Võ Động Thiên Hà

Chương 154: Sát cơ trong tiểu trấn




Tất cả tới đều quá đột ngột, cũng khiến cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn vô cùng khiếp sợ.

Vân Thiên Hà khi vẫn còn trong quán trà đã cảm ứng qua bốn phía, cũng không có luồng khí cơ nào tập trung vào hắn.

Thế nhưng khi hắn vừa bước ra khỏi cửa quán trà, một cỗ khí cơ nhanh chóng chuẩn xác tập trung vào hắn, hơn nữa mấy hán tử uống rượu cũng lên tiếng quát hắn đứng lại khiến hắn hơi dừng cước bộ, ngay vào lúc này, một mũi ám tiễn kèm theo sát cơ mà tới, muốn lấy mạng hắn trong nháy mắt!

Rốt cuộc là ai đã bày ra một sát cục vô cùng kín kẽ, phối hợp ăn ý như áo trời không đầu vết đề nhằm vào hắn?

Nêu không phải phản ứng của hắn linh mẫn, hơn nữa thân thể luôn có cảm ứng đối với nguy cơ khiến cho hắn tránh né theo bản năng, hơn nữa ám tiễn phóng đến sau lưng cũng không quá nhanh, nên hắn mới tránh né được một kích tất sát này, bằng không ngày hôm nay hắn đã mất mạng tại cửa quán trà này rồi.

Tránh thoát được ám tiễn đánh lén sau lưng, trong lòng hắn không khỏi dâng lên một cơn phẫn nộ cùng sát ý!

Vèo!!!

Chẳng qua thời gian không cho hắn suy nghĩ nhiều, lúc này lại có một mũi ám tiễn phóng về phía hắn, bất quá lúc này Vân Thiên Hà đã cảnh giác hơn, cảm ứng được phương hướng ám tiễn phóng tới chính là chỗ đối diện cách cửa quán trà hơn một trăm bước, phía sau nóc nhà của một hộ dân. Lúc này hắn chỉ xoay người lăn một vòng liền tránh được mũi ám tiễn.

Tiếp theo, thân thể vân Thiên Hà thuận thế đúng dậy, liền dựa vào tường của một căn nhà đối diện quán trà, nơi này ngoại trừ phương hướng quán trà đối diện thì ba hướng khác đều đã trở thành góc chết, không thể bắn được ám tiễn.

Đúng lúc này, nhóm năm người bên trong quán trà có bốn người đồng thời chạy ra, sát khí đằng đằng hướng về phía hắn bao vây lại.

Bốn người này sau khi để lộ ra sát khí, toàn thân bộc phát kình khí dũng mãnh, khiến người ta lập tức cảm nhận được tu vi võ đạo của bọn chúng.

Cư nhiên lại là một đám Võ Sư cấp bảy, chỉ còn mỗi một người vẫn ngồi trong quán là một Võ Sư cấp tám!

Thấy bốn người này có xu thế bao vây xông tới, Vân Thiên Hà trong lòng cũng không hoảng, nhanh chóng lấy xâu tiền vừa nhận nãy ra, giựt đứt dây thừng, ngay khi có hai người bắt đầu lao tới, cổ tay liền ngưng tụ khí lực, hung hăng ném mạnh những đồng xu ra ngoài.

Vút! Vút! Vút!

Những đồng xu bay ra nhanh như gió, khiến thế vây công của bốn người chậm lại, vội vàng nghiêng người tránh né, chỉ thấy những đồng xu sau khi bay vụt ra liền găm thật sâu vào vách tường quán trà, nhưng cũng có kẻ bị ném trúng, bị vài đồng xu cắm sâu vào trong da thịt, cũng tạo ra một ít thương tổn đáng kể.

- Giết hắn!

Hai tên bị đồng xu làm thương tổn nổi giận hét lớn một tiếng, cũng không để ý đến chút thương tích ở trên người, tiếp tục cất những bước nặng nề áp bức mà đến.

