Nan đề kinh điển của Vô Hạn Cầu Sinh —— Khi trao đổi tình báo, hai bên ai mở miệng trước bắt đầu.
Trước đó, Ưng Kích Trường Không đã gặp qua vô số tình huống, sớm đã chuẩn bị tốt đối sách. Chỉ thấy hắn không chút do dự gật đầu "OK."
Sau đó giành mở lời trước "Mèo mướp rất thích đuổi theo người chơi, khi thì vào từ cửa chính, khi thì vào từ hang mèo."
Vân Lạc nhướng mi, kinh ngạc vì đối phương hợp tác lâm thời quyết định dứt khoát. Nhưng rất nhanh đã trấn định và tiếp lời "Vừa rồi tôi với BOSS chơi đùa khoảng 5 phút, nó bắt đầu thấy chán nên đã đi tìm người chơi khác."
Quấn lấy người chơi nhiều nhất là năm phút? Ưng Kích Trường Không thầm nghĩ, tin tức quan trọng thế à.
Trầm tư một lát, anh ta tiếp tục nói "Lúc nó đuổi theo tôi và Chiến Hỏa Liên Miên, chúng tôi đã trốn đi cùng lúc nó phát hiện ra Khốc Ái Đơn Cơ nên nó đã đuổi theo."
Vân Lạc tự động tiến hành phiên dịch, nói cách khác BOSS cũng không chấp nhất, sẽ tùy thời thay đổi mục tiêu mới.
Nếu nói vậy thì sao lúc đầu nó lại bám lấy cô không buông???
Hơi nghĩ lại một chút, Vân Lạc liền nhận ra. Mèo mướp mà thấy con mồi (đồ chơi) mới thì sẽ thay đổi mục tiêu. Lúc phó bản mới bắt đầu, cô chạy mèo mướp đuổi theo, người chơi tản ra khắp nơi, không ai chạy đến trước mặt cô để hỗ trợ hấp dẫn hỏa lực cả.
Bởi vậy mèo mướp mới đuổi theo đến cùng, chơi đùa vô cùng vui vẻ.
Sau khi tính toán rạch ròi, ngoài việc hờn trách vận khí xui xẻo ra thì Vân Lạc không còn lời nào để nói.
Bình tĩnh trở lại, cô tiếp tục nói "Tôi đi dạo xung quanh một vòng, khắp nơi đều rải rác đồ chơi cho mèo. Trực giác cho tôi biết, đồ chơi mèo sẽ có tác dụng gì đó. Ví dụ như khi bị truy đuổi, ném đồ chơi ra thì có thể phân tán lực chú ý của BOSS."
Nghe thấy lời này, Ưng Kích Trường Không lộ vẻ thất vọng "Không có tình báo khác à?"
Nếu có, cũng không đến mức đem suy đoán ra để trao đổi.
Vân Lạc nhún vai, ý là cô cũng bất đắc dĩ.
Trong lòng thì lại nghĩ, thật ra tình báo cao cấp thì có đó nhưng tuyệt đối không thể nói ra. Không chừng vừa nghe thấy từ Cửu Vĩ Miêu thì người ta có thể đoán ra cách vượt ải mất tiêu. Cô trày da tróc vẩy mới lấy được manh mối, quyết không cho phép chính mình đem đánh giá A chắp tay nhường người.
Thấy thế, Chiến Hỏa Liên Miên lập tức thở ngắn than dài "Thì ra bạn cũng không tìm được manh mối."
Ánh mắt Vân Lạc chợt lóe, cái từ "cũng" kia thực vi diệu, cô gần như đã hiểu rõ một chuyện.
Rũ mi mắt bình tĩnh tỏ vẻ "Tìm khắp các góc phòng nhưng cũng không tìm thấy, tôi cũng thấy quái lạ."
"Nhớ lời gợi ý lúc mới vào phó bản không?" Ưng Kích Trường Không gằn từng chữ, "Vốn muốn độ chúng sinh nhưng lại bị chúng sinh độ."
"Cho nên?" Chiến Hỏa Liên Miên muôn phần khó hiểu.
"Tôi luôn cảm thấy bản thân đã nghe những lời này ở đâu đó rồi." Ưng Kích Trường Không nhíu mày suy tư.
