Vô Hạn Chi Tuyệt Địa Âu Hoàng

Chương 63: Truy tung



Bọn họ không ngừng đi về phía trước, Hạ Thụy Trạch thả Ngốc Ngốc về trong không gian linh sủng, không để nó tiếp tục phóng thích tin tức tố.

Hôm nay kích thước của động vật hoang dã lại lớn thêm một bậc, bất kể là lực lượng hay tốc độ đối với người bình thường mà nói đều quá mức khủng bố, cũng may ba thí luyện giả đều không phải người bình thường.

Cao Hòa Hiên đã trải qua 4 thế giới, lại đi theo Hạ Thụy Trạch cùng Trình Hoài Tiềm hai ngày, gần như không ngừng chiến đấu, kinh nghiệm tăng lên nhanh chóng.

Hạ Thụy Trạch tố chất thân thể cường hãn, sau thời gian dài luyện tập phụ trợ, bất kể là công pháp hay vũ khí, độ thuần thục đều rất cao, sau khi tiến vào thế giới này thì không ngừng chiến đấu, kinh nghiệm cũng tăng lên một bậc.

Trình Hoài Tiềm thì càng không cần phải nói, sức chiến đấu vô cùng cường hãn, có anh ở phía trước chống đỡ, Hạ Thụy Trạch cùng Cao Hòa Hiên có thể an tâm công kích, không cần lo lắng con mồi sẽ vượt phòng tuyến.

Vậy nên cho dù động vật hoang dã ngày càng khó đối phó, nhưng ba người vẫn không ngừng tiến về phía trước.

Khiến người thất vọng chính là, sau khi tân nhân rời đi, xác suất xuất hiện bảo rương bắt đầu gia tăng, thậm chí số lượng trái cây trong bảo rương cũng tăng lên, nhưng số trái cây này lại không có hiệu quả gia tăng điểm thuộc tính, chỉ có hiệu quả giải khát, no bụng, bổ sung thể lực cùng tinh lực.

Hạ Thụy Trạch cùng Trình Hoài Tiềm vô cùng thất vọng nhưng cũng đã đoán được từ trước, dù sao thời điểm bọn họ ở thế giới tân thủ cũng là như vậy, ban đầu giết chết Man tộc sẽ trực tiếp gia tăng điểm thuộc tính, nhưng về sau thì không có.

Cao Hòa Hiên tiếc nuối một hồi cũng bình thường trở lại, sau khi phát hiện mình bị ném vào thế giới hoang dã khảo nghiệm năng lực sinh tồn này, mục tiêu hàng đầu của hắn chính là sống sót, trước đó đi theo hai vị đại lão cả ngày trời, các thuộc tính của hắn đều tăng lên hơn 5 điểm, Cao Hòa Hiên không có lòng tham, như vậy đã cực kỳ thỏa mãn.

Hạ Thụy Trạch rất nhanh phát hiện mặt đất dưới chân bọn họ đã chuyển từ nâu nhạt sang nâu đậm, cảnh sắc trước mặt cũng không còn là một mảnh hoang vu, mà bắt đầu xuất hiện cỏ dại,...thỉnh thoảng còn thấy một vài loài cây nhỏ đơn độc.

Đồng thời, hoàn cảnh sinh tồn cũng càng thêm ác liệt, thời điểm 12h trưa nhiệt độ đã vượt qua 50 độ C, khí hậu khô nóng khiến độ ẩm trong người nhanh chóng xói mòn, trước đó một viên bạch quả có thể chống đỡ 1 tiếng, nhưng hiện tại nửa tiếng cũng không đủ. Đam Mỹ Hài

Vì vậy cho dù giết chết con mồi không thể đạt được điểm thuộc tính, nhưng trái cây vẫn giúp bọn họ tiếp tục sinh tồn.

Thời gian một ngày ba người không ngừng đẩy nhanh tốc độ, khoảng cách đi được đã sắp vượt qua ba ngày trước đó cộng lại.

