ngươi nói cái gì?” Nàng buông đũa, dùng sức ngoáy ngoáy lỗtai, rửa tai lắng nghe.
“Ta muốn ngươi dùng thân phận của Yên Chi trà trộn vào ThiênĐịa Thịnh” Đoan Tuấn Mạc Nhiên không kiên nhẫn mở miệng, ánh mắt u ám.
“Tại sao?” Đôi mày liễu của Lăng Tây Nhi khẽ nhăn lại, đồ xãhội đen, quá kinh khủng rồi, nàng không cần!
Đoan Tuấn Mạc Nhiên không nói gì, ánh mắt hắn chỉ nhìn chằmchằm vào Lăng Tây Nhi. Tại sao? Hắn làm việc chưa bao giờ cần lí do.
“Nếu ta nói không muốn đi…” Nàng cùng Đoan Tuấn Mạc Nhiênthương lượng.
Không khí yên tĩnh quỷ dị, khóe môi Đoan Tuấn Mạc Nhiên lộra một vẻ tươi cười rất kinh khủng, ánh mắt lạnh lùng từ từ trở nên lãnh huyết.
Xong rồi, trái tim của Lăng Tây Nhi bắt đầu run rẩy, nàng cốnuốt một ngụm nước miếng, những món vừa ăn như trào lên tới cổ nàng, trong lòngbàn tay chậm rãi toát mồ hôi lạnh.
“Có thể thương lượng một chút không…” Nàng khiếp đảm nhìnlên, đúng thật là làm khó nàng mà.
“Có thể” Lần này Đoan Tuấn Mạc Nhiên rất sảng khoái trả lờinàng.
“Ngươi hãy giới thiệu ta gia nhập vào Thiên Địa Thịnh” Hắn hừlạnh , giọng nói lạnh đến cực điểm.
“Cái này có thể, ta đồng ý” Lăng Tây Nhi vỗ tay kêu to, chỉcần nàng không phải gia nhập là tốt rồi! Những người nằm vùng từ trước đến nayđều chết rất thảm, nàng không có một chút hứng thú cùng ác ma này chơi đùa.
“Nhưng mà không phải người cũng quen biết hắn sao? Tại saokhông tự mình đi tìm hắn?” Một lần nữa Lăng Tây Nhi dũng cảm đặt vấn đề.
Đoan Tuấn Mạc Nhiên trầm mặc, chỉ gác đôi đũa trúc, một lúcsau hắn thấp giọng nói “Lãnh Tuyệt Tâm đã có chút hoài nghi ta ”
“Tại sao?” Lăng Tây Nhi thất kinh.
Không kiên nhẫn trừng mắt nhìn nàng, Đoan Tuấn Mạc Nhiên hừlạnh “Chuyện này không phải là chuyện ngươi nên biết, ngươi chỉ cần biết rằng,buổi tối hôm nay hoàn thành tốt chuyện của ngươi ở Phiêu Hương viện là được rồi”
“Nhanh như vậy?” Vẻ tươi cười của Lăng Tây Nhi biến mất, đôimắt to như đang khóc cha khóc mẹ nhìn lên, khóe miệng thương cảm trề xuống, ôô, nàng cảm thấy dường như đã bị gài bẫy, bị đánh lừa, Lãnh Tuyệt Tâm, tên namnhân ngả ngớn phóng đãng kia làm nàng có chút sợ hãi, nàng cong cong cái miệngnhỏ nhắn, muốn cất giọng cự tuyệt nhưng lại không có can đảm.
Bóng đêm dần buông xuống, Lăng Tây Nhi ngại ngùng đi theosau Đoan Tuấn Mạc Nhiên, một thân nam trang bạch y phủ lấy thân thể nhỏ bé củanàng. Nàng chớp chớp mắt bộ dạng phục tùng, nhưng trong lúc chân sắp sửa bướcvào Phiêu Hương viện, nàng nhướng đôi mắt sáng to tròn, hiếu kỳ đánh giá khungcảnh chỉ có ở cổ đại này, tiếng oanh oanh yến yến thật ồn ào náo nhiệt, bầukhông khí phảng phất mùi rượu và mùi phấn son đã lấn át mọi xấu hổ của nàng. LăngTây Nhi mở to hai mắt, nhìn những nữ nhân trang điểm lộng lẫy nhiệt tình chàođón mình, họ làm ra vẻ xấu hổ, giọng nói nũng nịu, thậm chí còn có một đôi tayto gan sờ lên trán nàng.
