Vô Hạn Cầu Sinh

Chương 57: Nhà Mèo [1]




[Mười con mèo mướp vàng thì hết chín con mập]

Khi lấy lại tinh thần thì Vân Lạc phát hiện bản thân đang đứng giữa một căn phòng dành cho mèo.

Xung quanh toàn là nhà cho mèo, kích thước lớn kinh người. Người chơi như lạc vào thế giới mèo to lớn còn cơ thể mình thì vô cùng nhỏ bé.

Lấy lại bình tĩnh, Vân Lạc nhanh chóng đánh giá bốn phía. Bên cạnh cô là năm người chơi, một nữ bốn nam, tên và cấp bậc lần lượt là ——

Hannah - Nữ - cấp 4, giá trị sinh mệnh 400.

Khốc Ái Đơn Cơ - Nam - cấp 5, giá trị sinh mệnh 500.

Chiến Hỏa Liên Miên - Nam - cấp 5, giá trị sinh mệnh 500.

Ưng Kích Trường Không - Nam - cấp 5, giá trị sinh mệnh 500.

Gia Văn - Nam - cấp 7, giá trị sinh mệnh 700.

Trừ Gia Văn ra thì đa phần vẻ mặt của người chơi đều đang ngạc nhiên và ngơ ngác đánh giá cảnh vật chung quanh. Chỉ thấy hắn rất nhanh đã lấy lại được bình tĩnh và đang chống cằm suy tư.

Vân Lạc thầm nghĩ không hổ là người chơi cấp 7, gặp chuyện nhưng khá bình tĩnh.

Đúng lúc này, dòng chữ to và đỏ như máu xuất hiện trước mặt người chơi【Nhân loại ngu xuẩn! Mau đến bồi ta đây chơi nào, méo!】

【Điều kiện vượt ải: Người chơi vẫn còn sống sau khi thoát khỏi vuốt mèo trong 90 phút.】

【Trò chơi chính thức bắt đầu.】

Thoát khỏi vuốt mèo? Lòng Vân Lạc nao nao.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, cô vừa cảm giác được có một cái bóng đen như một đám mây phủ ngang đầu.

Giây tiếp theo, một con mèo mướp vàng nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt người chơi.

Ngẩng đầu đánh giá núi thịt trước mắt, khóe miệng Vân Lạc không kìm được mà giật giật vài cái.

Tục ngữ thật là đúng "Mười con mèo mướp vàng thì hết chín con mập, con còn lại thì vô cùng mập." Không hề nghi ngờ gì thì con mèo mướp vàng trước mặt này chính là một con vô cùng, vô cùng mập ngàn dặm mới tìm được!

Cái đầu nó to gấp 5, 6 lần so với người chơi, thân mình siêu dài, hoa văn màu vàng trải rộng khắp người, cơ thể béo tốt sắp thành quả bóng.

Vân Lạc ngước nhìn con mèo khổng lồ như nhìn lên ngọn Thái Sơn.

"Méo." Nó kêu một tiếng ý bảo trò chơi bắt đầu, mèo mướp vàng lập tức lao vào nhóm người chơi.

Hey, Thái Sơn đè!

Vân Lạc lăn nhanh, khốn đốn tránh né.

Hannah ngơ ngác đứng tại chỗ, đầu óc trống rỗng, hình như bị doạ đến choáng váng đầu óc.

Gia Văn phản ứng nhanh nhẹn, chẳng những trốn được sang bên cạnh mà còn thuận tay kéo theo Hannah, thoát nạn trong hiểm cảnh.

Còn ba người Khốc Ái Đơn Cơ, Chiến Hỏa Liên Miên, Ưng Kích Trường Không thì phản ứng chậm một nhịp nhưng gần như là hành động cùng lúc, người chạy kẻ lăn né sang những hướng khác nhau.

Vân Lạc dành chút thời giờ nhìn thoáng qua, nhạy bén phát hiện, sáu người chơi gần như né tránh theo nhiều hướng khác nhau —— ngoại trừ Hannah và Gia Văn.

Kích thứ nhất không đắc thủ, đôi mắt mèo mướp vàng híp lại hiện lên tia nguy hiểm. Nó nhìn trái phải xung quanh, như đang tìm kiếm mục tiêu tiếp theo.

Vân Lạc "......"

Mặt con mèo nào đó vốn đã béo ú, đôi mắt càng híp lại càng sắp biến thành một đường thẳng, gần như không thấy mắt đâu.