Dù sao những Võ Sư cao cấp cùng đã luyện cơ như sắt, rèn cốt như cương, Vân Thiên Hà cũng không trông mong những đồng tiền ném ra kia có thể đánh hạ đối phương. Sau khi mấy người kia cước bộ chậm lại, thân thể liền nhanh chóng nhảy tới, mỗi bước phải xa đến hai thước, lại cầm một nắm tiền tiếp tục ném ra.

Số tiền kia cũng có đến mấy trăm đồng, chia ra làm vài lần ném, cũng có thể mang đến một chút hiệu quả.

Những người kia thấy đám tiền ào ào bay tới, tuy rằng không sợ hãi, nhưng nếu bị găm phải cũng có chút đau đớn, hơn nữa lực đạo ném tiền ra cũng khá mạnh, nếu bị bắn trúng quả thực không dễ chịu, khiến bọn họ vội vàng tránh né hoặc ra sức dùng kình khí chống đỡ.

Thừa dịp ném tiền xu khiến thế tiến công của đối phương chậm lại tạo ra lỗ hổng, những tinh khiếu thuộc đệ nhất tinh tú trong cơ thể Vân Thiên Hà lúc này toàn bộ sáng lên, phóng xuất ra tinh linh chi khí.

Địch nhân dưới sự yểm hộ của hai người phía trước chống đỡ đám tiền xu bay tới, hai người phía sau giống như những con sóng tràn lên, vô cùng ăn ý, căn bản không cho Vân Thiên Hà có cơ hội đào tẩu.

Trong tiếng quát giận dữ, quyền kình của hai người mang theo kình khí mạnh mẽ liên miên bất tan đánh tới, khiến bụi đất cuồn cuộn nổi lên đầy trời.

Mắt thấy hai người giáp công, dưới chân Vân Thiên Hà bước theo Phương Thốn Bộ, như hồ điệp nhẹ nhàng bay theo gió, từ giữa hai người tìm ra một khe hở, thân thể hơi nghiêng đi, giơ quyền trái nhằm về phía một người, Bạo Viêm Kình Khí của Phá Thiên Quyền dũng mãnh bắn ra!

Ầm! Ầm!

Quyền kình giao nhau giống như là sắp thép va chạm, Bạo Viêm Kinh Khí cuồng bạo, cộng thêm Tinh Linh Chi Khi tinh hàn, liền như hai tầng băng hỏa nội hưởng ngoại hợp, giống như một quả bom dưới sự oanh kích bằng kình khí của đối phương bị nổ tung.

Gã đại hán sau khi hứng trọn kình khí của một đòn cuồng bạo kia, đầu tiên cảm thấy toàn thân rét run, giống như trời đông giá rét bị giam trong một cái hầm băng, khiến cho thân thể cứng đờ. Nhưng ngay sau đó một cơn nóng hừng hực liên miên kéo tới, trong nháy mắt, cỗ nhiệt lực nóng công giao kích với hàn băng cực độ, khiến hộ thể kình khí của hắn đột nhiên ầm một tiếng, liền bị kình khí của một chiêu Phá Thiên Quyền đánh tan.

Vân Thiên Hà thấy một quyền phá nát được kình khi hộ thể của đại hán này, khiến hành động của hắn đình trệ, liền tận dụng thời cơ, tạm thời không để ý đến thế công của một gã đại hán khác, thân thể hơi nghiêng đi, quyền phải đánh ra như tia chớp.

Ầm! Phốc!

Tinh hàn chi khí đã khiến thân thể của đại hán này cứng đờ, căn bản vô pháp né tránh, mắt thấy cương quyền áp tới như đạn pháo, trong lòng đại hán đột nhiên sinh ra cảm giác vô lực không thể trốn tránh, một loại bóng ma tử vong bao phủ lấy tâm thần.