Lúc này Đoan Tuấn Mạc Nhiên đã khôi phục bộ dáng của mộtcông tử, vận y phục màu tím đại biểu cho tầng quyền quý, túi tiền căng phồng lủnglẳng bên hông, đôi môi màu phấn hồng, ánh mắt thật hồn nhiên, cùng vẻ mặt hiếukỳ của Lăng Tây Nhi rất hài hòa, hai người họ nhìn giống như những cậu ấm côchiêu trong sáng ngây thơ không rành sư đời. Khi họ vừa xuất hiện, lập tức đượcmời ngồi trên lầu hai cạnh lan can khiến cho Hồng nương (Tú bà) đang quan sát mọingười trong kỹ viện cũng phải chú ý.
Hồng nương tuổi cũng không lớn lắm, chỉ khoảng ba mươi, có vẻquyến rũ của một nữ nhân từng trải, chiếc áo màu tím mỏng như có như không làmlộ ra bờ vai trắng như ngọc, tóc đen như mây, trên đầu giắt vài cây trâm ngọcbích, càng làm tăng thêm vẻ yêu kiều quyến rũ. Ánh mắt mê hồn bắn ra bốn phía,sau khi cẩn thận đánh giá thân phận của hai người ngồi dưới lầu, nàng nhẹ nhàngđi vào Nhã các cách đó không xa.
“Gia, bọn họ tới rồi” Nàng đảo mắt nhìn xung quanh, sau đónhỏ giọng nói với người bên trong Nhã các, lập tức một người phong thái như ngọcxuất hiện, áo trắng như tuyết, ánh mắt mê hoặc như tơ, không phải kẻ phong trầnphóng đãng không biết kềm chế Lãnh Tuyệt Tâm thì còn ai! Hắn cười lạnh đánh giáĐoan Tuấn Mạc Nhiên, nhưng ánh mắt lại bị bóng áo trắng thấp thoáng phía sau hấpdẫn. Da người đó trắng như tuyết, nhan sắc thanh tú, tuyệt lệ, một đôi mắt đennhư mực, hai cánh môi cong lên đang tươi cười bày ra vẻ hiếu kỳ, vô cùng thíchthú nhìn chằm chằm những mỹ nhân chung quanh, thỉnh thoảng cất tiếng cười haha.
Nàng đang cười hì hì, nháy nháy đôi mắt đen tròn, tâm trạngcủa Đoan Tuấn Mạc Nhiên cũng rất tốt, hắn không ngừng nhìn những nữ tử xinh đẹpxung quanh hắn, khóe môi màu hồng phấn đầy đặn nhếch lên, thỉnh thoảng trao đổiánh mắt với Lăng Tây Nhi, trong mắt hắn vẫn là nét tươi cười hồn nhiên, thiếuđi sự âm độc cùng khí phách bức người, so với Đoan Tuấn Mạc Nhiên tàn bạo thườngngày như thể hai người khác nhau vậy.
Lăng Tây Nhi nhìn ngây cả người, lòng cảm thấy rung động,tim đập mạnh hơn, cảm thấy nụ cười của hắn thật khuynh quốc khuynh thành. Khiánh mắt nàng dừng lại nơi đôi môi no tròn màu hồng phấn của hắn, nụ hôn chết tiệtkia chợt hiện lên trong đầu, nàng cảm thấy có chút hoảng hốt, nơi đáy lòng mềmyếu nhất trở nên mềm nhũn. Nàng nhìn xuống, bàn tay nhỏ bé ngại ngùng nắm lấy vạtáo vuốt ve, ngẩn người nhìn bóng lưng cao ngất của Đoan Tuấn Mạc Nhiên.
