"Thiên tuyết ngọc cơ thuật " là một bộ công pháp tu luyện ngoại công, so sánh với võ kinh trong Đại Đường quốc thì bộ công pháp này thập phần toàn diện.
Huynh muội Đường Linh Vũ và Đường Linh Sa là môn hạ của Tuyết ông tiên sinh, đối với tư chất của bọn họ, đáng lẽ tu luyện nhiêu năm như vậy phải bước vào hàng ngũ võ sư rồi.
Nhưng cho tới giờ, hai huynh muội bọn họ vân dừng lại trước bình cảnh cấp chín, một người dừng lại tại bìn h cảnh cấp tám. khộng có đạt được cảnh giới võ sư.
Nhưng sau khi được Đường Linh Vũ lén dạy cho công pháp tinh hoa nhất trong "Thiên tuyết ngọc cơ thuật " đó là "Tuyết ngọc tam thức ". Vân Thiên Hà mới thật sự hiểu rõ tại sao huynh muội hai người vẫn dừng lại tai bình cảnh không có đột phá.
Bởi quá trình tu luyện "Tuyết ngọc tam thức" khó khăn qua lớn, hơn nữa trong quá trình tu luyện con đem đến sự đau đớn tới tận xương tủy, xe nát tim gan, không phải người bình thường nào cũng có thể chịu đựng được.
Chỉ có con người ý chí kiên định, nhẫn nãi ,mới có thẻ miễn cưỡng gắng gượng tu luyện qua "Tuyết ngọc tam thức ", vượt qua được nhưng cơn đau đơn mang tính cực đoan được tạo ra.
Đường Linh Vũ và Đường Linh Sa hai huynh muội từ nhỏ đã sống trong gia đình hoàng gia, cành vàng lá ngọc, thân phận địa vị vô cùng tôn quý, dù không tính đến từ nhỏ đã được nuông chiều thì được sống trong hoàn cảnh như vậy, ý chí lòng kiên định của bọn họ cũng rất yếu nhược, sao có thể chịu đựng được nỗi đau khổ do "Tuyết ngọc tam thức " tạo ra.
Sau khi Vân Thiên Hà tu luyện "Tuyết ngọc tam thức" này, mới thấu hiểu toàn bộ.
Tu luyện hai ba lần, cả người đã có cảm giác hư thoát.
Nhưng cũng không phải là cảm giác hư thoát mệt mỏi.
Mà là cảm giác giống như một thanh thần binh được trui rèn trong biển lửa, từng chút từng chút tạp chất được bài trừ ra ngoài.
Trời tối, Vân Thiên Hà tu luyện xong phải nhờ Sử Trường Đức dìu trở lại trong phủ, ngay cả ăn cơm cũng phải nhờ đến Lục Châu đút cho hắn ăn.
Sau khi ăn cơm xong, Sử Trường Đức bắt đầu thoa đều loại thuốc gia truyền của họ Đồ "Tuyết hòa thiên hương dịch" lên khắp thân thể Vân Thiên Hà, cảm giác tê dại mệt mỏi giảm bớt đi rất nhiều.
Vân Thiên Hà biết, cảm giác mệt mỏi giảm đi, hảo hảo nghỉ ngơi một đêm, ngày mai công lực của hắn sẽ lại tăng lên, chỉ cần kiên trì tu luyện phương pháp này, cho đến khi mùa đông đi qua, hắn tuyệt đối tin tưởng, có thể đột phá bình cảnh chín cấp tiến vào cảnh giới võ sư.
Trong lòng hắn vẫn nhớ kỹ ước định đầu xuân với lão khất cái kia, ngày đầu xuân, trên đỉnh núi hoang gặp gỡ.
..........
Trong khi Vân Thiên Hà một mức dốc lòng vào tu luyện quên ngày quên tháng, thì bên ngoài, thành Lợi Châu không ngừng dấy lên những đợt sóng to sóng nhỏ, nhưng trận chiến kinh doanh buôn bán hừng hực khí thế.
Lúc trước khi Vân Thiên Hà giúp Đường Linh Vũ bắt chim ưng, trên đường trở về đã giết chết một đám dâm tặc, trong người có cả tiền tài cùng thư tín, trùng hợp phá đi kế hoạch bí mất mà họ Giang bày ra. Giang Ngọc Tề bay ra cuộc chiến trên thương trường, bởi vậy xuất hiện một lỗ hổng tài chính rất lớn cần phải được gấp rút bù đắp.
Nhưng vào thời khắc mấu chốt. trên một đoạn đường hẻo lánh, Vân Thiên Hà vô tình lấy đi khoản tài chính khổng lồ mà Giang Ngọc Tề sắp đặt mang tới. Khiến cho quá trình buôn bán của Giang Ngọc Tề tại Lợi Châu xuất hiện những vết đứt đoạn trí mạng.
Quá trình phản kích của Đồ gia cũng chính thức triển khai.