Đến gần 9h trước khi sắc trời trở tối, bọn họ tìm được một sơn động phía trên sườn núi. Sơn động không lớn, nhưng cũng đủ dùng.

Sau khi dọn dẹp đơn giản lại hang động, ba người ngồi trên vách núi, mượn súng laser của Hạ Thụy Trạch giải quyết đám động vật hoang dã đang vây đến, vừa chiến đấu vừa nói chuyện phiếm.

Hiện tại súng laser đã không thể một kích giết chết con mồi, cũng may có được vị trí chiếm ưu thế, có thể giải quyết con mồi trong lúc chúng xông lên sườn núi.

Cao Hòa Hiên tuy phần lớn thời gian không giỏi giao tiếp, nhưng thế giới hắn trải qua nhiều hơn Trình Hoài Tiềm cùng Hạ Thụy Trạch, từng gặp qua những thí luyện giả khác.

Vì vậy Cao Hòa Hiên ngoại trừ kể lại kinh nghiệm của mình trong những thế giới trước đó, còn nói cho hai người một vài tin tức hắn biết được từ những thí luyện giả khác.

Đêm khuya, Cao Hòa Hiên nằm ngủ bên cạnh đống lửa, Hạ Thuy Trạch cùng Trình Hoài Tiềm thì nằm trong lều trại.

Trình Hoài Tiềm nghiêng người đối diện với Hạ Thụy Trạch, mắt mang ý cười nhìn người cả ngày hôm nay đều cố ý vô tình tránh anh nhưng lại tránh không thoát.

"Mau ngủ đi."

Hạ Thụy Trạch đau đầu nhìn thoáng qua Trình Hoài Tiềm, lấy lệ nói.

"Tôi còn chưa mệt." Trình Hoài Tiềm lắc đầu biểu thị muốn nói chuyện, nhắc lại đề tài trước đó: "Lần trước tôi có nói sau khi thế giới này kết thúc sẽ chuẩn bị thăng lên một khu, em suy nghĩ thế nào rồi?"

Nói tới đề tài đứng đắn, Hạ Thụy Trạch cũng rất phối hợp: "Tôi cũng chuẩn bị thăng khu, dù sao cấp bậc khu vực càng cao, khen thưởng nhiệm vụ sẽ càng nhiều."

"Nếu em tin tưởng tôi thì cho tôi biết số hiệu cá nhân của em đi."

Trình Hoài Tiềm nghe vậy ánh mắt sáng lên, sau đó thành khẩn nhìn Hạ Thụy Trạch đưa ra thỉnh cầu, số hiệu cá nhân là số cố định mà mỗi thí luyện giả nhận được sau khi thông qua nhiệm vụ tân thủ.

Hạ Thụy Trạch mờ mịt chớp chớp mắt, hỏi lại: "Nói cho anh thì có tác dụng gì?" dù sao rời khỏi đây cũng sẽ quên.

"Cứ thử xem, số hiệu này thuộc về thế giới Vô Tận, nói không chừng ký ức sẽ không bị làm mờ."

Giọng điệu Trình Hoài Tiềm rất thoải mái, tựa hồ chỉ đang làm một thí nghiệm nhỏ.

Hạ Thụy Trạch đương nhiên tin tưởng, vì vậy nói số hiệu "11609" của mình cho Trình Hoài Tiềm, số hiệu của Trình Hoài Tiềm là "17223", hai người thử so sánh một chút, theo lý mà nói hai người là tân nhân cùng một đợt, nhưng số hiệu của bọn họ lại chẳng có quy luật gì.

Sau khi biết số hiệu của Hạ Thụy Trạch, Trình Hoài Tiềm vẫn không để Hạ Thụy Trạch đi nghỉ, không ngừng quấn lấy cậu trò chuyện.

Trò chuyện một hồi, Hạ Thụy Trạch đột nhiên dừng lại, sau đó đầy mặt nghi hoặc nhìn chằm chằm Trình Hoài Tiềm, Trình Hoài Tiềm không tự giác sờ sờ mặt mình, cười hỏi: "Làm sao vậy?"