Đoan Tuấn Mạc Nhiên liếc mắt nhìn Lãnh Tuyệt Tâm, trong lòngcười lạnh , liền xoay người bước tới trước mặt Lăng Tây Nhi.
Bàn tay nhỏ bé của nàng bỗng nhiên bị một bàn tay to lớn nắmchặt, Lăng Tây Nhi ngượng ngùng nhíu mày lại, trước mặt nàng là gương mặt đángyêu đang tươi cười, một nụ cười mê hoặc lòng người, từ từ hiện lên thật gần trướcmặt nàng.
Tim nàng càng đập mạnh hơn, Lăng Tây Nhi nhẹ nhàng lách quahắn đi về phía sau, nhưng bị bàn tay to lớn của Đoan Tuấn Mạc Nhiên đặt ở cáieo thon thon kéo lại làm cả người nàng ngã vào ngực hắn. Hắn kề môi sát tainàng, một giọng nói gợi cảm thu hút chậm rãi vang lên “Lãnh Tuyệt Tâm ở phíatrên kia”
Thân thể nàng cứng ngắc, khi biết Đoan Tuấn Mạc Nhiên đangdiễn trò, Lăng Tây Nhi không ngờ mình lại cảm thấy đôi chút thất vọng, khóe miệngcong lên, thôi thúc nàng ngẩng đầu lên nhìn, nhưng tầm mắt lại bị gương mặt củaĐoan Tuấn Mạc Nhiên che lại.
“Không cần nhìn” Đoan Tuấn Mạc Nhiên ôn nhu nhắc nhở LăngTây Nhi, hắn xoay người nhìn những nữ nhân trang điểm lộng lẫy mỉm cười.
Tâm trạng của Lăng Tây Nhi giống như bong bóng xì hơi, nàngbuồn bã nhìn xuống, cuối cùng không biết mình vừa hoảng hốt buồn phiền vì cáigì, trong lúc này Đoan Tuấn Mạc Nhiên đối xử tốt với nàng chỉ là giả vờ, là diễnkịch chứ không phải sự thật, nàng là con cờ trong tay hắn!
Mê trai, ai biểu nàng thấy nam nhân anh tuấn liền nhìn khôngchớp mắt. Lăng Tây Nhi ảo não tự trách bản thân mình, hối hận đã động lòng vớiĐoan Tuấn Mạc Nhiên, không biết từ lúc nào nàng đối với tên ác ma này lại có hứngthú?
“Đó là nàng sao?” Lãnh Tuyệt Tâm nhíu mày kinh ngạc tự hỏi,khóe môi tuyệt mỹ cong lên lộ ra một nụ cười đầy hứng thú, nhanh như vậy đã gặplại nàng rồi. Yên Chi, không, Lăng Tây Nhi!
“Gia, người đi theo công tử kia là một nữ tử phải không?” Hồngnương nhỏ giọng hỏi, ánh mắt câu dẫn lúng liếng như nước hồ thu.
“Ngươi cũng nhìn ra được? Điều đó cho thấy thuật dịch dung củanàng cũng không cao siêu gì!” Lãnh Tuyệt Tâm cười khẽ, đôi mắt đẹp chuyển động,cẩn thận đem từng cử chỉ của Lăng Tây Nhi thu vào trong mắt.
“Đúng vậy, Gia có hứng thú với nàng sao?” Trong lời nói củaHồng nương có chút cô đơn buồn bã, nhưng rất nhanh đã nở nụ cười tươi tắn.
Lãnh Tuyệt Tâm lạnh lùng nhìn quét qua nàng, trầm mặc, nhưngánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Đoan Tuấn Mạc Nhiên , đang dùng tên giả là NamCung Ngọc.
“Lệnh cho Lãnh Phiêu Hương theo dõi Nam Cung Ngọc” Thanh âmlạnh lùng của Lãnh Tuyệt Tâm vang lên, thời gian này là giai đoạn nhạy cảm, hắnphải đề phòng tất cả những người xuất hiện trước mặt hắn.
