Vô Hạn Cầu Sinh

Chương 46: Hoa Trong Gương [1]



[( chỉ số thông minh) lại bị xanh lá]

Ngoài dự đoán, kính linh thật sự chỉ sưu tầm cơ thể, gom đủ bốn vật thể là xong, không xảy ra bất cứ chuyện gì. Ngược lại là gương toàn thân, tuyệt đối không thể làm vỡ, nếu không sẽ kích hoạt Cờ Tử Vong.

Vân Lạc hơi kinh ngạc, sau thì vẻ mặt lại thả lỏng.

Thoáng nhìn thời gian, thấy còn lâu Tiêu Tiêu Mộ Vũ mới online, bạn tốt Tư Đồ thì vẫn đang trong phó bản, cô lười đi phó bản tiếp nên rời khỏi trò chơi, quyết định xem phim một lúc.

Mở bảng xếp hạng phim trong năm ra, xếp thứ nhất là một bộ phim hoạt hình. Vân Lạc cũng không chê, trực tiếp mở xem.

Sự thật chứng minh, xếp thứ nhất là có lý do cả. Vai chính của bộ phim này là Q, nhìn rất dễ thương cute phô mai que. Hơn nữa tình tiết câu chuyện còn rất chặt chẽ, chi tiết gây cười nhiều, cốt truyện vô cùng thú vị.

Vân Lạc hoàn toàn chìm đắm trong cốt truyện, khóe miệng thỉnh thoảng còn hiện ra ý cười, tâm trạng nhẹ nhàng chưa từng có.

Đến khi bộ phim kết thúc cô mới mơ hồ nhận ra, hình như lâu rồi mình chưa có thời gian thoải mái tinh thần như vậy......

Cẩn thận nhớ lại, chương trình học của năm nhất và năm hai kín lịch, thời gian rãnh không nhiều. Hơn nữa cô còn phải làm thêm, lãng phí thời gian vào việc giải trí tiêu khiển thật sự là một loại phạm tội! Ngoài ra, gánh nặng sinh hoạt còn đè nặng trên vai, nó khiến cô không thở nổi, thật sự không thể vô tư vui chơi thả lỏng.

Còn hiện tại, bán được một số đạo cụ để kiếm tiền, túi tiền cũng phồng to, dĩ nhiên là không cần tự gò bó chính mình nữa.

Dù không muốn nhưng Vân Lạc vẫn bất giác nhớ về quãng thời gian đầy cực khổ.

Đột nhiên, Tư Đồ liên tục gửi tin đến, "Đã chuyển khoản, gửi đạo cụ cho tôi."

"Tiêu Tiêu Mộ Vũ đã online. Lát nữa sẽ mời bạn cùng đi phó bản khó."

Thấy hai chữ "chuyển khoản", Vân Lạc cười cong mi mắt. Cô sảng khoái đồng ý, "Ok."

Kiểm tra tài khoản, thấy đã đúng số tiền, cô gửi đạo cụ qua hộp thư, giao dịch hoàn thành.

Kiếm tiền, chính là đơn giản như vậy!

Vân Lạc vô cùng cảm động, may mà hôm đó nghe đến trò Vô Hạn Cầu Sinh, may mà cô quyết tâm làm liều trãi qua bao đêm loát đạo cụ, không thì lúc này cô còn đang kiếm từng đồng từng cắt để lo cho từng bữa.

Tư Đồ gửi lời mời đến,【Người chơi "Tư Đồ" mời bạn tổ đội cùng đi phó bản khó, bạn đồng ý không?】

【Có】

【Không】

Vân Lạc không hề do dự chọn 【Có】.

Bên tai vang lên một âm thanh ngâm nga, "Trăng trong nước, hoa trong gương."

Giây tiếp theo, Vân Lạc hóa thành tia sáng trắng.

**

Vào phó bản, Vân Lạc phát hiện mình đang đứng giữa phòng học. Trừ cô ra, bên cạnh còn có thêm ba người chơi nam khác, tên và cấp bậc lần lượt là ——

Qua Đăng, nam, cấp 6, giá trị sinh mệnh 600.

Tiêu Tiêu Mộ Vũ, nam, cấp 5, giá trị sinh mệnh 500.

Tư Đồ, nam, cấp 5, giá trị sinh mệnh 500.

Vân Lạc, "......"

Màn phó bản trước bản thân không phải cấp thấp nhất, ai ngờ vừa đổi một màn khác thì hoàn cảnh thay đổi. Nhân sinh quá vô thường!

