Võ Động Thiên Hà

Chương 147: Đấu rượu




Đã tìm tới cửa rồi sao?

Vân Thiên Hà hơi trầm tư, sau đó liền quay sang nói với Sử Trường Đức:

- A Lai, ngươi đi lấy một vò rượu mà ta mới nhưỡng hai ngày trước, cộng thêm hai vò vẫn còn giữ lại từ lần đầu mang ra đây, ta muốn chiêu đãi vị bằng hữu mới này một chút, ha ha!

Sử Trường Đức thấy dáng tươi cười của Vân Thiên Hà liền biết ngay hắn có âm mưu đối phó với lão nhân kia, mỉm cười hiểu ý rồi lập tức chạy đi.

Đi tới phòng khách, chỉ thấy Tiêu Dũng Tuấn đang ngồi trong đó, thần tình tựa hồ có phần bứt rứt. Còn Lâm lão đầu kia chắp hai tay phía sau, đi qua đi lại trong đại sảnh, dường như đang suy tính kế hoạch gì đó. Về phần vị Lâm sư muội thì chẳng khác nào một khối hàn băng vạn năm bất biến, ngồi ở bên cạnh Tiêu Dũng Tuấn, nhưng tĩnh lặng đến mức khiến người khác không cảm nhận thấy sự tồn tại của nàng, quả thực là một tổ hợp vô cùng kỳ quái.

Thấy Vân Thiên Hà đi ra, lúc này Tiêu Dũng Tuấn vội vàng đứng dậy, chắp tay thi lễ nói:

- Mạo muội tới quấy rầy Thiên Hà huynh đệ, thực có chỗ đường đột, mong huynh đệ thứ lỗi!

Vân Thiên Hà liếc mắt nhìn qua Lâm lão đầu, thấy lão ta sắc mặt bất thiện, ánh mắt nhìn mình lom lom như hai mũi dùi, dường như muốn nhìn thấu xem rốt cuộc mình ra làm sao, chẳng qua càng nhìn, thần sắc trên mặt lão lại càng hiếu kỳ khó chịu được.

Không để ý đến lão đầu này, Vân Thiên Hà ôm quyền trả lời:

- Tiêu huynh hà tất phải khách khí như vậy, ta và huynh cũng coi như hợp ý, thực khó có được Tiêu huynh không chê bỉ phủ đơn sơ mà đại giá quang lâm!

Nói xong, Vân Thiên Hà liền cảm thấy một luồng ánh mắt băng hàn cừu hận phóng tới, không khỏi nhìn sang Lâm sư muội bên cạnh, thấy nàng có ý muốn động thủ, nhưng sau khi Tiêu Dũng Tuấn liếc mắt nhìn đành cắn môi chịu đựng, nhưng ánh mắt nàng chẳng khác nào lưỡi đao, cứ lướt qua lướt lại trên người hắn, ít nhất cũng phải hơn nghìn đao.

Chờ sau khi nha hoàn mang trà lên, Vân Thiên Hà liền ngồi ghế chủ tọa, nói:

- Tiêu huynh hôm nay thế nào lại rảnh rỗi tới thăm tiểu đệ?

Tiêu Dũng Tuấn nói:

- Hôm qua hướng Hoàng thượng dâng tấu, chuẩn bị khởi hành quay về Hải Châu, nên cũng nghĩ phải đến bái phỏng Thiên Hà huynh đệ một chút, thuận tiện từ biệt luôn!

- A, ra là thế, vậy để tiểu đệ làm chủ, mở một bàn tiệc đưa tiễn Tiêu huynh. Hiện giờ đã đến trưa, nếu như Tiêu huynh không chê, vậy xin di giá đến hàn xá của tiểu đệ, tiểu đệ đã chuẩn bị sẵn rượu ngon để chúng ta tâm sự, ý Tiêu huynh thế nào?

Vân Thiên Hà nói.

Vẻ mặt Lâm lão đầu tỏ ra không có ý kiến, mục đích chủ yếu của lão tới đây chính là muốn nghiên cứu tiểu tử này một chút, hôm nay đã biết được hang ổ của hắn, sao còn sợ hắn bay đi mất kia chứ?

Lâm sư muội tựa hồ muốn cự tuyệt, nhưng Tiêu Dũng Tuấn lại ôm quyền nói:

- Vậy cung kính không bằng tuân mệnh, xin nghe theo Thiên Hà huynh đệ!