"Tôi còn muốn hỏi anh làm sao đây, tối hôm nay anh cứ quái quái? Luôn cảm thấy anh cười không có ý tốt."

Hạ Thụy Trạch vốn chỉ thuận miệng nói, không nghĩ tới vừa dứt lời, ý cười trên mặt Trình Hoài Tiềm liền hoàn toàn không giấu được, cười đến vô cùng xán lạn, Trình Hoài Tiềm vùi đầu xuống đệm, Hạ Thụy Trạch ở bên cạnh vẫn có thể cảm giác được đệm giường chấn động theo.

Hạ Thụy Trạch dở khóc dở cười ngồi dậy, vỗ một phát lên lưng Trình Hoài Tiềm: "Mau nói thật đi, có chuyện gì?"

Trình Hoài Tiềm không ngẩng đầu, trong tay anh xuất hiện một lá bùa, đưa cho Hạ Thụy Trạch xem, Hạ Thụy Trạch nghi ngờ nhận lấy, tờ giấy chỉ lớn bằng bàn tay, là một đạo cụ của thế giới Vô Tận, vừa chạm tay, giới thiệu liên quan lập tức hiện ra.

[ Phù Truy Tung: có thể truy tìm tung tích thí luyện giả mục tiêu để tiến vào thế giới nhiệm vụ tiếp theo ]

Phía trên phù truy tung vốn có hai dòng trống, nhưng hiện tại đã bị người dùng bút điền vào hai con số, trong đó, vị trí người truy tung là điền số hiệu của Trình Hoài Tiềm.

Mà vị trí bị truy tung chính là điền số hiệu của Hạ Thụy Trạch.

Sau khi hiểu ra ý nghĩa của nó, Hạ Thụy Trạch có chút sững sờ, cúi đầu nhìn, Trình Hoài Tiềm đã xoay người lại, đôi mắt lấp lánh nhìn cậu.

Trong thế giới nhiệm vụ thứ hai, Trình Hoài Tiềm không những không thể hòa đồng với những thí luyện giả khác, mà còn nổ ra xung đột, đánh nhau kịch liệt, cuối cùng toàn bộ mâu thuấn đều bị Trình Hoài Tiềm dùng võ lực trấn áp.

Vì để "hòa giải", mấy thí luyện giả chịu áp bức sôi nổi dâng lên "bảo bối" trân quý của mình đề xoa dịu ham muốn hủy diệt của Trình Hoài Tiềm.

Trong đó có một thí luyện giả lâu năm đã tặng cho anh tấm "phù truy tung" này.

Tác dụng chân chính của tấm phù truy tung này kỳ thật là dùng để trả thù, nhưng phẩm cấp của nó tương đối thấp, muốn trả thù đầu tiên phải biết số hiệu cá nhân của kẻ thù, đây mới chính là điểm khó.

Vì vậy phù truy tung sau được dùng để hỗ trợ những thí luyện giả có ý hợp tác muốn tiến vào cùng một thế giới nhiệm vụ.

Nhưng vấn đề là, tìm một đồng đội tín nhiệm lẫn nhau cùng hợp tác ở khu bạch chỉ có độ khó rất lớn, vậy nên tấm phù truy tung này ngay cả chợ đen cũng bán không ra, đã ở trong tay thí luyện giả kia rất lâu.

Nhưng hắn không biết là, lá bùa này rất hợp tâm ý Trình Hoài Tiềm, chỉ cần biết được số hiệu của Hạ Thụy Trạch, sẽ có cơ hội cùng cậu tiến vào một thế giới nhiệm vụ.

Cho nên sau khi gặp lại Hạ Thụy Trạch ở thế giới này, Trình Hoài Tiềm phi thường vui vẻ, đại biểu anh có cơ hội biết được số hiệu của cậu.