Vân Lạc hồi hộp không tôi, tức thời cảm thấy đại sự không ổn, lại nghe đối phương nói tiếp "Nhưng chỉ có vậy thôi, không nhớ ra đã nghe ở đâu."
Vân Lạc "......"
Hù chết bé. Cô còn tưởng rằng người này biết chuyện xưa xửa xừa xưa của Cửu Vĩ Miêu, vậy là anh ta có thể vượt ải ngay lập tức.
"Nhưng tôi có dự cảm, nếu lý giải được lời Phật là có thể thuận lợi vượt ải." Ưng Kích Trường Không phấn chấn tinh thần, sắt son thề thốt "Cho tôi chút thời gian tôi chắc chắn có thể nhớ ra."
"Cố lên, tao tin mày làm được." Chiến Hỏa Liên Miên tin tưởng đồng bọn mười phần.
Lòng Vân Lạc dâng lên sự gấp gáp.
Nhưng nét mặt thì như thường chỉ tiếc nuối tỏ vẻ "Nếu không có tình báo khác, vậy tiếp tục chia nhau hành động thôi, tránh cho mèo mướp xử lý nguyên một ổ."
Ưng Kích Trường Không đồng ý, không quên đề nghị "Sau này nếu có phát hiện thì có tiếp tục trao đổi không?"
"OK." Vân Lạc vui vẻ đồng ý.
Thương lượng xong, mọi người tách ra.
Chiến Hỏa Liên Miên nhịn không được oán giận nói "Phó bản này kỳ lạ quá, đến gợi ý mà cũng không cho."
Ưng Kích Trường Không nhìn theo Vân Lạc đi xa, cố tình đè thấp giọng nói "Người chơi Vân Lạc này, tao luôn cảm thấy cô ta che giấu tin tức gì đó chưa nói ra."
"Che giấu cái gì?" Chiến Hỏa Liên Miên truy vấn. Tiểu đội hai người, anh ta chủ yếu phụ trách chấp hành mệnh lệnh. Về phần động não đó là việc của Ưng Kích Trường Không.
Ưng Kích Trường Không lâm thời cạn từ "Nếu tao biết thì còn gọi là giấu diếm hả?"
Chiến Hỏa Liên Miên "......"
Nghe cũng có lý.
Dừng lại khoảng chừng là hai giây, Ưng Kích Trường Không đột nhiên cười "Nhưng nhờ phúc của cô ta mà tao nghĩ ra một điểm sáng mới."
"Cái gì?" Chiến Hỏa Liên Miên khó hiểu.
"Bỏ lời Phật qua một bên đi, lúc mới bắt đầu phó bản dòng chủ to và đỏ như máu đã viết gì?" Không đợi đồng bọn kịp phản ứng, Ưng Kích Trường Không trực tiếp nói ra luôn đáp án "Nhân loại ngu xuẩn! Mau đến bồi ta đây chơi nào."
Ánh mắt anh ta cực kỳ sắc bén, con ngươi lập loè lóa mắt "Không tìm thấy gợi ý từ phó bản có phải vì mình đã tìm sai hướng rồi hay không? Ví dụ như chỉ có chơi cùng mèo mướp thì mới tìm được manh mối thì sao."
Chiến Hỏa Liên Miên nghe xong lông tơ dựng đứng. Anh ta cãi lại theo bản năng "Hồi nãy chúng ta cũng cùng nó chơi mà có lấy được cái gì đâu."
"Cái đó mà tính cái gì? Không phải giữa đường chạy mất à?"
Chiến Hỏa Liên Miên "......"
Hơn nửa ngày, anh ta mới phiền muộn nói "Sợ là lâu dài thì chúng ta cũng bị chơi tàn luôn."
Ưng Kích Trường Không ho nhẹ một tiếng, xúi giục "Dù sao cũng không có manh mối, thử thử xem."
Chiến Hỏa Liên Miên tràn đầy bi thương, lại không thể không nghe theo chỉ huy.
Vì thế hai người ghé sát vào nhau, thì thầm nho nhỏ, bắt đầu thương lượng đối sách.
**
Bên kia, Vân Lạc rời đi thì lâm vào trầm tư.
Chiến Hỏa Liên Miên đã từng oán giận "Thì ra bạn cũng không tìm được manh mối."
Anh ta nói "cũng", nghĩa là hai người này không nhận được đuôi mèo, miễn bàn đến chuyện nhận được manh mối.
