Vợ, Đừng Bắt Nạt Anh!

Chương 39: Đến trường quay





Trong trường quay ồn ào náo nhiệt, Hạ Điềm ngồi bên cạnh đạo diễn, nghe ông tỉ mỉ giảng giải về phân cảnh tiếp theo. Mấy ngày này cả đoàn phim đẩy nhanh tiến độ, có hôm phải quay đến tận hai ba giờ sáng, cô nghe nói là vì thêm thắt nhiều tình tiết vào, mà hầu hết đều là đất diễn cho Thất Thất.

Mọi người âm thầm hiểu rõ bí mật trong đó, nhưng không ai có lời dị nghị.

Lúc đạo diễn hỏi ý của Hạ Điềm để thêm cảnh cho cô, cô lập tức từ chối. Thái độ của đạo diễn tốt ngoài ý muốn khiến cô hoài nghi, nhưng rồi nghĩ đến Lạc Thần, cô liền minh bạch là anh giúp đỡ. Kì thật bộ phim này chỉ là bước đệm nhỏ trong sự nghiệp của cô, vẫn nên tiến từ từ thì hơn. Sau khi suy nghĩ kĩ càng, tạm thời cô không dám nhận ý tốt của anh.

Đạo diễn cũng hài lòng trước biểu hiện của Hạ Điềm, khi cô lắc đầu bảo không cần thêm đất diễn, ông khá là ngạc nhiên, trong lòng nổi lên một chút khâm phục. Nữ diễn viên có chỗ dựa mà hiểu chuyện như vậy cũng không nhiều.

Thành thật có chỗ tốt của thành thật, đó là lấy được thiện cảm của ông. Ngược lại, mặc dù ông đã đồng ý cho Thất Thất thêm đất diễn, nhưng chỉ sợ đây là bộ phim cuối cùng mà ông quay có mặt cô ta, vì một chút ích lợi trước mắt lại bán rẻ bản thân, quá thiển cận, cũng làm người ghét bỏ.

Trước khi quay, Hạ Điềm còn được nghỉ khoảng mười lăm phút. Cô ngồi bên một góc bấm điện thoại, vui vẻ nhắn tin với Lạc Thần, hẹn buổi tối cùng nhau đi mua sắm.


Cổ Trạch mấy ngày liền không xuất hiện vì bận rộn lịch trình riêng, hôm nay quay lại còn mang cho đoàn phim một bất ngờ, đãi mọi người uống nước.

Anh cầm một ly trà sữa đưa đến trước mặt Hạ Điềm, cười bảo:

“Cho em, ly trà sữa duy nhất đó.”

“A, cảm ơn ạ. Ngại quá… hay là hôm nay tan làm em mời cơm nha?” Hạ Điềm thật tự nhiên nhận quà của anh.

“Được.”

Cổ Trạch mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng mang theo chút ấm áp, lúc nào cũng khiến người đối diện thấy rất thoải mái.

Hạ Điềm cắm ống hút vào ly trà sữa, sau đó mới chỉ tay về số 7 đang đứng ở đằng xa, nói:

“Chị ấy đi cùng chúng ta được không?”

Trong mắt nam nhân thoáng qua nét thất vọng, nhưng rồi rất nhanh biến mất.

“Không sao, đông người thì vui.”

Cổ Trạch nghĩ lát nữa sẽ là không gian riêng của hai người cho nên rất vui vẻ, nghe xong Hạ Điềm nói, thoáng chốc tâm trạng liền lặng xuống. Không biết từ lúc nào, anh lại thích quan sát Hạ Điềm, ban đầu gặp mặt, anh cũng chỉ cảm thấy cô gái này tỏa ra một nguồn năng lượng tích cực mà thôi. Sau đó dần dà tiếp xúc, anh phát hiện mặc dù kĩ năng diễn xuất hiện tại của cô không quá tốt nhưng cô rất nỗ lực, chịu học hỏi, tính tình cũng hoạt bát, dễ nói chuyện. Nhìn cô luôn tràn ngập sức sống như vậy, có chút đáng yêu.

Từ trước đến giờ anh vẫn luôn không dám mở miệng xin số liên lạc của cô, lúc này đột nhiên lấy hết dũng khí mà lên tiếng.