Đây cũng là lý do vì sao ngay từ đầu Trình Hoài Tiềm đã tỏ vẻ mình chuẩn bị thăng lên một khu, chính là muốn cho đồng đội có thêm nhiều thời gian suy xét.

Nếu Hạ Thụy Trạch chưa chuẩn bị thăng khu, vậy Trình Hoài Tiềm có thể tạm hoãn lại kế hoạch, như vậy thế giới tiếp theo hai người vẫn có thể hợp tác.

Cũng may sau mấy ngày suy xét Hạ Thụy Trạch cũng chuẩn bị thăng cấp, Trình Hoài Tiềm lập tức hỏi số hiệu của cậu, buộc chặt hai người với nhau.

Trình Hoài Tiềm mừng rỡ không thôi, cao hứng đến muốn bay lên, ý cười trên mặt chưa từng dừng lại, nhưng thấy Hạ Thuỵ Trạch cầm phù truy tung nửa ngày cũng chỉ ngây ngốc nhìn anh, trên mặt cũng không có biểu tình đặc biệt cao hứng, Trình Hoài Tiềm thu liễm ý cười, cận thận ghé sát vào cậu, lấy lòng nói:

"Tôi đã cẩn thận hỏi qua cũng tra thử ở chỗ Chủ Thần, 'phù truy tung' này không có tác dụng phụ, chỉ đơn thuần là làm hai người cùng xuất hiện ở một thế giới, không cần lo lắng."

"Vì sao?" Hạ Thuỵ Trạch nhìn thẳng vào mắt Trình Hoài Tiềm, lẩm bẩm hỏi một câu.

Hỏi xong lại không đợi Trình Hoài Tiềm trả lời, xoay người đem chăn chùm kín đầu, tỏ ý cự tuyệt giao lưu.

Cậu muốn hỏi Trình Hoài Tiềm vì sao lại muốn tìm cậu cùng tiến vào một thế giới, nhưng bản thân cậu tựa hồ cũng biết đáp án, vậy nên cái cậu càng muốn hỏi chính là, vì sao lại gặp nhau ở thế giới Vô Tận, nếu có thể gặp nhau ngoài hiện thực....

"Vừa nghĩ tới tháng sau còn có thể nhìn thấy em, tâm tình liền phi thường tốt."

Âm thanh vui vẻ của Trình Hoài Tiềm vang lên bên cạnh, khiến Hạ Thuỵ Trạch không nhịn được vùi sâu vào trong chăn.

Sáng sớm ngày thứ 5 ba người tỉnh dậy liền tiếp tục tiến sâu vào hoang mạc, ngày hôm nay thỏ hoang bọn họ gặp được đã có kích thước của trâu rừng ban đầu, còn trâu rừng thì có kích thước của voi rừng nguyên bản, mà voi rừng...

Gặp phải một đàn voi rừng chỉ có 3 con đi ngang qua cách đó không xa, quả thực có cảm giác như che cả bầu trời.

Hạ Thuỵ Trạch thả voi ma mút ra, dưới sự chỉ huy của cậu, voi ma mút không ngừng biến lớn, cuối cùng biến thành kích thước của voi ma mút biến dị từng thấy ở trận chung kết thế giới thứ hai.

Ba người không tiếp tục cưỡi ngựa, trực tiếp leo lên lưng voi ma mút, phần lưng voi ma mút rộng đến mức có thể trực tiếp chạy trên đó.

Kích thước của voi ma mút lớn hơn voi rừng ở thế giới này, nhưng sức chiến đấu lại không bằng.

Vật được tạo ra từ hệ thống rất thú vị, nếu như bản gốc thực lực bình thường, vậy vật được tạo ra ngược lại sẽ rất mạnh, nếu bản gốc thực lực cường hãn, vậy thực lực của vật được tạo ra sẽ có chỗ thua kém, mà càng mạnh thì chỗ thua kém sẽ càng lớn.

Nói tóm lại là, thực lực của vật được tạo ra từ hệ thống bị hạn chế trong một khu vực, tránh cho việc phá hư cân bằng.