Chắc nhận ra sự khinh thường đâu đó nên mèo mướp vàng quay đầu, không cảm xúc nhìn thẳng Vân Lạc và đưa ra quyết định, chính là ngươi!

Lòng Vân Lạc chùng xuống, ý thức được không ổn liền xoay người bỏ chạy.

Mèo mướp vàng điên cuồng đuổi theo, khí thế cực kỳ kinh người!

Năm người còn lại liếc nhìn nhau, khá ăn ý tự tản ra theo nhiều hướng.

Không lâu sau, Hannah và Gia Văn cùng nhau hành động, Chiến Hỏa Liên Miên và Ưng Kích Trường Không nói nhỏ với nhau, Khốc Ái Đơn Cơ một mình rời đi.

**

"Nó thuộc loại mèo mướp vàng gì vậy? Thật đáng sợ." Qua hồi lâu mà Hannah vẫn còn sợ hãi như cũ, cảm giác con tim bé nhỏ vẫn đang đập bang bang.

"Ai biết? Có lẽ là thần thú thượng cổ hoặc là mèo hoang thành tinh." Gia Văn thuận miệng trấn an "Yên tâm, nếu bạn thuê tôi thì tất nhiên tôi sẽ bảo vệ bạn an toàn, đảm bảo bạn sẽ vượt được ải."

"Ừm." Hannah dùng sức gật đầu. Lòng thì đang nghĩ cô ta bị phó bản quật gần chết mới lên được cấp 4, hôm nay nhất định phải ôm đùi để cảm nhận việc nghiền nát phó bản, nhẹ nhàng sung sướng vượt ải!

"Bình tĩnh chưa? Chúng ta cần nhanh chóng xuất phát tìm manh mối." Gia Văn vẫn là dáng vẻ bình tĩnh vững vàng như cũ.



Có ông lớn đi bên cạnh, cảm giác an toàn không gì sánh kịp. Hannah rất mau đã bình tĩnh trở lại, cũng cười nói "Không sao rồi, chúng ta đi thôi."

"Bên này." Gia Văn đi trước dẫn đường.

**

Bên kia, Chiến Hỏa Liên Miên và Ưng Kích Trường Không kẻ một lời ta một câu, nhỏ giọng trò chuyện.

"Phó bản tổng cộng có sáu người, hai người cấp 4, ba người cấp 5, một người cấp 7. Những người khác thì không sao nhưng tên cấp 7 kia thì có vẻ khó, nói không chừng nó sẽ cạnh tranh đoạt đánh giá A với chúng ta đó."

"Khỏi cần lo. Không biết phải không nhưng hình như thằng cấp 7 đó còn phải chăm thêm người chơi nữ cấp 4 nữa. Nó tự nguyện mang theo con chồng trước nên chắc không hành động nhanh hơn chúng ta đâu."

"Tao đoán là người chơi sẽ lần lượt bị tấn công, khả năng cao là trong nhà mèo sẽ cất giấu rất nhiều đồ chơi. Đợi mèo thình lình đánh tới thì chúng ta lấy đồ chơi ra chơi với nó, không chừng có thể may mắn thoát được."

"Để tao suy nghĩ đã, thường thì đồ chơi của mèo......"

"Vừa đi vừa nghĩ. Phó bản quá lớn tìm đồ không dễ, thời gian cũng rất suýt sao."

"Có lý, đi thôi."

Thương lượng xong, hai người tìm đúng phương hướng, một trước một sau cất bước.

**

Cùng thời gian, Vân Lạc đang gặp phải uy hiếp chết chóc, liều mạng chạy nhanh!

Cũng không biết vì điều gì mà mèo mướp vàng gần như xác định chắc chắn là cô rồi sống chết đuổi theo.

Trêu ngươi thay mèo mướp vàng to lớn chạy một bước bằng cô chạy ba bốn bước, khoảng cách ngày càng rút ngắn.

Vân Lạc vừa chạy một phút liền mệt đến thở không nổi, vừa mới thả chậm bước chân mà mèo mướp đã cong lưng xù lông xuất hiện trước mặt cô. Sau đó cô lăn vài vòng như một quả bóng, giá trị sinh mệnh cũng theo đó mà bị trừ 50.

Khoảng cách giãn ra, mèo mướp lần thứ hai vui vẻ đuổi tới.

Vân Lạc cảm thấy thật mệt tim.

Lần thứ hai bị mèo xem là trái bóng mà lăn đi, giá trị sinh mệnh -100, đã giảm đi một phần tư. Nhưng mèo mướp vàng vẫn hừng hực đuổi theo cô, không hề liếc mắt nhìn người chơi khác một cái.