Đang suy nghĩ thì một dòng chữ to đỏ như máu xuất hiện,【Lo lắng, căng thẳng, tức giận, uể oải, sợ hãi...... Đến đây nào, hãy cố gắng giãy giụa trong vực sâu đau khổ!】

【Điều kiện vượt ải: Trong vòng hai tiếng đồng hồ, may mắn sống sót trãi qua bốn trạm kiểm soát, hoặc thoát khỏi trường học.】

【Trò chơi chính thức bắt đầu.】

【Trạm kiếm soát 1: Thỉnh bút tiên.】

【Quy tắc trò chơi: Bốn người chơi thay phiên thỉnh bút tiên, chỉ có duy nhất một lượt đặt câu hỏi. Qua bốn lần luân phiên, trò chơi kết thúc, nếu người chơi tìm được chìa khoá mở cửa thì có thể đi đến trạm tiếp theo.】

Vân Lạc nhìn xung quanh, bàn ghế trong lớp học được bày biện theo từng hàng. Phía trước là bục giảng, bên cạnh là cửa ra vào đã bị khoá. Trừ những thứ này ra thì không còn đồ vật nào khác.

Cô nhìn lướt qua, lòng hiểu rõ ít nhiều, đưa ra lời phân tích, "Điều kiện vượt ải là nội trong vòng hai tiếng phải hoàn thành xong bốn trạm kiểm soát, có thể may mắn sống sót hoặc là thoát khỏi phó bản. Thời gian có hạn, tốt nhất là mọi người nên đồng tâm hiệp lực."



"Manh mối có thể sử dụng trong lớp học không nhiều lắm, cần tìm kỹ trên bục giảng và từng ngăn kéo."

"Sau khi thỉnh bút tiên, chúng ta có thể đặt câu hỏi về cách vượt ải."

Sắc mặt Tiêu Tiêu Mộ Vũ sa sầm. Gì? Hỏi bút tiên á? Đây là lời mà người bình thường sẽ nói à?

Không biết từ khi nào, Tư Đồ đã đi đến cửa lớp, nghiêm túc cẩn thận kiểm tra khóa cửa. Lát sau anh lên tiếng, "Muốn mở cửa cần phải có chìa khóa. Hỏi bút tiên chìa khóa giấu ở đâu là được."

Qua Đăng thì tìm bút lông và giấy trắng, tiện thể hướng dẫn quy tắc trò bút tiên cho mọi người, "Đan hai tay lại, kẹp bút lông ở chính giữa, phải để bút vuông góc với mặt bàn."

"Phải để tay trên không, thả lỏng, kẹp nhẹ lấy cây bút, đọc nhẩm một câu, ' bút tiên bút tiên, bạn là tôi kiếp trước, tôi là bạn kiếp này, nếu muốn cùng tục duyên, mời vẽ vòng trên giấy. '"[*]

[*] Câu thần chú này ta edit để mượt văn, không đảm bảo là câu thoại chính xác.

"Ngoài ra, có một vài điều cấm kỵ khi thỉnh bút tiên. Ví dụ như, tuyệt đối không thể hỏi bút tiên chết như thế nào. Thêm một ví dụ, khi kết thúc trò chơi thì chúng ta phải tạm biệt bút tiên, phải tiễn nó đi."

"Lát nữa tôi chơi đầu tiên để làm mẫu cho."

Tiêu Tiêu Mộ Vũ, "......"

Mặc dù cậu không hề muốn bản thân sẽ là người vinh dự thỉnh bút tiên đầu tiên, nhưng sao người này có thể tự tiện quyết định bản thân mình là người đầu tiên đặt câu hỏi vậy chứ?

Tư Đồ lộ ra vẻ suy tư, "Bạn lo lắng trong bốn người có một người không phải người chơi bình thường, và người đó sẽ phá thế cục?"

Ví dụ như biết rõ điều cấm kỵ, rồi lại cố ý xúc phạm người có thể không phải là người chơi.

"So với việc sầu não thì đề phòng sớm vẫn tốt hơn." Qua Đăng thong thả nói.

"Mình thứ hai." Vân Lạc giơ tay báo danh, "Lỡ xúc phạm bút tiên rồi dẫn đến mất cơ hội vậy mệt lớn. Việc quan trọng trước nhất là đặt câu hỏi, người đáng tin cậy càng nên xếp trước."

Tư Đồ gật gật đầu, "Tôi thứ ba."

Vì thế, Tiêu Tiêu Mộ Vũ cái gì cũng chưa nói mà số thứ tự thì đã được quyết định xong.

