- " Đưa bánh cho anh ăn, không thấy sao còn hỏi.."
Đi cả một đêm dài, trên lưng của Mộng Lâm luôn có một chiếc balo nhỏ. Ai cũng tưởng trong đó cô ta bỏ loại vũ khí nguy hiểm nào, hoặc thứ gì đó để phòng vệ. Giờ đây mở ra trước mắt mọi người không thể kinh ngạc hơn.
Tất cả đều là lương thực. Bánh, trái cây, nước hoa quả. Những thứ cô thích ăn, ăn thấy ngon là liền đem theo. Lúc cô nghe Phương Vỹ đến tìm cô liền bỏ cả vào balo. Nếu có bỏ trốn cũng không sợ bị đói như lần trước,dù gì cũng có thứ để cô lót dạ..
" Tôi không ăn...!!! "
Mặt Phương Vỹ tối sầm lại khi cứ bị ép ăn như một đứa trẻ. Hắn có uy nghiêm của hắn. Chiều chuộng cô cũng có chừng mực, không phải để cô muốn làm gì thì làm..
Nhất Vương ngồi kế bên bụng đói kêu lên ầm ĩ, liền than thầm vài câu:
" Ai đó nhặt được phúc không biết hưởng, lúc này còn ra vẻ, đúng là chỉ có cậu thôi thiếu gia à..."
Nhất Vương trước đây chưa tiếp xúc nhiều với Mộng Lâm, cũng từng bị cô dùng thân thủ trêu chọc. Hắn là người làm việc lớn nên không để bụng. Việc hắn không thích Mộng Lâm là vì nghĩ cô là sát thủ ám sát Phương Vỹ thất bại, ở lại bên Phương Vỹ là một mối nguy hại, nên hắn lúc nào cũng dè chừng cô. Nhưng giờ thấy vẻ chân thành đáng yêu, toàn tâm toàn ý với thiếu gia nhà hắn, nên Nhất Vương dần có thiện cảm với cô gái nhỏ này..
- ---
Mộng Lâm thấy Phương Vỹ nhất định không ăn. Cơ thể hắn thì rất thành thật. Bụng hắn kêu lên mấy tiếng " ột ột.." như lợn kêu thế kia mà còn giả vờ.
Cô quay sang đá mắt với Nhất Vương một cái, đưa cho hắn một phần bánh và nước. Nhất Vương đúng là vệ sĩ số một Bạch Gia, hắn nhanh chóng hiểu ý, truyền ý tứ đến tất cả thuộc hạ quay mặt đi hướng khác, cả hắn cũng tinh ý quay đi.
- --
Mộng Lâm cười khoái chí quay lại nhìn Phương Vỹ bằng ánh mắt long lanh, thứ sức mạnh hủy diệt mạnh nhất của cô..
- -
Phương Vỹ nhìn toàn cảnh xong quay sang liếc Mộng Lâm một cái. Trong lòng hắn, không sợ thua bất kì ai dù mạnh cỡ nào, nhưng phải thua dưới một cô gái chưa tròn đôi mươi kia. Có vẻ hắn không cam lòng cho lắm. Không cam lòng thì đã sao, thua vẫn là thua thôi.
- -
Mộng Lâm xé từng miếng bánh đưa cho hắn ăn, tới giờ mới chịu mở miệng ăn. Thấy môi hắn khô khô, cô liền đưa nước đến cho hắn..
Phương Vỹ uống một ngụm nhỏ liền cau mày nói:
" Thứ này em cho là ngon sao, khó uống quá..." Nói vậy chứ hắn vẫn uống mới lạ chứ..haha
- " Từ từ sẽ quen..."
Cô hôm nay dịu dàng hẳn đi trông thấy, không còn quậy sập trời như mọi khi, thay vào đó là nét ẩn hiện của một thiếu nữ say đắm lòng người..
