Vô Hạn Cầu Sinh

Chương 82: Mê Cung [4]



[Lịch Sử Đen Không Cần Lấy Ra]

Trở lại căn phòng nhỏ, vách tường bắt đầu tự động hiện ra thông tin tổng kết.

【Chúc mừng người chơi vượt ải trước tiên, nhận được đánh giá A.】

【Giá trị kinh nghiệm +120, đồng vàng +30.】

【Mê cung tặng bạn một lọ thuốc mất trí nhớ.】

【Bạn nhận được đạo cụ đặc biệt: Thuốc mất trí nhớ, chứa đựng lượng khí đặc biệt. Khi ném xuống đất một lượng lớn khói mù sẽ lan tỏa khiến đối phương mất đi ký của 15 phút trước đó. ( Không khóa)】

Sau đó, thuộc tính nhân vật tự động xuất hiện ——

Tên nhân vật: Vân Lạc

Cấp bậc: 5 ( Tiến độ 84%)

Giá trị sinh mệnh: 500

Đồng vàng: 355 ( 325+30)

Vân Lạc nhìn đạo cụ đặc biệt mới vừa đến tay, cạn lời một buổi. Chơi ba màn phó bản thường được hai lần đánh giá A, một lần đánh giá B nhưng toàn nhận được những thứ gì đây?

【Đạo cụ đặc biệt A: Thẻ bài Tử Thần, trước khi Tử Thần thu hoạch sinh mệnh thường sẽ phát thẻ bài Tử Thần để báo hiệu. Do đó Thẻ bài Tử Thần còn được gọi là "Thẻ thông báo tử vong". Trong đó chứa đựng năng lượng tử vong, mang bên mình đỡ được 50 điểm sát thương. ( Không khóa)】

【Lưu ý 1: Có 30% khả năng kích hoạt tác dụng phụ, bị BOSS của màn phó bản đang chơi liệt vào mục tiêu đuổi giết đầu tiên.】

【Lưu ý 2: Người sở hữu có thể sử dụng đối phó người chơi ở màn phó bản đang chơi.】

【Đạo cụ trân quý B: Quạt xếp do chính tay Họa Bì vẽ, trong đó chứa đựng sức mạnh yêu quái, mang bên mình đỡ 80 điểm sát thương. ( Không khóa)】

【Đạo cụ đặc biệt C: Thuốc mất trí nhớ, chứa đựng lượng khí đặc biệt. Khi ném xuống đất một lượng lớn khói mù sẽ lan tỏa khiến đối phương mất đi ký của 15 phút trước đó. ( Không khóa)】

...... Cảm giác ngoại trừ quạt xếp ra thì hai cái còn lại không dùng được.

Không có tác dụng liền bán không được tiền. Nghĩ vậy, Vân Lạc vô cùng đau đớn, quặn thắc không thôi.

Cô ôm dáng vẻ uể oải chụp lại tất cả thuộc tính của đạo cụ chia sẻ cho bố đường.

Lúc này, trên vách tường hiện lên【Bạn có muốn xem bối cảnh Mê Cung không?】

【Có】

【Không】

Vân Lạc tiện tay chọn có.

**

Mở đầu xuất hiện một màn hình siêu to, mê cung xoắn ốc nằm giữa màn hình.

Vân Lạc bất giác cau mày, sao cứ thấy cái mê cung này...... có gì đó không đúng lắm.

Ý nghĩ vừa chớm thì vách tường ngoài cùng liền rung rinh một cái giống như đang có một con vật nào đó đang đẩy vào.

Nhớ đến câu "Mê cung tặng bạn một lọ thuốc mất trí nhớ" thì cô mới phác giác ra rằng Mê Cung chính là BOSS của phó bản.

Sau đó là lời thuyết minh vang lên "Truyền thuyết kể rằng thế gian có một mê cung thần kỳ, trong đó tràn ngập luồng khí đặc biệt. Nếu có người vô tình đi vào thì chỉ cần nghỉ ngơi trong đó ngắn ngủn mấy phút đồng hồ là sẽ quên luôn mình là ai, đang ở đâu, muốn đi đâu."

"Sinh vật xông vào đó thường sẽ chào đón cái chết trong hoang mang."