Sau khi trọng quyền như chùy đánh trúng đại hán, lại lập tức hóa thành trọng chưởng vỗ lên ngực hắn. Gã đại hán cảm thấy máu trong cơ thể nóng lạnh đan xen, khiến thân thể hắn như muốn nổ tung, từ trong miệng điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi, cả người dường như nhẹ hẫng đi, sau đó trước mắt đột nhiên tối sầm lại mất đi tri giác. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Huỵch!

Ngay khi gã đại hán kia bị Vân Thiên Hà phá tan kình khí hộ thân rồi tiếp tục một quyền đánh bay, trong tiếng rống vang trời, một đòn cuồng bạo kéo đến, khi Vân Thiên Hà đánh bay gã đại hán kia đã xuất hiện sơ hở, gã đại hán thứ hai một quyền bổ tới, Vân Thiên Hà mắt thấy muốn tránh cùng không kịp, tinh linh kình khí như bản năng lần thứ hai tăng mạnh bảo hộ toàn bộ thân thể của hắn, nghiêng người dùng song quyền đón đỡ trọng kích của gã đại hán.

Rầm!

Đỡ một quyền toàn lực của gã đại hán, thân thể Vân Thiên Hà mãnh liệt lui lại, khi huyết toàn thân bốc lên, giật lùi đến hơn một thước mới dừng lại. Vân Thiên Hà sắc mặt đại biến, từ khóe miệng trào ra một ngụm máu tươi, hắn liền đưa tay lau đi.

Lúc này, chỉ thay trên nền đất trước mắt đã bị cày lên một cái khe thật sâu!

Mắt thấy một kích toàn lực của mình chỉ khiến đối phương lui lại một đoạn, ói ra một chút máu mà không bị bao nhiêu thương tổn, gã đại hán kia thẹn quá hóa giận, hai mắt như muốn nứt ra, lần thứ hai nhảy bổ tới.

Trong hai người ở phía sau có một người tiến lên kiểm tra thương thế gã đại hán bị Vân Thiên Hà đánh ngã, đột nhiên bi thương rống lên một tiếng:

- Cửu ca chết rồi!

Bị một gã Võ Sư cấp sáu nho nhỏ một quyền đánh chết sao?

Người trung niên ngồi trong quán trà lúc này cũng biến sắc đúng lên, đôi mắt đỏ bừng, gắt gao nhìn Vân Thiên Hà, hét lớn:

- Giết hắn cho ta, vì lão Cửu báo thù!

Ngay khi hắn muốn bước ra khỏi cửa, lúc này tiểu cô nương trong quán trà đột nhiên đi ra chắn trước mắt hắn, nói:

- Không được đi, tổn thất quán trà của ta phải có người bồi thường, bản cô nương còn đang tính toán, chờ ta tính xong thì ngươi trả tiền, lúc đó ngươi muốn ở lại bản cô nương cùng không lưu ngươi lại!

- Cút ngay!

Người trung niên đang lúc nổi giận, tiểu nha đầu trước mặt lại dám cản đường, bèn muốn đưa tay đẩy nàng ra. Nhưng đúng lúc này, người trung niên đội nón cỏ vẫn tĩnh tọa bên trong quán trà đột nhiên lao tới như thiểm điện, cánh tay như gọng kìm sắt giữ chặt lấy vai người này, thấp giọng nói:

- Dám động tới nàng, ngươi sẽ chết!

Tuy lời nói nhẹ nhàng như thế, nhưng gã kia nghe xong chẳng khác nào sét đánh ngang tai, bàn tay đang tùy ý đặt trên vai hắn, chẳng khác nào một ngọn núi ngàn cân, hắn muốn động đậy một chút cùng vô pháp giãy dụa, toàn bộ thân thể tựa như bị trói buộc thật chặt.

Tiên thiên cao thủ!

Lúc này trên trán hắn mồ hôi lạnh bắt đầu chảy ròng ròng xuống mặt, cuối cùng khi khỏi phục lại sự bình tĩnh, môi run run nửa này nhưng cùng không nói ra được lời nào, dưới sự cưỡng chế của người trung niên đội nón cỏ, thân thể mềm oặt ngồi trở lại trên ghế.