Nội tâm Vân Lạc cho rằng, cô và phó bản không tương thích với nhau. Cô thích hợp với loại phó bản vận động não hơn là phó bản vận động kịch liệt.

Trong nháy mắt, thậm chí cô còn định rời khỏi phó bản, rời bỏ chốn trận địa thương tâm này? Dù sao cũng chỉ mới khai màn cái gì cũng chưa đánh, rời đi sẽ không tổn thất gì.

Trong đầu đang tuôn ra muôn vàn suy tính thì một tòa nhà cây to đùng dành cho mèo thình lình xuất hiện trước mặt.

Hai mắt Vân Lạc sáng lên, đột nhiên nghĩ ra được một ý kiến hay.

Cô hít sâu một hơi, cắn chặt răng, sử dụng một phần sức lực cuối cùng, tăng tốc chạy như điên.

Mèo mướp hứng thú bừng bừng, tiếp tục đuổi theo sau.

Nhanh nào! Mục tiêu ngay trước mặt!

Đột nhiên Vân Lạc dẫm hai chân xuống đất, sau đó nhanh nhẹn chui vào một căn phòng gỗ nhỏ.

Mèo mướp phấn khích đuổi theo nên cũng theo vào phòng nhỏ.

Giây tiếp theo, Vân Lạc rời đi từ một cánh cửa khác của căn phòng gỗ nhỏ. Mà mèo mướp vừa vươn đầu ra đến cửa thì phát hiện mình đã bị kẹt......

Mặt mèo khiếp sợ!

# Tui là ai? #

# Tui đang ở đâu? #

# Tui đang làm gì? #

Mèo mướp vùng vẫy tứ chi định rút đầu ra, nhưng vì mặt nhiều thịt nên có cố thể nào cũng không thể.

Nó lại định chen thân mình vào trong để chạy ra từ cửa khác, ngặt nổi thịt trên người còn nhiều hơn trên mặt nên lại càng chui không lọt......

Cuối cùng, mèo mướp tiến thoái lưỡng nan, đã bị mắc kẹt.

Cuối cùng thì Vân Lạc cũng có thời gian để điều chỉnh nhịp thở. Cô vừa đứng lại nghỉ ngơi vừa vuốt cổ mèo và đầu mèo còn thuận tiện vuốt lông nó.

Mèo mướp nheo mắt hạnh phúc, dù không ra được nhưng được sờ thật là thoải mái. Thậm chí, nó còn không tự chủ được mà đánh tiếng khò khè.

Qua hai phút, vì quá thoải mái mà nó còn định lật người lại. Kết quả vừa mới cử động thì "kẽo kẹt" một tiếng, căn phòng sụp đổ.

Nét mặt Vân Lạc ngơ ngác. Ai có ngờ con mèo khổng lồ này có thể làm sụp căn phòng gỗ. Sớm biết vậy cô chắc chắn không nựng mèo mà trực tiếp bỏ chạy luôn. Giờ phải làm sao đây?

Nhìn mặt mèo gần ngay trước mắt cô khóc không ra nước mắt. Lại tiếp tục thi chạy đường dài nữa sao? Không thì thoát game luôn cho rồi?

Trong phút thinh lặng đó, mèo mướp ấy vậy mà thân thiết dùng gương mặt to béo của mình làm nũng với cô, sau đó ưu nhã cất bước mèo rời đi.

Vân Lạc trợn mắt há hốc mồm, nhìn theo mèo mướp. Lòng thì đang nghĩ vậy là xong rồi?



Nhìn lại toàn bộ quá trình đuổi bắt, cô không khỏi tự nói với mình.

Lúc vào trò chơi, dòng chữ to và đỏ như máu đã sớm viết rõ【Nhân loại ngu xuẩn! Mau đến bồi ta đây chơi nào, méo!】

"Không lẽ tất cả người chơi đều là đồ chơi của mèo? Cái này chơi chán rồi thì liền tìm cái khác tiếp tục chơi?" Vân Lạc càng nghĩ càng phát lạnh "Người chơi nhỏ yếu đáng thương lại bất lực, chắc không bị chơi chết đâu nhỉ?"

Đúng lúc này, cô bỗng nhiên nhận được thông báo từ hệ thống "Mèo mướp Lily chơi rất vui vẻ, nàng quyết định tặng bạn một món lễ vật."