"Chỉ có số ít sinh vật cực kỳ thông minh mới có thể thành công rời đi sau khi lỡ bước."

Lại sau đó, video liền bắt đầu trình chiếu quá trình chơi của người chơi.

Vân Lạc "......"

Lịch sử đen này không cần lấy ra đâu.

Sau khi rời khỏi phó bản không lâu, toàn bộ ký ức dần hiện lên trong đầu.

Cô cảm thấy đây không phải ký ức vui vẻ nên đã cố tình quên đi. Ai ngờ không để ý một cái là hệ thống đã tự ý trình chiếu lại......

Vân Lạc luống cuống tay chân tắt video, lúc này mới thở phào nhẹ nhỏm.

Nhìn danh sách bạn bè một cái, bố đường vẫn đang offline. Cô có hơi uể oải, Sao đại gia còn chưa lên? Khi nào mới có thể bàn bạc vấn đề mua bán đạo cụ đây?



Đợi một lát mà vẫn chưa thấy người nên cô quyết định chọn đi phó bản thường, muốn tiếp tục đánh phó bản để giết thời gian.

Đầu ngón tay khẽ chạm bắt đầu, tiếng cười khặc khặc cùng lúc vang lên "Đoán thử xem ta là ai."

Giây tiếp theo, Vân Lạc từ biến mất khỏi phòng.

**

Sau khi lấy lại tinh thần, Vân Lạc phát hiện mình đang đứng trên rạp sân khấu. Trừ cô ra bên cạnh còn có một người chơi nữ và ba người chơi nam.

Tên và cấp bậc lần lượt là ——

Dạ Vũ Vi Lương, nữ, cấp 5, giá trị sinh mệnh 500.

Nhất Ý Cô Hành, nam, cấp 4, giá trị sinh mệnh 400.

Tam Tâm Nhị Ý, nam, cấp 4, giá trị sinh mệnh 400.

Tứ Bề Thọ Địch, nam, cấp 4, giá trị sinh mệnh 400.

Vân Lạc "......"

Tên của ba người chơi nam rất tương đồng, không lẽ là hội bạn thân cùng lập nhóm đi phó bản?

Đang suy đoán thì dòng chữ to và đỏ như máu hiện lên trước mặt người chơi【Khặc khặc khặc, đủ người rồi! Trò hay sắp mở màn.】

【Điều kiện vượt ải: Trước khi giá trị sinh mệnh cạn kiệt cần đoán ra chân thân BOSS phó bản nằm ở nơi nào. ( Mỗi người chơi có ba cơ hội)】

【Trò chơi chính thức bắt đầu.】

Xem xong dòng chữ đỏ như máu, Nhất Ý Cô Hành lặng lẽ đưa mắt ra hiệu.

Hai người còn lại nhanh chóng ngầm hiểu. Ba người không rên một tiếng bắt đầu hành động, chớp mắt đã rời khỏi sân khấu.

Vân Lạc và người chơi nữ khác đứng im tại chỗ hai mắt nhìn nhau.

Dạ Vũ Vi Lương hắng giọng mở miệng trước "Đi cùng nhau không?"

Ngẫm nghĩ đôi phút, Vân Lạc gật đầu đồng ý "Ok, đi cùng nhau đi."

Trước đó là tránh né sự đuổi giết của Tử Thần, sau là quần quật tìm kiếm manh mối ở phòng sách, tiếp đến lại lăn lộn trong mê cung tìm đường. Thú thật là tâm trí và tinh thần của cô đã hao tổn không ít.

Lần này đi phó bản chỉ để giết thời gian, ngoài ra...... lỡ như trong thời gian du lịch ngắm cảnh trong phó bản mà BOSS vừa nhìn đã có ý với cô rồi nhét cho cô tí đặc sản gì đó thì sao, lỡ có thật thì sao?!!

Nghĩ vậy nên Vân Lạc mới đi phó bản mới.

Đối với tâm lý vi điệu của đồng đội lâm thời này Dạ Vũ Vi Lương hoàn toàn mù mờ không biết đến. Giờ phút này cô ấy đang rất nghiêm túc phân tích tình hình "Có thể thấy rõ là ba người chơi nam quen biết nhau. Họ đông người lại hiểu rõ nhau tận gốc rễ, làm gì cũng thuận tiện hết."