Vì vậy con voi ma mút do hệ thống tạo ra này, hình thể có thể bằng nguyên bản nhưng thực lực lại chỉ có 5 thành, hơn nữa nếu Hạ Thuỵ Trạch muốn kích thước voi ma mút vẫn có thể tăng lên, nhưng bù lại thực lực sẽ tiếp tực suy yếu.

Cũng may còn voi ma mút này chỉ dựa vào hình thể cũng có đủ lực uy hiếp, cưỡi voi ma mút căn bản không có động vật hoang dã nào dám tới gần, ngẫu nhiên đụng trúng một vài động vật loại nhỏ, voi ma mút một chân cũng có thể nghiền nát.

Ba người cưỡi voi ma mút đi một quãng đường, đến khi voi ma mút ngày càng nhỏ, cuối cùng tiêu hao hết năng lượng bị Hạ Thuỵ Trạch thu hồi.

Vật do hệ thống tạo ra có khái niệm năng lượng, năng lượng đồng dạng, chiến mã sử dụng vĩnh viễn, nhưng voi ma mút phiên bản đầy đủ lại chỉ có thể sử dụng được 1 tiếng đồng hồ. Đương nhiên, sau khi thu hồi nó sẽ từ từ khôi phục năng lượng, về sau vẫn có thể sử dụng.

Voi ma mút thân cao chân dài, một tiếng đồng hồ có thể đi được khoảng cách rất lớn.

Thời điểm ba người đáp xuống mặt đất dưới chân đã biến thành màu đỏ thẫm, mà bất kỳ loài động vật nào ở đây bọn họ đều phải ngẩng đầu mới có thể nhìn rõ, hơn nữa Hạ Thuỵ Trạch cùng Trình Hoài Tiềm phải hợp lực mới giải quyết được từng con.

Hạ Thuỵ Trach cho Cao Hoà Hiên mượn một bộ khôi giáp phòng hộ, về phần cậu cùng Trình Hoài Tiềm thì đã sớm có.

Ba người cẩn thận đi tiếp, xử lý mấy con động vật hoang dã, bọn họ phát hiện động vật ở đây sau khi bị giết chết, trái cây nhận được từ trong bảo rương càng có nhiều màu sắc với đủ loại tác dụng, như màu lục có thể trị thương, màu tím có thể giải độc, màu hồng phấn có thể bài trừ tạp chất trong thân thể,... hơn nữa mỗi bảo rương đều tuôn ra 3-4 viên, thậm chí 5-6 viên.

Nhưng đám động vật hoang dã này hình thể quá lớn, ba người bọn họ so ra chỉ như ba món đồ chơi nhỏ, Cao Hòa Hiên ngoan ngoãn theo sát phía sau hai vị đại lão, cảm thấy mỗi bước chân đều như đang đi trên mũi đao.

Hạ Thụy Trạch đề cao cảnh giác lên mức cao nhất, hình thể chênh lệch quá lớn, cậu lo lắng động vật hoang dã có thể nhẹ nhàng dẫm chết bọn họ như con người dẫm chết con kiến.

Trình Hoài Tiềm ngược lại càng thêm phấn khích, thực lực của động vật ở đây khiến anh cảm nhận được áp lực, cũng may hình thể dị thường to lớn yêu cầu không ít năng lượng để sinh tồn, hầu hết đều là đơn độc hành động, sẽ không sợ bị vây công.

Đi không bao lâu, một con mãng xà cao 7-8m, dài hơn 100m nghênh diện mà đến, đôi mắt to âm lãnh nhìn chằm chằm ba nhân loại nhỏ bé, lưỡi rắn không ngừng phun ra, đang tìm cơ hội công kích.

Trình Hoài Tiềm duỗi tay ra hiệu, Cao Hòa Hiên liền cẩn thận tránh sang một bên, ngón tay không ngừng gõ nhẹ trong không trung, đánh ra số liệu vây khốn.

"Cùng lên đi!"