- -
Phương Vỹ ngồi yên tay vô thức vuốt vuốt tóc ai đó, hàm ý chứa đựng sự yêu chiều của hắn, mặc cho cô đưa thức ăn vào miệng mình. Xem mình như một đứa trẻ con mà chăm chăm sóc sóc thật chu đáo.
Bên cạnh bìa rừng lạnh lẽo, bóng tối âm u chưa tan hết, những giọt sương lạnh tận da thịt bên trong.. Nhưng có hai trái tim đang lan tỏa sự ấm cúng đi khắp muôn nơi, nụ cười ai đó lại thay thế được cả ánh mặt trời ban mai.
- ---
Thấy bình minh đã hé rộ lên.. Những tia nắng ấm áp dần chiếu vào từng tán cây xanh ven khu rừng. Mặt biển trước mặt đã rộ ra đầy mê hoặc.
- -
Phương Vỹ nhìn tín hiệu hắn vừa khởi động trên tay, trước mặt hắn chiếc máy bay tư nhân dần xuất hiện trên bầu trời..
Phương Vỹ tiến lại nói nhỏ vào tai Nhất Vương, vẻ mặt hắn vô cùng nghiêm nghị như đang ra lệnh..
- -
Mặt Nhất Vương tối sầm lại nhìn về hướng Mộng Lâm một cái. Ánh nhìn của hắn như đang trao gửi điều gì đó, làm cô bất giác cảm thấy có gánh nặng hay nhiệm vụ cao cả gì đây. Cô là một người thông minh, chỉ là hơi ham ăn ham ngủ và lười suy nghĩ tí thôi.
- -
Nhưng nhìn nét mặt hai người đàn ông đang nói nhỏ rất nghiêm túc. Một trong hai người đó là phu quân cô đã chọn. Nếu đã vậy cô phải cố gắng suy xét lại hết những tình huống xảy ra, rồi phân tích nặng nhẹ.. Cô phải tập trung hơn để bảo vệ ai kia, mặc kệ ai kia có cần hay không.
- --
Phương Vỹ nói xong vội đi đến bên Mộng Lâm, nắm lấy tay cô kéo đi nhanh theo hắn..Mộng Lâm bị ai đó nắm lấy tay như sét đánh trúng, cô cứ ngẩn ngơ nhìn nét mặt đẹp như tạc tượng kia mà mơ mơ màng màng... Ánh bình minh từng tia chiếu lấp lóa trên gương mặt lạnh lùng đẹp từng milimet khiến bất kể phụ nữ nào trông thấy cũng phải ngã quỵ vì đau tim.
" Em nhìn đủ chưa... nếu còn nhìn nữa... thì em đừng trách tôi.."
- " Cho em nhìn thêm tí nữa đi, anh thật là rất....."
- " Tập trung mà bảo vệ tôi, về đến Bạch Gia cho em nhìn..."
- " Được...!!! "
Cô tươi cười đi theo hắn, đột nhiên cô lại dừng lại hỏi hắn:
" Không phải chúng ta phải lên máy bay kia sao..."
- " Trên máy bay có nội gián.."
Cô nghe xong mở to đôi mắt ra nhìn hắn đầy nghi hoặc. Giờ cô mới hiểu ra vì sao hắn không lên máy bay ngay trong đêm tối. Phương Vỹ đang kéo thời gian để chờ thêm viện binh.
Nếu ở Bạch Gia thấy theo thời gian hắn chưa trở về, chắc chắn họ sẽ biết đã xảy ra chuyện. Họ sẽ điều người đến yểm trợ..
Nhất Vương được hắn cử lên máy bay thăm dò theo kế hoạch, lôi tên nội gián ra ngoài ánh sáng..
- -" Vậy chúng ta đi đâu..."
- " Vào thành phố..."
Mộng Lâm đang đi chậm chậm lúc đầu, không hứng thú lắm, sau khi nghe sẽ được vào thành phố, cô liền siết tay hắn kéo đi như bay... Động lực của cô ấy thì trong chúng ta chắc ai cũng hiểu.. Độ ham chơi hơn ham sống là có thật nhé...