Vợ, Đừng Bắt Nạt Anh!

Chương 29: Em phải cho tôi ngủ cùng





Sở Dương đâm Lạc Thần một đao xong thì hớn hở chạy đi, trong lòng âm thầm hạ quyết định sau này sẽ bám dính lấy Hạ Điềm để cọ xát độ thiện cảm.

Còn Lạc Thần tuy bị tiếng kêu của Hạ Điềm dọa sợ, nhưng rất ngoan ngoãn đi đến trước phòng cô để chuẩn bị nhận tội, may ra sẽ được khoan hồng.

“Cạch” một tiếng, cửa phòng bật mở, thiếu nữ lúc này đang mỉm cười dịu dàng nhìn anh, chậm rãi xắn tay áo lên:

“Anh còn dám cắn tôi? Anh có biết ngày mai tôi phải đi làm không, hửm?”

Lạc Thần thấy thái độ “mềm dịu” của cô thì càng cười gượng:

“Cái đó… khống chế bản thân không tốt nên xảy ra sai lầm, em đừng tức giận… Lần sau sẽ không như vậy nữa!”

“Còn có lần sau? Hôm nay anh đừng hòng chạy!”

Hạ Điềm nhón chân lên, dùng hết sức bú sữa mẹ kẹp chặt cổ Lạc Thần khiến anh kêu rên:


“Em nhẹ một chút… nhẹ một chút…”

Nam nhân mặc dù miệng thì kêu nhưng mặt lại rất thỏa mãn, bởi vì động tác này vừa vặn đặt mặt của anh lên ngực cô, không hề đau chút nào mà còn rất… co giãn.

Hạ Điềm rất nhanh cũng phát hiện ra việc này, cô cười lạnh:

“Thích lắm phải không?”

“A? Không có, đang đau chết rồi.”

Thiếu nữ giơ chân lên, nhắm ngay mông cái tên đang vờ vịt này mà đá một cái thật mạnh. Lạc Thần lần đầu tiên trong đời bị phụ nữ đánh, vậy mà một câu cũng không dám phản kháng, thật sự hỏng hết cả hình tượng tổng tài của anh.

Chờ Hạ Điềm thả lỏng tay ra, anh mới vỗ vỗ lưng cô, cố giảng hòa:

“Xin lỗi. Em đừng tức giận. Ngày mai đi quay phim, em cứ nói là bị ong chích không phải được rồi sao?”

Ngẫm thấy đây cũng là một biện pháp tốt, Hạ Điềm hừ một tiếng đẩy Lạc Thần ra:

“Anh cứ đợi đó!”

Cô xoay người muốn vào phòng, nhưng cửa còn chưa khép lại, Lạc Thần đột nhiên chen nhanh vào trong, tiện tay khóa chốt. Anh nhìn chằm chằm vào môi Hạ Điềm, suy ngẫm một chút rồi nói:

“Dù sao cũng đã sưng rồi, con ong đáng yêu này còn muốn chích thêm vài cái nữa.”

Lạc Thần đi nhanh tới, một phát ôm lấy Hạ Điềm.

“Vô liêm sỉ! Anh buông tay!” Hạ Điềm quẫy đạp trong bối rối.

Nam nhân không cần dùng nhiều sức đã giữ chặt được hai tay của cô gái không an phận trong lòng, mặc cho cô giãy dụa cũng không thoát được. Anh ôm cô đặt xuống giường, cơ thể cao lớn cũng thuận thế tiến tới, tay đè chặt eo cô, không cho cô động đậy, dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn cô:

“Hôm nay tôi đã nói về nhà sẽ tiếp tục, em quên rồi sao?”

Hơi thở nam tính bao trùm lấy Hạ Điềm, cô nằm dưới thân anh, hai má nóng rực. Chợt nhớ lại những hành động thân mật hôm nay, cô run giọng nói:


“Anh đừng làm bậy, tôi la lên đó!”

Trông dáng người thì cao gầy nhưng sao lại khỏe như vậy chứ? Cô phản kháng không có tác dụng!