- Mời!

Vân Thiên Hà đứng dậy dẫn đường, tiện thể nói với nha hoàn:

- Thu Hương, ngươi vào nhà bếp giao phó một chút, chuẩn bị đồ ăn ở Linh Thiên Các. Đông Hương, ngươi đi báo một tiếng với Lão thái thái và phu nhân ta có bằng hữu đến, sẽ không ăn cơm cùng họ được!

Hai nha hoàn cúi chào rồi lập tức rời đi, Vân Thiên Hà dẫn Tiêu Dũng Tuấn đi dạo thưởng ngoạn bên trong phủ.

Lần này Tiêu Dũng Tuấn tới Đồ phủ, kỳ thực còn có chút tâm tư khác, khi theo Vân Thiên Hà đi dạo, thỉnh thoảng vẫn ngó nghiêng qua các sương phòng, bộ dạng giống như là đang tìm người.

Vân Thiên Hà để ý thấy vậy, cũng không muốn nói ra, chỉ âm thầm cười trong bụng, nhưng khi quay mặt đi nơi khác liền chạm phải ánh mắt như hàn đao của Lâm sư muội, vì vậy đành phải quay đi tiếp, lại chạm phải ánh mắt đang chăm chú quan sát nghiên cứu của Lâm lão đầu, trong lòng cảm thấy thực cổ quái, không khỏi lấy tay sờ sờ mũi.

Đi dạo trong phủ chừng thời gian một nén hương, sau khi đi tới Linh Thiên Các, Vân Thiên Hà dẫn ba người tới ngồi bên trong đình viện, chỉ thấy trong đình viện đã chuẩn bị sẵn vài món ăn tinh mỹ, một ấm trà, còn có hai vò rượu, Xuân Hương cùng Hạ Hương đang một bên.

Lâm lão đầu cũng không khách khí, vừa ngồi xuống đã bóc ngay một củ lạc, ném một hột vào mồm, nhai nhóp nhép. Sau khi Xuân Hương tiến lên rót rượu, lão đầu liền bưng lên uống luôn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Thế nhưng khi rượu tới bên mép, lão đầu bất chợt ngừng lại, đưa mũi lại gần dùng sức ngửi ngửi, sau đó hai mắt như phát ra ánh sáng, ngửa đầu uống ực một hơi cạn sạch chén rượu, đồng thời không ngừng tặc lưỡi, nhịn không được khen lớn:

- Ngon! Ái chà, rót, mau rót!

Xuân Hương khẽ mỉm cười, liếc mắt nhìn Vân Thiên Hà, sau đó tiếp tục rót đầy rượu cho lão đầu, lúc này Hạ Hương cũng cầm lấy một vò rượu, tiến đến phía khác rót ra, Vân Thiên Hà cầm chén rượu lên nói:

- Tiêu huynh, bỉ phủ cơm canh đạm bạc, duy có rượu này tự nhận là nhất phẩm, mời!

Tiêu Dũng Tuấn thấy vẻ thỏa mãn khi uống rượu của Lâm lão đầu, hơn nữa ngửi được mùi rượu, trong lòng cũng có phần máy động. Nghe thấy Vân Thiên Hà nói vậy liền bưng chén rượu lên ra hiệu, trước tiên phẩm qua một hồi, cũng không khỏi hai mắt sáng ngời, liền trực tiếp uống một hơi cạn sạch, vừa đặt cốc xuống liền nói:

- Quả nhiên là rượu ngon, Thiên Hà huynh đệ, không biết rượu này là rượu gì?

Sau khi Hạ Hương tiếp tục rót đầy rượu, Vân Thiên Hà cười nói:

- Khiến Tiêu huynh chê cười rồi, rượu này tên Nhị Oa Đầu, tiểu đệ tự mình nghịch ngợm nhưỡng ra!

Lâm lão đầu vừa nghe lời này, suýt nữa phun cả rượu ra ngoài, trừng mắt nhìn Vân Thiên Hà đến nửa ngày mới nói:

- Tiểu tử, đừng nghĩ có thể lừa được lão phu, rượu này nếu như do ngươi nhưỡng chế, vì sao lão phu uống vào lại thấy trong đó có một chút vị đạo tinh thuần của Thanh An Tửu hả?

- Vậy tiền bối uống xong không nhận thấy trong rượu này có gì bất đồng sao?