Trong Đồ gia, ,một số đệ tử không có thiên phú trong võ học, được gia tốc đưa ra bồi dưỡng kinh doanh, trao quyền cho đám đệ tử Đồ gia quản lý một số sản nghiệp để tăng thêm phần kinh nghiệm trên thương trường.
Trong đám đệ tử có Đồ Chính Long và Đồ Chính Thanh hai ngươi nổi bất nhất, nhân tài kinh doanh được lan truyền, mặc dù cảnh giới võ học chỉ đạt tới võ sĩ, nhưng trong phương diện buôn bán, trải qua quá trinh được gia tộc không ngừng bồi dưỡng rèn luyện, toàn bộ Đồ gia không thể không chói mắt trước hai viên ngọc trên thương trường này, không ai có thể xem nhẹ bọn họ chỉ bởi vì tu vi võ đạo thấp kém.
Dù sao Đồ gia cũng là gia tộc tồn tài từ cổ xưa, nếu muốn truyền thừa lâu như vậy, không chi dựa vào võ đạo, kinh doanh cũng là một mặt không thể thiếu ,bởi vậy Đồ gia từ xưa tới nay luôn đem võ học và kinh doanh làm hai cây cột trụ của Đồ gia.
Chỉ có tài lực hùng hậu, mới có thể khiến cho võ đạo phát triển không bị cản trở, bởi vì Đồ gia thấu hiểu được đạo lý này, cho nên Đồ gia nhất tộc một trong ba đại dòng tộc tại phương bắc, cho dù trải qua rất nhiều triều đại, sóng gió vẫn không gục ngã.
Đồ Chính Long là một nhân tài kinh doanh chững chạc và thận trọng, nhiêu năm qua, quản lý sản nghiệp Đồ gia cũng không có xuất hiện sai lầm nào quá lớn.còn Đồ Chính Thanh là một nhân tai kinh doanh dám mạo hiểm, có những bước đi đột phá, nhiều năm qua cũng khiến cho sản nghiệp Đồ gia tăng lên không ít. Hai người này song kiếm hợp bích, khiến cho kinh doanh của Đồ gia ngày một vững chắc và mở rộng.
Mấy hôm trước, khi hai người Đồ Chính Thanh và Đồ Chính Long thương nghị về sản nghiệp của Đồ gia quanh thành Lợi Châu bị Giang gia thâu tóm trắng trợn, đề ra được kế hoạch ứng phó, hai người trở về nhà, thi trong nhà nhận được môt bức thư không có danh tính.
Đồ Chí Thanh về nhà thấy thế, hỏi thăm mọi người nhưng không ai biết bức thư đó xuất hiện như thế nào, cũng không nôn nóng mở ra xem ngay mà dự định để tối muộn mở ra xem, nhưng cuối cùng lại quên đi.
Không giống với Đồ Chính Thanh, Đồ Chính Long về nhà nhận được bức thư, trầm ngâm một lúc, sau đó mở ra xem một chút.
Đồ Chính Long mở thư ra xem, trong lòng từng trận thất kinh, đứng ngồi không yên, liền chạy tới nhà Đồ Chính Thanh, đem việc trong bức thư nói cho Đồ Chính Thanh, Đồ Chính Thanh nghe xong ngay lập tức nhớ tới bức thư không nguồn gốc kia, nhanh chóng mở ra xem, phát hiện nội dung trong đó cũng tương tự như như bức thư của Đồ Chính Long, nhưng chi tiết sắp xếp bất đồng.
Cũng chẳng có quan tâm ai đưa bức thư tới, đêm đó Đồ Chính Thanh và Đồ Chính Long không có chợp mắt, không ngừng suy nghĩ tới âm mưu được nhắc tới trong bức thư, rồi bàn luộn phương án đối phó suốt cả đêm, đến gần sáng cuối cùng hai người đã xác định được phương án đối phó.
Lợi dụng lỗ hổng vàng kim mà Giang gia còn chưa kịp tới, Đồ Chính Long và Đồ Chính Thanh nắm bắt cơ hội, vận dụng nguồn lực cường đại của Đồ gia, chỉ trong ba ngày đã lấy lại tất cả những sản nghiệp mà Giang gia đã thâu tóm, rót vào trong đó đại lượng tiền tài hất cẳng Giang gia, sau đó mới bắt đầu thu lại lợi tức. Truyện Sắc Hiệp - http://thegioitruyen.com
Một kích kia, khiến cho Giang tổn thất cực kì thảm trọng, chỉ trong chốc lát đại lượng tiền tài mà Giang gia tốn công mất sức thâu tóm, đã thuộc về tay Đồ gia, Giống như một người khổ cực mới nấu được một bữa ăn ngon chưa kịp thưởng thức đã bị người khác ăn mất, chịu đựng nội nghẹn khuất không nói nên lời..
.....
Hướng Nguyên khách sạn.