Tiểu cô nương liếc mắt nhìn người trung niên đội nón cỏ, rồi lại nhìn ra phía bên ngoài nói:

- Nhị thúc, bọn kia nhiều người khi dễ một người, lại còn có kẻ đằng sau phóng ám tiễn, bọn chúng dám giết người trước quán trà, chúng ta có quản tới hay không?

- Người bên ngoài quán trà sống hay chết, đối với chúng ta không có quan hệ!

Người trung niên đội nón cỏ nhàn nhạt nói một câu rồi tiếp tục an vị ngồi xuống.

Tiểu cô nương bất đắc dĩ, cũng chỉ đành trở lại trước quầy chống cằm, hờ hững nhìn trận tranh đấu bên ngoài.

Vân Thiên Hà lúc này đang hứng chịu giáp công như cuồng phong bạo vũ của ba người, nếu chỉ có hai người mà nói, hắn còn có thề miễn cưỡng ứng phó, thế nhưng ba người cùng tiến lên, dù cho hắn có ưu thế Bạo Viêm Kình Khí phối hợp với Tinh Linh Chi Khí cũng dần dần bị dồn ép xuống thế hạ phong.

Hơn nữa, cách đó không xa vẫn còn có kẻ rình trộm trong bóng tối bắn ám tiễn khiến hắn phải phân tâm ứng phó, thực sự là có chút không chịu nổi.

Ầm!

Một đòn Bạo Viêm Kình Khí giao thoa với kình khí của đối phương, giống như là cương thiết va chạm, sinh ra tiếng vang ầm ầm, thân hình Vân Thiên Hà lại mãnh liệt lui về phía sau, một gã địch nhân khác lần thứ hai bổ tới một trọng quyền khiến hắn vội vàng ngăn đỡ, một đòn này qua đi, hắn rốt cuộc nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi, bay ra ngoài giống như diều đứt dây.

Sau khi rơi trên mặt đất, đau nhức thân thể da thịt còn chưa nói, mấu chốt là cùng với địch nhân giao thủ hai trọng quyền, khiến cho lục phủ ngũ tạng của hắn hầu như đã lệch vị, đau đớn tựa như cơ thể bị xé toạc ra.

Hộc!!!

Sau khi cắn răng đứng dậy, vẫn nhịn không được lại tiếp tục phun ra một ngụm máu, lúc này lại một tiếng xé gió truyền đến, với vị trí hiện tại của hắn, ám tiễn đã có thể tập trung tấn công.

Không kịp nhìn chút nào, ngay tại chỗ lăn đi vài vòng, mũi ám tiễn gào thét lướt qua bên tai, một lần nữa cắm phập vào vách tường quán trà, kêu lên ong ong.

Bất quá khi Vân Thiên Hà lăn người né tránh, cũng đã kịp nhìn rõ khuôn mặt kẻ nấp trong bóng tối bắn lén hắn.

Giang Ngọc Tề!!!

Nếu như Giang Ngọc Tề không chạy trốn mà lại quay trở về, như vậy những người vây đánh hắn bên ngoài quán trà này, chính là những Hắc Sát chiến sĩ đã đi theo Giang Ngọc Tề.

Được, được lắm, Vân Thiên Hà cười lên giận dữ!

Không nghĩ tới lão tử cùng bị ngươi tính kế ngược lại một phen, khinh thường sói sẽ bị sói cắn.

Dường như bất chợt nghĩ tới điều gì đó, Vân Thiên Hà đảo mắt nhìn qua ba gã địch nhân đang lao tới, đột nhiên ngón tay khép lại giơ lên không trung, sau khi gắng gượng đứng dậy, đưa chân quét ngang sang một tên, hữu chỉ đột ngột hướng về phía mi tâm một tên khác đâm tới, một luồng hư ảnh mắt thường khó thấy, tựa như một tia sáng bắn ra.