Lạc Thần nghe cô đe dọa, chợt nhếch khóe môi:

“Em nhớ lại xem lúc ở Lạc gia…”

Còn có thể trơ tráo hơn được không vậy? Người này nên được trao giải thiên hạ đệ nhất vô liêm sỉ chứ không nên xuất hiện trong bảng những tổng tài đáng được mơ ước của năm! Hạ Điềm đảo mắt, trong lòng lẳng lặng kêu khổ, ý anh là nếu cô dám lên tiếng, anh sẽ hôn cô đến lúc nào cô im lặng thì thôi?

Thấy cô gái trong lòng trưng ra vẻ mặt nhăn nhó như ăn phải ớt cay, Lạc Thần buồn cười cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô:

“Chỉ đùa em chút thôi, tôi sẽ không miễn cưỡng em đâu.”

Một cái chạm nhẹ nhàng lại mang theo sự dịu dàng khó nói nên lời, Hạ Điềm ngây ngẩn nhìn anh, đôi mắt lấp lánh ánh nước có chút ngây ngốc.

“Em còn nhìn tôi như vậy, tôi sẽ làm thật đấy.”

Nam nhân không chịu nổi nhất là cái ánh mắt đáng yêu này của cô, anh đưa tay vuốt ve lọn tóc mềm mượt đang xõa bung trên giường, xúc cảm cực tốt.

“Mùi hương thật dễ chịu…”

Hạ Điềm quay mặt sang một bên, không dám nhìn thẳng vào anh, ấp úng nói:

“Không đùa nữa thì anh có thể về phòng rồi, tôi muốn đi ngủ.”

Vừa dứt lời, áp lực trên người liền tản đi không ít, Lạc Thần buông eo cô ra, ngón trỏ vuốt nhẹ mũi cô một cái, sau đó mới nói:

“Được rồi. Em ngủ đi, tôi về phòng đây.”

Trước khi rời đi còn không quên sờ lên gò má trắng trắng mềm mềm của cô một cái, bày ra vẻ mặt cưng chiều. Nhìn từ dưới lên, cô có thể thấy sống mũi cao thẳng và khóe môi tinh tế của anh, góc độ này rất câu dẫn đó, trời ạ...

Người đã đi rồi, Hạ Điềm vẫn còn nằm rạp trên giường, vừa dùng trán đập vào gối ngủ vừa lẩm bẩm:


“Tỉnh táo! Tỉnh táo! Tỉnh táo lại đi Hạ Điềm! Không được mê trai như vậy! Không được để anh ta dùng sắc dụ!”

Cô điên cuồng nhắc nhở bản thân, trong lúc bò dậy đi thay áo ngủ vẫn không quên hít thở sâu để bình tĩnh lại. Mặc dù đã rất cố gắng nhưng mà trong đầu cô chỉ toàn là hình ảnh nhạy cảm, thật sự… cô cảm giác có chút bất lực rồi.

Sau khi thay quần áo từ nhà vệ sinh ra, cô chạy thẳng lên giường rồi đem chăn trùm kín đầu, chuẩn bị đưa bản thân vào mộng đẹp.

Chỉ là Hạ Điềm đánh giá cao nhân phẩm của Lạc Thần. Cô vừa mới lăn ra giường chưa được bao lâu, cửa phòng đột nhiên mở ra, một bóng người len lén ôm gối đi vào.

Đèn ngủ trong phòng phát ra ánh sáng nhàn nhạt, vừa đủ để nhìn ra đó là một nam nhân tuấn mỹ đang mặc đồ ngủ màu đen.

Anh đi đến bên giường, vô cùng tự nhiên nắm lấy góc chăn, định xốc lên để chui vào. Nào ngờ giữa chừng lại bắt gặp một đôi mắt tức giận đang nhìn chằm chằm vào anh.

Thiếu nữ trên giường nghiến chặt răng:

“Anh, muốn, làm, gì?”

Nam nhân bình tĩnh giải thích:

“Tôi sợ tối, ngủ một mình sẽ gặp ác mộng. Cho nên… em phải cho tôi ngủ cùng.”

Vậy hơn mấy chục năm qua, anh ngủ với quỷ hả? Hạ Điềm bị độ vô liêm sỉ của ai kia đả kích vô cùng mạnh.