Ngay khi Đồ Chính Thanh và Đồ Chính Long nở nụ cười vượt qua khó khăn, thì Giang gia bắt đầu đau xót, Giang Nhất Nguyên, Giang Nhất Đường không thể kìm nén được nỗi tức giận, đập cho cái bàn nát bấy.
Giang Nhất Đường đầu tóc dựng ngược lên, tức giận tới sùi bọt mép, quát lên như sấm, chỉ chực muốn giết người.
Chỉ có Giang Ngọc Tề vẫn đang lẳng lặng ngồi trên ghế, nét mặt thoạt nhìn rất bình tĩnh, nhưng trong mắt lại lóe ra quang mang tức giận, còn cảm thấy một chút thẹn không cách nào che dấu được.
Trong nội tâm của hắn đã sớm tức giận và sỉ nhục nhiều nhân tố đan xen, khiến cho hắn đau lòng đến độ không muốn sống, chiêu trả đũa của Đồ gia như tát thẳng vào trên mặt của hắn, nhưng nỗi đau đớn nhục nhã thì thấm sâu vào trong lòng thậm chí in sâu vào tận linh hồn.
Toàn bộ ý đồ thâu tóm sản nghiệp của Đồ gia là do một tay hắn vạch ra, chỉ có thể nói là "Thiên ý vô phùng " hắn vốn đã nắm chắc phần thắng ở trong tay.
Nhưng chỉ gặp một chút vần đề, xuất hiện một lỗ hổng tài chính, cho nên hắn đã phái người hỏa tốc báo tin cho Giang lão gia tử, đem một số tiền lớn tới bổ sung vào lỗ hổng này.
Nếu như thành công thì sẽ khiến cho sản nghiệp của Đồ gia bị thương tổn thảm trọng, thậm chí có thể tạo nên phản ưng dây truyền mà không gượng dậy nổi.
Song....
Mọi chuyện không thể lúc nào cũng giống như trong kế hoạch được, hắn không thể nào ngờ tới, Giang lão gia tử vì muốn che dấu tai mắt mọi người, đã phái ra một loại công tử con nhà quyền quý mang tiến tới, hơn nữa cũng không có mang theo cao thử bên cạnh để bảo vệ.
Loại công tử con nhà quyền quý kia giả bộ du ngoạn sơn thủy từ Dư Châu chạy tới Lợi Châu, dọc theo đường đi cũng không xảy ra chuyện gì, có thể nói là rất thuận lợi.
Nhưng Giang Ngọc Tền trăm triệu lần cũng không thể nào tính được cái tên công tử Giang Ngọc Tiến kia tiến vào Lợi Châu nhưng mãi không có xuất hiện, khiến cho hắn phải tự mình đi đón, nhưng khí tới nơi chỉ còn lại mấy cỗ thi thể lạnh băng, không có chút đầu mối nào có thẻ tra ra ,
Toàn bộ tiền tài mà Giang Ngọc Tiến mang theo đã bị lấy sạch, Giang Ngọc Tề biết rằng không thể nào kịp thời mang thêm một khoản tiền từ Dư Châu tới nữa.
Cho nên hắn trong vòng hai ngày trời ,cố gắng vãn hồi thế cục nhưng vẫn chậm một bước.
Trươc khi hăn xuất hiện, Đồ gia đã mãnh mẽ ra tay tiên hành công kích đáp trả triệt để, chỉ trong một khắc hắn biết đại cục đã mất, hắn không thể tiếp tục hao phí tâm tư thêm nữa, chỉ biết phó mặc đứng nhìn.
Tổn thất không thể vãn hồi đối với Giang gia lần này là rất lớn.
Mới đầu bọn họ tiêu tốn không dưới hai trăm vạn lượng để thâu tóm sản nghiệp xung quanh của Đồ gia ,tiếp đó toàn bộ sản nghiệp tại dư châu đã phải trích ra thêm gần hai nghìn năm trăm vạn lượng nữa, số tiền này gần bằng số vốn lưu động của Giang gia, nhưng sau đó vẫn là xuất hiện thêm một trăm vạn thiếu hụt.
Chính một trăm vạn lượng thiếu hụt này, như muốn lấy đi cả tính mạng của hắn.
Nói cách khác lần này Giang gia kế hoạch thâu tóm thất bại, tổn thật hơn hai nghìn năm trăm vạn lượng tiền tài, tương đương với số vốn lưu động, nếu không có số vốn này việc kinh doanh của Giang gia sẽ vấp phải biến động rất lớn, không cách nào hoạt động bình thường được.
Nếu như có người lợi dụng thời cơ này, tấn công, thật không dám nghĩ tới hậu quả
Song, một vạn lượng thiếu hụt kia lại yên lành nằm gọn trong túi của Vân Thiên Hà, mặc cho thành Lợi Châu cuông phong bạo vũ nổi lên, hắn vẫn một mực chú tâm vào tu luyện, vừa mới tu luyện hai canh giờ "Vô lượng tinh kinh " không thể chịu đựng sự mệt mỏi hơn nữa, ngả đầu tiến vào mộng đẹp..