Cậu nghĩ thầm, ồ, ( chỉ số thông minh) lại bị xanh lá.

Qua Đăng âm thầm đánh giá ba người, sau khi suy tư xong thì gật đầu, "Quyết định vậy đi, cứ thế mà làm."

Tính huống hiện tại, Vân Lạc đang tích cực tìm cách vượt ải, Tư Đồ cũng có suy nghĩ riêng. Chỉ có duy nhất anh chàng tên Tiêu Tiêu Mộ Vũ là...... Không nói một lời, tâm tư thâm trầm, không biết đang tính toán chuyện gì.

Ánh mắt Qua Đăng tối lại, thong thả ngồi xuống ghế, cũng cẩn thận nhắc nhở, "Cách xa ra chút. Miễn cho đang thỉnh bút tiên thì có người ' không cẩn thận ' té ngã, phá hư trò chơi."

Ba người đồng thời lùi lại.

Bên cạnh, Tiêu Tiêu Mộ Vũ nhỏ giọng hỏi, "Sao lại đồng ý để thằng cha đó chơi trước? Lỡ ổng là nội gián thì sao?"

"Vì anh ta là người nói có khả năng cao trong số người chơi có nội gián trước." Tư Đồ nghiêm túc nói, "Nếu anh ta là nội gián thì khi không ai nhắc đến, anh ta cũng sẽ im lặng không nói. Cho nên, Qua Đăng chắc chắn là người chơi."

Tiêu Tiêu Mộ Vũ cẩn thận suy nghĩ, thấy rất có lý nên không lên tiếng nữa.

Còn Qua Đăng, sau khi bình tĩnh thả lỏng thì đưa tay lên, cầm bút lông, đọc nhẩm từng tiếng, "Bút tiên bút tiên, bạn là tôi kiếp trước, tôi là bạn kiếp này, nếu muốn cùng tục duyên, mời vẽ vòng trên giấy."

Đọc xong, hơi thở anh ta trầm ổn, lẳng lặng chờ bút tiên đến.

Cửa phòng học đóng chặt, nhưng đột nhiên lại có một trận gió lạnh thổi ngang.

Qua Đăng cảm giác lạnh người không thể lý giải, lòng biết bút tiên có thể đang ở gần. Vì thế, anh ta lặp lại một lần nữa, "Bút tiên bút tiên, bạn là tôi kiếp trước, tôi là bạn kiếp này, nếu muốn cùng tục duyên, mời vẽ vòng trên giấy."

Đọc lại ba lần, bút lông mới nhẹ nhàng cử động. Ngòi bút khẽ chạm trên giấy trắng, một vòng tròn nhanh chóng xuất hiện.

Đã thành công mời bút tiên đến, nên đặt câu hỏi.

Qua Đăng trầm ngâm một lát, đặt ra câu hỏi muốn biết đầu tiên, "Làm sao thoát khỏi trường học?"

Ngòi bút lại động đậy lần nữa, từng nét bút bắt đầu tạo thành chữ.

Chữ đầu tiên, "Nhìn."

Chữ thứ hai, "Thấu."

Chữ thứ ba, "Chân."

Chữ thứ tư, "Tướng."

Nhìn thấu chân tướng? Vậy mà là câu trả lời à?



Qua Đăng lập tức cạn lời, phó bản của trò Vô Hạn Cầu Sinh có màn nào là không tìm ra chân tướng mà vượt ải được không? Toàn nói lời vô nghĩa!

Nhưng mà, anh ta đã không còn cơ hội để đặt thêm câu hỏi.

Qua Đăng hít sâu, nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, rồi lại thì thầm từng câu từng chữ, "Bút tiên bút tiên làm phiền bạn quá, nếu đã đi rồi, mời dời bút khỏi mặt giấy."

Sau ba lần đọc, ngòi bút rời khỏi mặt giấy, đã tiễn đi xong.

Vẻ mặt Tiêu Tiêu Mộ Vũ thay đổi. Còn tưởng Qua Đăng sẽ đẳng cấp thế nào, sẽ lợi hại ra sao, ai ngờ lại là người làm hư việc trước......

Vân Lạc thì không cảm thấy lãng phí một cơ hội, vì cô cũng muốn hỏi một câu tương tự như vậy. Không ngờ rằng đáp án của bút tiên lại vô ích như thế.

Sớm biết thì có thể đổi cách hỏi khác rồi. Nhưng có ngàn vàng cũng không mua được cái sớm biết trước đó.