【Bạn nhận được đuôi mèo Lily *1.】

【Đây là một cái đuôi thần kỳ. Dùng nó ước nguyện có thể thực hiện được nguyện vọng.】

【Lưu ý: Không phải nguyện vọng nào cũng có thể đạt thành. Ước nguyện vượt quá phạm vi năng lực đuôi mèo sẽ không phản ứng. Nguyện vọng đạt thành, đuôi mèo sẽ tự động biến mất.】

Chỉ một thoáng, trong tay Vân Lạc đã nhiều thêm một cái đuôi. Đuôi mèo dài khoảng hơn 1m, kích cỡ to lớn một cách lạ kỳ, hoa văn màu cam trải dài theo đuôi mèo, nhìn là biết xuất phẩm từ mèo mướp.

"Đuôi thần kỳ? Có thể dùng để ước nguyện?" Vân Lạc lập tức hắng giọng, trịnh trọng nói "Tôi muốn lấy được đánh giá A."

Cái đuôi vẫn không nhúc nhích, không hề phản ứng. Hiển nhiên, nguyện vọng đã vượt quá phạm vi năng lực.

Vân Lạc nghĩ lại "Tôi hy vọng sau khi phó bản kết thúc thì có thể nhận được một món đạo cụ trân quý không khóa."

Cái đuôi vẫn cứ vẫn không nhúc nhích, vẫn cứ không phản ứng.

Vân Lạc bực tức, này không được, kia cũng không được, rốt cuộc thần kỳ chỗ quái nào?!

Lại lăn lộn thêm một lát, tất cả ước nguyện đều thất bại, cô đành thành thật ước một điều có thể thực hiện được, tỷ như "Hy vọng nhận được gợi ý mấu chốt để vượt ải."

Đúng vậy, mặc dù chỉ có thể lấy gợi ý cô cũng không cam lòng, phải đặc biệt nói thêm định ngữ "mấu chốt" vào.

Giây tiếp theo, đuôi mèo nhạt dần cuối cùng đã biến mất trong hư không.

Cùng lúc đó, trong tay cô xuất hiện một tờ giấy, trên đó viết vài dòng "Cửu Vĩ Miêu truyền thuyết."

Vân Lạc "......"

Ai mà có dè vậy mà lại tìm được một điểm mù tri thức.

Vấn đề là cô chỉ từng nghe nói đến Cửu Vĩ Hồ, Cửu Vĩ Miêu là cái quái gì?

**

Gia Văn mang theo Hannah dạo khắp chốn nhà mèo.

Hắn phát hiện, những món đồ chơi trong tầm mắt đều to lớn bất thường.

Đồ chơi bằng vải, một con cá còn lớn hơn so với hắn.

Gậy trêu mèo, nhìn chẳng khác nào một cần câu.

Cuộn len thì như một quả cầu tuyết khổng lồ.

Hannah càng nhìn tâm càng hoảng, nhịn không được dựa gần cao thủ, không dám cách quá xa.

Gia Văn vừa đi vừa nhìn, thỉnh thoảng lại nghỉ chân suy nghĩ sâu xa.

"Có phải đã phát hiện ra cái gì không?" Ánh mắt Hannah trông mong nhìn đối phương.

"Ừm, có chút ý nghĩ mơ hồ......" Gia Văn vừa định mở miệng nói chuyện, đột nhiên nơi xa vang lên tiếng mèo kêu.

Hắn giật mình một cái, nhanh chóng phản ứng lại "Mèo tới!"

"Làm sao giờ?" Hannah rất hoảng loạn.

Gia Văn đánh giá bốn phía, quyết đoán đưa ra quyết định "Leo cầu thang!"

Trong góc có cầu thang chuyên dụng cho mèo.

Bất quá đối với người chơi mà nói, kia không phải một tầng một bậc thang, mà là một mặt của vách tường.

Tác giả có lời muốn nói:

Vân Lạc ( kinh ngạc cảm thán): Thấy mình ngốc không? Tự dưng tự làm mình bị mắc kẹt vậy?

Mèo mướp Béo ( mặt tang thương): Dù gì trẫm cũng từng gầy. Trong lòng trẫm, mình vĩnh viễn luôn là tiểu bảo bảo nhỏ yếu, đáng thương, bất lực ≧▽≦

**

Giải bày:

Phó bản Chùa, định viết nội dung tương đối mẫn cảm, khả năng sẽ xảy ra tranh luận nên dứt khoát pass, những phó bản khác vẫn sẽ có video bối cảnh như cũ.