Nếu nói vậy thì tại sao cô lại nhận được đuôi mèo?
Vân Lạc đau khổ suy tư.
Vì điểm sinh mệnh bị trừ 100 nên được nhận đuôi mèo thay cho phí vật vả? Không, Chiến Hỏa Liên Miên rõ ràng còn bị thương nặng hơn so với cô.
Vì Chiến Hỏa Liên Miên nói dối, cố ý dẫn dắt? Không rất giống. Lúc nói chuyện rất tùy ý, dường như chỉ vô tình nhắc đến, khả năng nói dối rất thấp.
Vì thời gian chơi đùa chưa đủ? Cái này rất có khả năng.
......
Vân Lạc lần lượt suy đoán, lại lần lượt phủ định các loại ý tưởng, cuối cùng cảm thấy chỉ có hai khả năng. Hoặc là vuốt mèo mới nhận được gợi ý, hoặc là có yêu cầu về thời gian khi vui đùa cùng mèo.
Nhưng mặc kệ là khả năng nào, nếu muốn nhận đuôi mèo lần nữa thì đều cần tiếp tiếp xúc gần gũi với mèo mướp, tốt nhất là phải dỗ dành đến khi nó vui vẻ.
Sau khi đưa ra kết luận, Vân Lạc nhịn không được mím môi, mí mắt giật giật. Cô thấp giọng nỉ non "Phải mạo hiểm sinh mệnh đi lấy gợi ý mới ghê chứ!"
**
Cùng thời gian, trận đuổi bắt đang trong quá trình nhiệt liệt.
Khốc Ái Đơn Cơ không có thể chạy thắng BOSS, liên tiếp bị chụp, lăn vài vòng trên sàn nhà. Chờ đến lần thứ ba thì mắt đã đầy ánh sao.
May mắn rổ len trên bàn bị động bung ra. Một sợi len rũ xuống mặt đất đã cứu lấy anh ấy một mạng.
Khốc Ái Đơn Cơ nhanh chóng quyết định, bắt lấy sợi len, leo lên không ngơi nghỉ.
Mèo mướp đến chậm một bước, chỉ có thể trơ mắt nhìn con mồi chạy thoát. Nó không cam lòng, hung hăng kêu lên "Méoooo!"
Địch nhân không hề bị khí phách hùng cường của nó uy hiếp, ngược lại còn leo nhanh hơn.
Mèo mướp chuẩn bị hành động, định nhảy lên mặt bàn. Nhưng khi cẩn thận nhìn lại cơ thể mình thì nó lại do dự —— những cái bàn trong nhà kỳ lạ lắm, đã lén lúc cao lên. Trước kia nó có thể nhanh nhẹn nhảu lên, nhưng không biết từ lúc nào mà nó đã dần dần không nhảy lên được.
Nó không cam lòng, nhìn xung quanh một lượt rồi hai mắt bỗng nhiên sáng lên —— bên cạnh có nhà cây cho mèo.
Mèo mướp nhanh nhẹn nhảy lên nhà cây, định đi vào trong đó.
Nhưng...... mấy căn nhà cây cho mèo cũng rất kỳ quái! Sẽ trộm nhỏ lại!
Nó nhảy lên chỗ cao nhất của nhà cây, hơn phân nửa cơ thể vậy mà không có chỗ chứa. Trước kia rõ ràng cả cơ thể đều có thể lọt thỏm trên chỗ này!
Trên mặt mèo mướp lộ ra nét phiền muộn, thầm than kiếp mèo gian nan.
Đúng lúc này, Gia Văn mang theo Hannah từ cửa tiến vào.
Vừa đi Gia Văn vừa cảnh giác bốn phía, rất cẩn thận đề phòng.
Hannah nhắm mắt theo đuôi, không dám nói nhiều.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, trời giáng mèo mập, vừa vặn ép sát hai người.
Giây tiếp theo, giá trị sinh mệnh của hai người chơi lần lượt bị -100.
Mèo mướp duỗi thẳng tứ chi, thoải mái nằm sát trên mặt đất, cảm thấy vẫn là nằm trên sàn nhà thoải mái hơn.
Gia Văn thong thả di chuyển, gian nan bò ra khỏi đống lông mèo, cũng sâu sắc nghĩ lại. Đại khái không nghĩ tới mèo sẽ nằm sẵn trên đó chờ họ. Giống như...... giống như đoán được bọn họ sẽ đi vào.