Hạ Thụy Trạch đè thấp thanh âm, trong tay xuất hiện thanh kiếm chấn động năng lượng cao.

Hạ Thụy Trạch cùng Trình Hoài Tiềm liếc nhìn nhau, giây tiếp theo, cả hai kéo xuống mũ khôi giáp, ăn ý vọt về hai bên.

Cự mãng bên kia cũng đồng thời di chuyển, há to miệng cắn về phía Trình Hoài Tiềm, muốn một ngụm nuốt chửng anh.

Trình Hoài Tiềm ánh mắt sắc bén, không chút sợ hãi, ngược lại cầm theo đại đao tiến lên nghênh đón, trường đao điên cuồng chém ra, chém vào khoang miệng mềm mại của nó, trước khi nó đau đớn ngậm miệng, Trình Hoài Tiềm nhanh chóng vọt ra ngoài.

Hạ Thụy Trạch nhân cơ hội leo lên lưng mãng xà, kiếm chấn động năng lượng cao đâm thẳng xuống lớp vảy cứng của nó cố định thân mình, dây thừng trong tay vung ra quấn lấy eo Trình Hoài Tiềm, trực tiếp kéo anh ra ngoài.

Trên đao của Trình Hoài Tiềm có mang theo ma khí, khiến miệng vết thương của mãng xà càng thêm nghiêm trọng, hai người vừa mới đứng vững trên lưng nó, mãng xà đã vì đau đớn mà điên cuồng vùng vẫy.

Số liệu Cao Hòa Hiên thả ra vây khốn cự mãng chỉ một giây đã bị nó phá hủy, nhưng hai người phía trên cũng nhân cơ hội này đâm mạnh vũ khí vào lớp vảy của nó, sau đó thời điểm mãng xà đang điên cuồng lăn lộn, đồng thời nhảy ra hai hướng trái ngược, theo đó kéo ra một miệng vết thương thật lớn.

Tức thì, trên người mãng xà bị kéo ra một "lỗ máu", lộ ra phần mềm mại bên trong, Trình Hoài Tiềm rơi xuống đất lập tức ôm lấy eo Hạ Thụy Trạch, dùng sức ném người lên cao hơn 10m, kiếm chấn động năng lượng cao trong tay Hạ Thụy Trạch đã đổi thành cung quang thúc, từ trên cao nhìn xuống bắn một mũi tên về phía vết thương lộ ra ngoài của mãng xà.

Vị trí yếu ớt bị thương nghiêm trọng, mãng xà càng trở nên điên cuồng, bụi đất bay lên cuồn cuộn, Cao Hòa Hiên đứng bên ngoài vòng chiến đã hoàn toàn không nhìn thấy thân ảnh Hạ Thụy Trạch cùng Trình Hoài Tiềm, trong lòng gấp gáp nhưng động tác trong tay cũng không dám dừng lại.

Cao Hòa Hiên không biết là, Hạ Thụy Trạch cùng Trình Hoài Tiềm bị cự mãng quấn lấy cũng không nghĩ trốn, mà nhân cơ hội liên thủ để lại vô số vết thương trên người nó.

Thủ đoạn công kích mạnh nhất của mãng xà là nọc độc cùng quấn lấy con mồi, nhưng nó không có cơ hội phóng thích nọc độc, cũng không kịp quấn lấy hai tên gia hỏa nhỏ bé này, chỉ biết đau đớn điên cuồng vùng vẫy thật mạnh, muốn đập nát hai tên nhân loại này thành mảnh vụn.

Nhưng tốc độ của Hạ Thụy Trạch cùng Trình Hoài Tiềm thật sự quá nhanh, nhạy bén lại giảo hoạt, đến cuối cùng mãng xà máu chảy đầy đất, không còn sức để tấn công, hai người vẫn hoàn hảo không chút tổn hao chạy tới chạy lui trong phạm vi mãng xà vây công.

Cao Hòa Hiên từ xa nhìn thấy hai người mang theo khôi giáp phòng hộ lao ra, trong lòng rốt cuộc buông lỏng.