Vân Thiên Hà cười hỏi một câu.

- Ách, cái này...

Lâm lão đầu đang lúc uống hứng chí, cũng không cả thèm phẩm rượu, khi nghe hỏi, mặt không khỏi nóng lên, vội vàng trừng mắt nhìn Xuân Hương bên cạnh nói:

- Tiểu nha đầu, mau rót rượu, để lão phu phẩm lại!

Xuân Hương rót đầy rượu xong, Lâm lão đầu liền bưng lên phẩm rượu, chậc lưỡi nói:

- À, so ra không giống với Thanh An Tửu phổ thông, rượu này vị đậm mà hương thuần, uống vào trong bụng cảm giác như lửa đốt, khiến người ta cảm thấy vô cùng sảng khoái, bên trong như được dung hợp với tinh hoa của ngũ cốc, nhất định là dùng men của Thanh An Tửu nhưỡng ra...

- Không sai, rượu này quả thực là ta dùng men rượu Thanh An thí nghiệm nhưỡng ra!

Vân Thiên Hà gật đầu, Lâm lão đầu vẻ mặt đắc ý nói:

- Chính thế, phàm là danh tửu trong thiên hạ, còn chưa có loại nào mà lão phu phẩm không ra!

Vân Thiên Hà trong lòng khẽ động, nói:

- À, vãn bối vẫn còn có một loại rượu khác, không biết tiền bối có thể phẩm ra hay không?

Lâm lão đầu trừng mắt nhìn Vân Thiên Hà nói:

- Phẩm rượu là chuyện nhỏ, nếu như lão phu phẩm ra được, tiểu tử ngươi phải nói cho lão phu biết vì sao không nhìn thấu được bí mật của ngươi!

Vân Thiên Hà cười nói:

- Vậy nếu như tiền bối không phẩm được?

Lâm lão đầu vừa nghe thấy vậy liền trừng mắt, không phục nói:

- Nói bậy, không có rượu nào lão phu không phẩm được, nếu như lão phu phẩm không được, thì... thì... thì phẩm đến khi nào ra mới thôi, mau mang rượu tới!

Vân Thiên Hà lại lắc đầu:

- Dù sao cũng phải cho một thời hạn chứ, nếu như ngài một ngày không phẩm ra được, chả lẽ lại phẩm một tháng, phẩm một năm?

Lâm lão đầu vừa nghe lời này, liền tức giận nổi trận lôi đình, nhảy dựng lên chỉ vào mũi Vân Thiên Hà nói:

- Tiểu tử, ngươi dám coi thường lão phu, nếu lão phu không phẩm ra được loại rượu này, lúc ấy tùy ngươi xử trí, như thế ngươi thỏa mãn chưa?

Nghe được lời ấy, Vân Thiên Hà nở nụ cười y chang tiểu hồ ly, đánh mắt về phía Sử Trường Đức đứng bên cạnh, Sử Trường Đức liền chạy trở về phòng, chỉ chốc lát đã bưng đến một cái bình.

Trong sát na cái bình kia mở ra, hương thơm nồng nàn tứ phía, Lâm lão đầu dùng mũi hít mạnh, nháy mắt khi hít vào liền đờ ra như tượng đá.

Ngay cả Tiêu Dũng Tuấn khi ngửi thấy mùi rượu này cũng không khỏi bị hấp dẫn thật lớn. Rượu này chỉ ngửi hương, mọi người đã gần say. Lâm sư muội ngồi bên cạnh mặt mày lạnh tanh, nâng chung trà lên nhấp một ngụm, đôi mắt trừng trừng nhìn vào bình rượu, phảng phất như nó chính là cừu địch sinh tử của nàng.

Lâm lão đầu ngồi dại ra lúc lâu, trong phổi dường như chỉ toàn hương rượu, vẫn còn đang lâng lâng chưa tỉnh lại, cũng quên mất là phải phẩm rượu!

Lúc này Sử Trường Đức cầm tới một cái chén lớn, chỉ nghe cạch một tiếng, khi chiếc chén đặt lên bàn sinh ra tiếng động, Lâm lão đầu mới lấy lại được tinh thần, khẩn trương đoạt lấy chiếc chén, quát lên:

- Mau, mau, mau rót cho lão phu... cái gì, sao có một tí như thế, ngươi sắp thành ăn mày rồi hả, rót đầy một chén lớn nhanh lên!