"Nếu muốn thắng họ thì rất khó. Chúng ta cần nhanh chóng tìm ra lời giải, cũng phải đoạt nhiều manh mối hơn mới được."

Nói xong câu cuối, sắc mặt Dạ Vũ Vi Lương càng thêm nghiêm túc "Nói thật, mình cũng không nắm chắc phần thắng."

"Vậy mình làm người chơi lành tính* đi." Vân Lạc không sao cả nói, "Cứ chơi đại vượt ải được thì vượt. Đánh giá A nhường cho họ luôn cũng được, tranh vị trí nhất mệt mỏi lắm."

*Gốc là Phật hệ - Tiếng Việt không biết có từ nào thay thế mà gần nghĩa không nên mình tạm edit là lành tính nhé!

Dạ Vũ Vi Lương "......"

Cô ấy nói ra đủ loại khó khăn đang gặp phải là để nghĩ cách giải quyết. Cô nàng này lại đi ngược lẽ thường trực tiếp đánh trống lớn lui quân.

Dạ Vũ Vi Lương điều chỉnh lại tâm trạng, nghiêm mặt nói "Thật ra tình hình cũng không đến nỗi nào, chúng ta cũng có cơ hội lấy đánh giá A......"

"Không không." Vân Lạc chẳng còn hứng thú, liên tục xua tay "Sức cùng lực kiệt chẳng còn tâm trạng hành sự."

Dạ Vũ Vi Lương lập tức nói không ra lời. Cô ấy trừng to đôi mắt tròn xoe, vô cùng buồn bực "Nếu không muốn tranh đánh giá A vậy sao bạn lại đồng ý đi chung với mình?"

Vân Lạc suy nghĩ một hồi mới nói "Du lịch ngắm cảnh một mình thì tịch mịch quá nên muốn tìm bạn đồng hành."

Dạ Vũ Vi Lương nghẹn lời, mặt đen như đáy nồi.

Dạ Vũ Vi Lương phun ra một câu "Quan điểm chúng ta không giống nhau, tách ra chơi đi." Ngay sau đó là xoay người rời đi.

Vân Lạc không để bụng. Một người vì tranh đoạt đánh giá A mà yêu cầu hợp tác, người kia thì tìm bạn đồng hành du lịch ngắm cảnh, mục đích của hai người khác nhau vốn dĩ không nên đi cùng nhau, tách ra sớm thì tốt hơn.

Huống chi...... Cô với Dạ Vũ Vi Lương lại không cùng tổ đội, lỡ sau khi hợp tác rồi nhận được đánh giá A thì nên nhường lại cho ai?



Nếu người nhận được không phải là cô thì sẽ là ba người con trai kia hoặc là Dạ Vũ Vi Lương sẽ nhận được đánh giá A, điều này đối với cô mà nói chẳng có gì khác biệt.

Vân Lạc đi xuống sân khấu, lười biếng ngồi tại thính phòng, vừa nghỉ ngơi vừa tính kế nên làm thế nào tiếp theo.

**

Phía sau sân khấu có phòng chờ, giờ phút này ba người Nhất Ý Cô Hành đang thu thập dữ liệu bên trong.

Phòng chờ tổng cộng có hơn hai mươi bàn làm việc, trên bàn bày bừa tạp nham đồ trang điểm, tạp chí, văn kiện, nhật ký, vân vân. Trong góc có đặt một kệ sách chất đầy sổ sách, tài liệu.

Ba người thương lượng một lát để phân chia khu vực, sau đó trực tiếp tìm kiếm.

Trong lúc lật tung mọi thứ, Nhất Ý Cô Hành không quên mở miệng nhắc nhở "Điều kiện vượt ải là trước khi giá trị sinh mệnh cạn kiệt cần đoán ra chân thân BOSS phó bản nằm ở nơi nào. Cho nên, chắc chắn sẽ có manh mối liên quan trong phó bản. Trọng tâm là tra tìm trong nhật ký, mấy thứ như văn bản, không chừng manh mối sẽ được viết trên đó."

"Đã hiểu." Hai người đồng đội khác trả lời, động tác nhanh hơn.