Qua Đăng đứng dậy nhường vị trí, Vân Lạc không chút khách khí ngồi xuống. Cô nhanh nhẹn đổi một tờ giấy mới, vừa cầm bút vừa thúc giục mọi người, "Nghĩ lại xem muốn hỏi vấn đề gì."

"Hỏi chìa khóa cửa ở đâu." Tư Đồ đề nghị.

Qua Đăng thì lại đề nghị, "Hỏi bút tiên về nhiều manh mối khác."

Tiêu Tiêu Mộ Vũ tiếp tục im lặng là vàng, cúi đầu giả vờ thâm sâu khó lường.

Tư Đồ quay đầu, chủ động hỏi thằng em họ, "Mày có ý kiến gì không?"

Thằng nhóc này đến đây để rèn luyện chứ không phải làm bình hoa.

Tiêu Tiêu Mộ Vũ rất muốn nói cao kiến của ba vị lão đại đây hay tuyệt. Các lão đại muốn sao thì em làm theo thế ấy. Nhưng sợ nói ra sẽ bị anh họ đi đường quyền.

Cậu chớp chớp mắt, tỏ vẻ hiểu biết sâu rộng, "Không thể lãng phía thời gian trên việc đặt câu hỏi mãi được. Không thì, chi bằng thử trải ra một tấm thảm rồi lục tìm với tộc độ nhanh."

Tư Đồ kinh ngạc nhướng mày, phải như vậy chứ, có tiến bộ.

Đúng vào lúc này, ánh mắt Vân Lạc sáng lên, búng tay một cái, "Ý kiến hay đó."

Qua Đăng tưởng rằng Vân Lạc sẽ nói ra câu hỏi để tham khảo ý kiến của mọi người, ai ngờ người ta lại hít thở tập trung tinh thần, cầm bút lên, chuẩn bị thỉnh bút tiên. Anh ta đành phải bấm bụng chờ xem diễn biến tiếp theo.

Tư Đồ, Tiêu Tiêu Mộ Vũ tự giác tránh xa.

Vân Lạc cầm bút lông, nhỏ giọng thì thầm, "Bút tiên bút tiên, bạn là tôi kiếp trước, tôi là bạn kiếp này, nếu muốn cùng tục duyên, mời vẽ vòng trên giấy."

Cô lặp lại liên tiếp ba lần, lẳng lặng chờ đợi bút tiên đến.

Gió nhẹ thổi qua, một góc giấy trắng bị thổi lên, sau đó nhẹ nhàng nằm yên.

Rõ ràng tay Vân Lạc không hề cử động, nhưng bút lông lại nhúc nhích, một vòng tròn nhanh chóng hiện ra.

Vân Lạc cong khóe miệng, phun ra từng câu từng chữ đã được lên kế hoạch trước, "Xin hãy cho tôi biết tất cả manh mối được giấu kín ở trạm kiểm soát thứ nhất."

Thoáng chốc, lớp học yên lặng chả khác gì nhà xác.

Khoảng nửa phút sau, ngòi bút vẫn không nhúc nhích, dường như bút tiên không hề đến.

Vân Lạc bật công tắc kiên nhẫn, lặp lại câu hỏi một lần nữa. Ngòi bút bất động, tiếp tục lặp lại lần thứ ba.

Trong lòng đã biết người chơi không thay đổi câu hỏi, cuối cùng cây bút cũng cử động. Từng nét một, động tác chậm rì rì, nhìn là biết không cam tâm.

"Cột", "Ba", "Dòng", "Hai", "Ngăn", "Kéo", "Bên", "Trái".

"Cột", "Một", "Dòng", "Năm", "Ngăn", "Kéo", "Trước", "Mặt".

"Dưới", "Sàn", "Bục", "Giảng".

Viết xong chữ cuối cùng, ngòi bút tự động dịch chuyển ra khỏi giấy. Dáng vẻ đó giống như do viết chữ quá nhiều nên đại gia bút tiên giận quăng luôn bút, không chơi nữa!

Tác giả có lời muốn nói:

Tâm tư thâm trầm ・ Tiêu Tiêu Mộ Vũ: Thật ra tui không tìm được cơ hội nói chuyện

Vân Lạc ( vô tội mặt): Đã nói "Bạn là tôi kiếp trước, tôi là bạn kiếp này" này rồi mà nhỉ? Tàn nhẫn với bản thân một xíu thì đã sao?

Đại gia bút tiên: Giận chả buồn nói!