“Nhưng lần trước không phải Gia nói thân phận của hắn có điểmkhả nghi sao?” Như Ý không hiểu lắm cất tiếng hỏi, nếu đã không muốn chọn lựa hắntại sao còn sai người đi đều tra hắn làm gì?
‘Ta ở trong Nhã Các đợi tin ngươi” Lãnh Tuyệt Tâm không trảlời, chỉ lạnh lùng quay trở về Nhã Các.
Hồng nương tên thật là Như Ý, nàng kinh ngạc nhìn bóng lưngkiêu ngạo của Lãnh Tuyệt Tâm, cắn chặt môi, ánh mắt trầm xuống, khi ngước lênđã khôi phục lại dáng vẻ xinh đẹp của một Hồng nương từng trãi.
Nàng uyển chuyển bước xuống lầu, nhẹ nhàng phất tay, tronggóc lầu mấy người vũ cơ nhìn thấy liền hiểu ý, trong số họ có một nữ tử gảy đàntỳ bà, khi tiếng đàn vừa lọt vào tai mọi người, trong nháy mắt đã thấy một nhómvũ cơ xoay tròn lả lướt xung quanh Đoan Tuấn Mạc Nhiên và Lăng Tây Nhi.
Dưới ánh nến sáng rực, hai dải lụa hồng từ góc lầu được tungra tạo thành một vòng cung trong không trung. Sau đó có mấy người vũ cơ uốn éođi ra, những cánh tay trắng nõn mềm mại châm rãi chuyển động, các dảy lụa trênngười họ cũng bay bay, nét mặt mang vẻ mị hoặc.
“Oa” Lăng Tây Nhi không nhịn được kêu lên một tiếng đầythích thú, cái miệng nhỏ nhắn mở rộng hết cỡ có thể lọt cả một con gà, nhìntheo những dải lụa tuyệt đẹp kia không chớp mắt.
Lãnh Tuyệt Tâm đã biến mất từ lúc nào, điều này càng làmĐoan Tuấn Mạc Nhiên thêm cảnh giác, hắn âm thầm hừ lạnh một tiếng, vươn tay kéoLăng Tây Nhi sát vào bên người, đề phòng những vũ cơ kia thừa dịp phân họ ra.Lúc này ánh mắt vốn lạnh lùng của hắn có vẻ buồn cười nhìn biểu hiện kì lạ hiếmthấy của Lăng Tây Nhi “Đây chỉ là một màn ca múa của Phiêu Hương lâu để chào mừngkhách mà thôi, có gì đẹp mắt mà nhìn” Hắn nhàn nhạt mở miệng.
Lăng Tây Nhi không vui trừng mắt liếc hắn một cái, cái miệngnhỏ nhắn cong lên “Thì ra ngươi rất quen thuộc nơi này, có phải ngươi thườngxuyên tới đây?”
“..” Đoan Tuấn Mạc Nhiên định hung hăng trừng mắt nhưng chợtnhớ ra hai người đang đứng trước đám đông đành phải nhịn xuống.
Trong lúc hai người đang đấu võ mồm, bỗng nhiên có tiếng đàntranh du dương vang lên, những dải lụa đẹp đẽ ngũ sắc biến mất trong nháy mắt.Sau đó có một một nữ tử toàn vận bạch y uyển chuyển chậm rãi bước vào, tay nàngcầm quạt lông che mặt lại, làn váy bay phất phơ theo từng bước chân nàng.
Trên người nàng đeo nhiều châu ngọc, khi bước đi những tiếngngân vang theo từng bước chân nàng. Nàng nhẹ nhàng đi tới trước mặt Đoan Tuấn MạcNhiên, cánh tay ngọc nhẹ vươn ra, tay áo rũ xuống, lộ ra cổ tay trắng nõn nhưtuyết , năm ngón tay như đóa sen trong u đàm yên tĩnh, từng ngón từng ngón duỗira không một tiếng động trong không trung. Khóe môi ửng đỏ hé ra vẻ tươi cườimê hoặc lòng người, mắt sáng lấp lánh như muốn ôm lấy nam tử trước mặt.