Lấy lại bình tĩnh, hắn lại kéo Hannah ra.
Ai ngờ hai người vừa mới chạm mặt thì đã thấy mặt mèo to bự đang nhìn họ chằm chằm, ánh mắt sắt lạnh.
Trái tim Hannah nhảy bang bang, máu gần như chảy ngược.
"Chạy!" Vừa dứt lời, Gia Văn túm Hannah chạy về hướng cửa.
Mèo mướp lập tức ném con mồi trước đó ra sau đầu, vui sướng đuổi theo.
Chờ hai người một mèo chạy xa, Khốc Ái Đơn Cơ chật vật leo lên mặt bàn lúc này mới thở phào nhẹ nhỏm.
**
Gia Văn và Hannah chạy ở trước, mèo mướp đuổi theo sau, thoạt nhìn chẳng mấy vui vẻ.
Đương sự kêu khổ không ngừng, hận không thể xách BOSS phó bản lên đánh cho một trận, dạy nó làm mèo!
Mặt khác, khi Hannah phát giác mèo mướp đuổi theo không bỏ, khoảng cách càng ngày càng gần, lập tức sợ đến lạc mất thần hồn. Cô ta không dám quay đầu lại, liều mạng chạy như điên, nhưng chạy thế nào cũng không thoát được truy binh.
Khi cô ta sắp lâm vào tuyệt vọng thì đúng lúc có hai gã người chơi đi ngang.
Ánh mắt Gia Văn chợt lóe, chạy vào gầm bàn nhanh như chớp, trốn trong góc khuất cũng tiện tay kéo Hannah vào.
Đối tượng đuổi bắt biến mất như vậy mà mèo mướp cũng không buồn. Nó vui sướng thay đổi mục tiêu, bắt đầu một vòng đuổi bắt mới.
Ưng Kích Trường Không nhanh chóng nói nhỏ "Hành sự theo kế hoạch."
Chiến Hỏa Liên Miên mím chặt môi, ánh nhìn bất đồng.
Nhưng BOSS phó bản đã gần ngay trước mắt, muốn nói gì cũng đã muộn. Anh ta chỉ có thể căng da đầu trêu BOSS, chạy về hướng phòng khác.
Vừa sải rộng bước chạy như điên, Chiến Hỏa Liên Miên vừa nhớ lại kế hoạch mà đồng bọn đã nói trước đó. Nhất định phải nghiêm túc chơi cùng mèo mướp, thái độ tuyệt đối không thể qua loa gì đó; chú ý tránh để người chơi khác đoạt BOSS, phải xuất hiện trước mặt BOSS, duy trì lực hấp dẫn gì đó; khi hai người cần trao đổi, thay phiên trêu BOSS gì đó......
Chiến Hỏa Liên Miên cảm thấy bản thân mình chắc là điên rồi mới có thể nghe theo sự an bài của Ưng Kích Trường Không. Nghĩ thế nào cũng cảm thấy đây là chiến lược chịu chết.
Nhưng hết cách, trước đó đã nói rồi, dù hai người có ý kiến bất đồng thì đều phải nghe theo Ưng Kích Trường Không, thế nên anh ta chỉ có thể làm theo phân phó.
Vì thế, hai người chơi và một con mèo mướp, bắt đầu trận đấu đuổi bắt đầy kích thích.
Đừng nhìn hình thể mèo mướp mập như heo vượt xa giống loài mà khinh thường, thực chất cơ thể vẫn rất nhanh nhẹn. Ngắn ngủn vài phút, nó cư nhiên chụp được Chiến Hoả Liên Miên tận hai lần, hạ gục Ưng Kích Trường Không một lần, chiến lực rất không bình thường.
Ngay lúc Chiến Hỏa Liên Miên cảm thấy chính mình có thể sẽ chết tại chỗ này thì mèo mướp cuối cùng cũng chơi đủ. Nó lắc lắc cái đuôi, thong thả ung dung bỏ đi.
Tác giả có lời muốn nói:
Vân Lạc ( tàn nhẫn chọc thủng): Em béo
Quất miêu: Ta không có, ta không phải, méo!!
**
Mọc ra cái đuôi thứ mười cũng được...... nhưng người ta rõ ràng là Cửu Vĩ Miêu mừ!