Tìm kiếm trong từng vật phẩm, tài liệu giấy xong lại tìm tiếp trong ngăn từng ngăn tủ một.

Bỗng nhiên Tam Tâm Nhị Ý nhận thấy được điều khác thường "Sao ngăn này là lạ sao á? Sao tao kéo không ra?"

Nhất Ý Cô Hành đang đọc nhật ký, nghe vậy ngẩng đầu thuận miệng hỏi "Bị khóa lại rồi à?"

"Không hề" Tam Tâm Nhị Ý càng nhìn càng thấy lạ "Không bị khóa nhưng lại mở không ra"

"Sao lại thế?" Nhất Ý Cô Hành cau mày, dừng động tác.

"Cho nên mới nói rất kỳ lạ đó." Tam Tâm Nhị Ý thử kéo ngăn khác, kéo ra, đóng lại đều rất thuận lợi. Duy mỗi hộc dưới bên phải là dù anh ta nhào lộn cỡ nào cũng kéo không ra.

Nhất Ý Cô Hành bước đến gần, muốn nhìn xem tại sao lại vậy. Ai ngờ đi được nửa đường hắn đột nhiên hét lên một tiếng do bị té ngã một cái rất đau.

Giây tiếp theo, giá trị sinh mệnh -50.

Hai người còn lại tại hiện trường sửng sốt.

Tứ Bề Thọ Địch miệng khẽ giật, vẻ mặt dại ra "Mày sao dợ? Sao tự nhiên mới bước một bước mà ngã chỏng vó rồi?"

Việc diễn ra đột ngột nên Tam Tâm Nhị Ý cũng bị giật mình. Đang mấp máy môi không biết nói sao cho đặng.

Nhất Ý Cô Hành chật vật đứng lên, to giọng giải thích "Không phải tao tự ngã mà là có cái gì đó túm chặt mắt cá chân tao lại!"

Lời này vừa ra hai đồng đội đều chấn kinh.

Tam Tâm Nhị Ý và Tứ Bề Thọ Địch nhìn nhau.

Một người hỏi "Vừa rồi mày thấy rõ không?"

Một người khác lắc đầu "Không thấy, trước khi nó ngã tao đang lật tạp chí, nghe thấy nó hét mới ngẩng đầu."

Sau đó hỏi tiếp "Còn mày?"

"Không phát hiện ra gì cả."

Vẻ mặt Nhất Ý Cô Hành tối sầm. Hai thẳng này nghỉ rằng tự hắn đi đường ngã ra đất rồi sống chết không chịu thừa nhận đây mà. Mày hỏi tao đáp vui vẻ chưa kìa.

"Đừng nói đông nói tây nữa, mau lại xem xem rốt cuộc là thứ gì quấy phá đi!" Nhất Ý Cô Hành lạnh giọng nói.

Tam Tâm Nhị Ý và Bốn Bề Thọ Địch tạm thời tin, thò qua hỗ trợ.

Ai ngờ vừa mới tới gần, đột nhiên có một cánh tay vươn ra từ dưới bàn làm việc, nắm lấy mắt cá chân Tam Tâm Nhị Ý sau đó kéo mạnh.

"Địu móa!" Tam Tâm Nhị Ý vừa mắng một câu thì ngay sau đó đã nằm liệt dưới đất.

Vẻ mặt anh ta thảng thốt không thôi, vội vàng nói "Có cái gì đó núp dưới bàn làm việc, tao cũng mới bị tập kích xong."

Khi nói chuyện thì giá trị sinh mệnh -50.

"Thứ gì lợi hại vậy?" Tứ Bề Thọ Địch tiện tay cầm lấy cây chổi ngay bên cạnh.

Ai ngờ đúng lúc này, một con rối gỗ dưới bàn làm việc lại chạy ra.

Rối gỗ ước chừng lớn bằng bàn tay, mắt phải bịt vải đen, mặc bộ thủy thủ màu xanh dương, bên hông đeo loan đao, khí chất không hề tầm thường.

Hai má tô hồng, miệng lúc đóng lúc mở mang theo ý cười lạnh lẽo của nó khiến người khác nhìn vào có chút âm u và khủng bố.

Tác giả có lời muốn nói: Hình tượng Rối gỗ có thể tham khảo hình ảnh trong phim Lưỡi Cưa