“Em cho anh số điện thoại, lát nữa xong thì gọi cho anh.”


Hạ Điềm đưa tay lên ra dấu ok với anh, sau đó nhanh chóng thêm anh vào danh bạ. Vừa nói chuyện với Cổ Trạch vừa uống trà sữa, uống xong, cảnh quay của cô cũng sắp bắt đầu.

Nhớ lại mấy ngày trước bị tạt nước, Hạ Điềm không khỏi cảnh giác nhìn về phía Thất Thất. Chân chậm rãi di chuyển, cô đi vào vị trí của mình, mắt vẫn luôn dõi theo nữ nhân kia.

Thất Thất mỉm cười thân thiện, trong lòng lại lặng lẽ đắc ý, cảnh tát kế tiếp, cô chắc chắn sẽ cho Hạ Điềm ăn đủ.

Chỉ là đạo diễn mới giơ tay lên, còn chưa kịp hô bắt đầu, vai chợt bị người ta nắm chặt khiến ông giật mình dừng lại. Không biết từ lúc nào, sau lưng ông xuất hiện thêm một người.

Nữ nhân viên trong đoàn phim đều ngẩng đầu nhìn về phía này, hai mắt mở to, miệng thì thầm hỏi cùng một câu: minh tinh nào vậy?

Mái tóc nâu đánh rối phủ xuống trước trán, trên khuôn mặt với nước da đáng ghen tị là một đôi mắt phượng xinh đẹp, mũi của nam nhân vừa thẳng vừa cao, hơn nữa cũng rất gọn. Khóe môi anh mang theo nụ cười như có như không, thân hình cao ngất, đẹp trai đến mức khiến không ít cô gái mắt lấp lánh.

Hạ Điềm cũng ngạc nhiên nhìn người nọ, anh chỉ đứng ở đó cũng dễ dàng trở thành tiêu điểm của mọi người, so với Cổ Trạch hoàn toàn không thua kém. Người này từ nhỏ được dưỡng dục trong một gia đình thượng lưu lại càng khiến khí chất của anh hơn hẳn một bậc.

Lạc Thần lặng lẽ đá lông mày về phía Hạ Điềm, khiến cô dở khóc dở cười không biết phải làm sao.

Đạo diễn nuốt nước miếng, cười gượng:

“Lạc Thần, cậu cũng đến xem à?”

Vừa nói vừa gọi người đi lấy thêm một cái ghế cho anh.

Lạc Thần nhanh chóng ngồi xuống, chậm rãi nói:


“Đến nhìn thử, xem người dám bắt nạt bảo bối của tôi là thần thánh phương nào.”

Bọn họ nói chuyện rất nhỏ, chỉ vừa đủ cho hai người nghe thấy. Xung quanh ồn ào hơn hẳn, không biết đây là ai mà đạo diễn để tâm như thế, còn phỏng đoán là nam ngôi sao thần tượng nào đó. Nhưng mọi người vắt óc nghĩ một lúc, cũng không nhớ được đây là ai.

Một người trong đó đột nhiên “a” lên, nhỏ giọng rầm rì:

“Đây là chủ tịch của Lạc Hoa đúng không? Anh ta rất ít khi xuất hiện trên báo chí, nhưng mà tôi nhớ từng xem qua ở đâu rồi…”

“Sao vậy? Anh ta đẹp trai thế kia, đáng lẽ phải rất nổi tiếng chứ?”

Người kia giải thích:

“Không, mọi người nhắc đến Lạc Hoa thì thường sẽ nghĩ đến Sở Dương cơ, bởi vì công tác đối ngoại đều là Sở Dương làm, còn vị chủ tịch này có chút thần bí, rất ít ra mặt.”

Bọn họ tụm ba tụm năm tám nhảm, mà ở bên kia, Thất Thất hai mắt sáng bừng nhìn chằm chằm vào Lạc Thần. Cô cũng biết sơ lược về boss của Lạc Hoa, bởi vì đó là nơi cô muốn vào nhất, chẳng qua ban đầu bị từ chối nên đành ký hợp đồng cùng công ty khác. Ắt hẳn anh đến để quan sát trường quay, muốn tìm kiếm nhân tài thích hợp cho những dự án của công ty? Nghĩ vậy, cô đột nhiên thấy hăng hái hơn nhiều.