“Là ngươi!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên thấp giọng nói, vẻ cười trênnét mặt càng sâu giống hệt một kẻ háo sắc, hắn tiến lên nhẹ nhàng nắm lấy bàntay ngọc ngà của nàng.
Bỗng nhiên âm điệu biến đổi, những nữ tử đứng chung quanhĐoan Tuấn Mạc Nhiên chợt chuyển động nhanh hơn, những dải lụa ngũ sắc tung bayphất phới, vây quanh hai người vào giữa. Bàn tay Lãnh Phiêu Hương vươn ra nhẹnhàng vuốt ve gương mặt của Đoan Tuấn Mạc Nhiên.
“Hù dọa” Lăng Tây Nhi đang đứng bên cạnh hít một hơi khí lạnh,nữ nhân này không biết có địa vị gì, lại cùng ác ma thân mật như thế, nàng cảm thấycô đơn, chớp mắt mấy cái, đột nhiên cảm thấy cảnh tượng hai người kia nhìn nhauđắm đuối rất chướng mắt. Nàng giật nhẹ tay áo của Đoan Tuấn Mạc Nhiên “Uy,ngươi đang làm gì vây?” Nàng nhỏ giọng mở miệng hỏi.
Ý cười quỷ dị lóe lên trong mắt Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhưng biếnmất rất nhanh, không nói lời nào giống như không nghe thấy, vươn bàn tay to ranhẹ nhàng đặt trên lưng nữ tử, ôm nàng vào ngực.
Lăng Tây Nhi không kiên nhẫn dậm chân một cái, đôi mày thanhtú nhăn lại, thật đáng giận mà, hắn nói là tới làm việc, nhưng thật ra là đitìm hoan mua vui! Nàng miễn cưỡng đứng trước mặt Đoan Tuấn Mạc Nhiên, nhìn cảnhhai người đang hôn nhau đắm đuối.
“Đã lâu rồi không gặp, ngươi khỏe không?” Đoan Tuấn MạcNhiên mở miệng hỏi, nở nụ cười tươi như hoa với nữ tử trước mặt.
Hết nói nổi, khóe miệng của Lăng Tây Nhi nhếch lên tới mangtai, trời ạ, người đứng trước mặt nàng chính là Đoan Tuấn Mạc Nhiên sao? Thầnkinh nàng có vấn đề à?’
Mí mắt càng trừng lớn hơn, Lăng Tây Nhi nhìn bàn tay nhỏ bécủa Lãnh Phiêu Hương đang đặt trên ngực Đoan Tuấn Mạc Nhiên, cảm thấy rất ngứamắt, nhìn hai người ôm lấy nhau, nàng cảm thấy muốn ói. Nàng đảo mắt nhìn thấycây đàn tỳ bà trong tay một vũ cơ bên cạnh liền đoạt lấy tuỳ tiện gảy lên mấytiếng, trong không khí lập tức truyền đến tiếng đàn chói tai, nàng hít sâu mộthơi, tiếng nói không kiểm soát thoát ra khỏi miệng “Đến cùng ngươi yêu ta haykhông yêu ta, có yêu ta hay không?”
Ầm ầm, trước mặt truyền đến âm thanh của một vật gì đó nặngvừa rơi xuống đất, Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhìn Lăng Tây Nhi trước mặt hắn, đôi mắtđen như mực ngơ ngác, dưới chân của hắn là Lãnh Phiêu Hương đang lồm cồm ngồi dậy.Lãnh Phiêu Hương nhỏ giọng mắng, từ từ vịn đứng lên, hai tay chống ngang hông,gương mặt nhỏ nhắn kiều mỵ giận đến đỏ bừng, lạnh lùng đánh giá Lăng Tây Nhi.
“Như thế nào, muốn tới đây quậy phá, đập bể đồ sao?” Nàng cườilạnh, áo màu trắng đã dính đầy bụi bặm, nàng sửa sang lại những chiếc trâm bị lệchtrên đầu, mặc dù vẫn tươi cười quyến rũ nhưng giọng nói lại lạnh như băng.
Spoil: Bà con chuẩn bị chứng kiến Đoan Tuấn ca ca “ngây dại”nha~^o^~