Sử Trường Đức rót cho Lâm lão đầu một chén rượu đầy, Lâm lão đầu liền bưng lên trước mũi hít một hơi thật sâu, sau đó uống liền một ngụm. Chỉ là một ngụm như thế, nhất thời Lâm lão đầu có cảm giác lỗ chân lông toàn thân đều mở ra, trong cơ thể phảng phất như có một đoàn liệt hỏa hừng hực thiêu đốt, khiến toàn thân như muốn tan ra, cảm giác tuyệt vời như vậy, sớm đã khiến lão quên khuấy đi chuyện phẩm rượu rồi.

- Không được!

Lâm lão đầu chủy chung tay không rời khỏi chén, ngửa cổ lên uống ừng ực, càng uống càng thấy đã nghiền, càng uống lại càng muốn uống, một chén rượu lớn cứ như vậy bị lão một hơi cạn sạch. Nhưng dường như vẫn chưa thấy đủ, lại tiếp tục đưa chén ra nói:

- Rót, mau rót...

Sử Trường Đức liếc mắt nhìn Vân Thiên Hà, Vân Thiên Hà gật đầu, Sử Trường Đức lại rót cho Lâm lão đầu một chén lớn.

Chén này sau khi uống hết, Lâm lão đầu trên mặt đã nổi lên một tầng ửng hồng, hai mắt đã có chút mông lung lờ đờ, vẫn còn tiếp tục muốn uống, Vân Thiên Hà liền chớp lấy thời cơ ngăn cản:

- Tiền bối, đã từng phẩm qua rượu này hay chưa?

- Uống quá ngon, quá sảng khoái, quá đã nghiền, thực là tiên nhưỡng, thực là thần phẩm!

Lâm lão đầu dường như không nghe thấy lời Vân Thiên Hà nói, trong miệng vẫn lẩm bẩm, hai mắt vẫn lờ đờ mông lung, bất quá dường như lão nghĩ tới điều gì đó, lập tức tỉnh táo lại:

- Tiểu tử, ngươi vừa mới nói cái gì?

- Tiền bối chỉ một mực uống, e rằng không phẩm ra được rượu này phải không?

Vân Thiên Hà híp mắt cười nói.

- Ai... ai nói không phẩm được, rượu này... ách...

Lâm lão đầu lắp bắp, muốn mở miệng cãi, nhưng môi run run nửa ngày cũng không nói được lý do nào, thấy trong chén vẫn còn thừa một chút rượu, liền lập tức ngửa cổ uống cạn, tinh tế phẩm, nhưng vẫn như cũ không mở miệng nói được, trái lại dẫn ra con sâu rượu trong bụng rục rịch làm loạn, cuối cùng lão đầu quýnh lên, lại muốn một chén nữa, chầm chậm uống, nhưng cứ uống rồi lại uống, uống hết ngụm này đến ngụm khác, cuối cùng quẳng luôn việc phẩm rượu ra sau đầu.

Mãi cho đến khi uống cạn sáu chén lớn, nhưng vẫn chưa phẩm ra được, Lâm lão đầu đã có chút nghiêng ngả lảo đảo. Khi Vân Thiên Hà hỏi lần thứ hai, Lâm lão đầu vẫn như cũ không nói được gì, lại không muốn bị thua một thằng nhóc, trong lòng bắt đầu quýnh lên, tửu ý trào dâng, huỵch một tiếng ngã vật ra đất bất tỉnh nhân sự, ngáy khò khò ngủ luôn tại chỗ!

Vân Thiên Hà cười cười, thầm nghĩ, rượu này ít nhất cũng phải hơn bảy mươi độ, uống hết sáu chén lớn, dù cho ngươi có tu vi Tông Sư vẫn bị gục như thường, không gục mới là lạ.

Gọi người đem Lâm lão đầu dìu vào phòng nghỉ, Lâm sư muội hung hăng trừng mặt nhìn Vân Thiên Hà vài lần rồi cũng rời đi theo. Khi chỉ còn lại hai người Tiêu Dũng Tuấn cùng Vân Thiên Hà, Tiêu Dũng Tuấn đột nhiên đỏ mặt, có chút nhăn nhó nói:

- Thiên Hà huynh đệ, trong phủ của ngươi đã từng có một vị... một vị... cô nương!