Bảo rương còn chưa xuất hiện nghĩa là cự mãng chưa chết, Hạ Thụy Trạch đứng ở nơi xa, từng mũi tên không ngừng bắn ra, giải quyết cự mãng đang giả chết muốn dụ bọn họ tới gần, cuối cùng thu được một bảo rương có 7 viên trái cây màu sắc khác nhau.

Hạ Thụy Trạch bày ra 7 viên trái cây, ra hiệu cho Cao Hòa Hiên chọn một viên, còn lại cậu cùng Trình Hoài Tiềm chia đôi.

Cao Hòa Hiên lắc đầu, kiên trì nói:

"Tôi chẳng những không phát huy tác dụng gì, còn kéo chân sau, như vậy không được, nếu hai người muốn tiếp tục đi về phía trước, tôi sẽ tìm một nơi để trốn."

Cao Hòa Hiên nhìn ra được, trước đó Hạ Thụy Trạch cùng Trình Hoài Tiềm mang theo hắn thì không có áp lực gì, chỉ thuận tay mà thôi, nhưng động vật hoang dã hôm nay gặp được thực lực đã tăng cao, nếu tiếp tục mang theo hắn, đối với bọn họ mà nói chính là trói buộc, vì vậy Cao Hòa Hiên chủ động đưa ra đề nghị không muốn tiếp tục đi về phía trước.

Hạ Thụy Trạch đưa một viên trái cây màu xanh cho Cao Hòa Hiên, an ủi hắn:

"Nếu cậu không muốn đi tiếp thì hãy nhận viên trái cây này, nó có thể căn cứ theo hoàn cảnh thay đổi mùi vị trên người cậu. Tôi hoài nghi chúng ta không ngừng thu hút động vật hoang dã là vì mùi hương dị thường trên người, cậu muốn an toàn thì ăn nó đi."

"Nhận lấy đi, phía trước có một ngọn núi, để tìm cho cậu một sơn động trốn trong đó."

Trình Hoài Tiềm quyết định dứt khoát, không cho Cao Hòa Hiên cơ hội phản bác.

Sắp xếp xong cho Cao Hòa Hiên, Hạ Thụy Trạch cùng Trình Hoài Tiềm tiếp tục lên đường. Hiện tại động vật hoang dã ở nơi này xác thật khiến bọn họ cảm nhận được áp lực, nhưng còn chưa đến mức chịu không nổi, bọn họ sẽ đi cho đến khi không thể đi được nữa mới thôi, xem thử phía trước rốt cuộc có thứ gì.

Hai thất chiến mã cuối cùng cũng có thể ngựa không ngừng vó phi nước đại, Hạ Thụy Trạch cùng Trình Hoài Tiềm liên thủ giải quyết đám động vật hoang dã thỉnh thoảng đến vây công.

Các thuộc tính thân thể của hai người đều cực cao, kinh nghiệm chiến đấu cũng không yếu, phối hợp càng thêm ăn ý, lần lượt đánh ra những chiêu thức tuyệt diệu, thu được đủ loại trái cây màu sắc đa dạng, đương nhiên, khu vực này đều là động vật hoang dã khổng lồ thực lực cường hãn, tạo cho hai người áp lực rất lớn, thời gian dài cũng không tránh khỏi sẽ bị thương.

Giữa trưa, Trình Hoài Tiềm ôm Hạ Thụy Trạch tránh sau một ngọn núi, mũ giáp phòng hộ của Hạ Thụy Trạch đã sớm cởi ra, đang không ngừng thở dốc, nhét hai viên lục quả có thể trị thương vào miệng, lại uống thêm một bình thuốc trị thương bạch sắc trung phẩm, mới áp xuống được ngụm máu tươi đang sắp phun ra.

Vừa rồi hai người liên thủ giải quyết một con linh dương đầu bò cao mấy chục mét, thời điểm linh dương đầu bò liều chết phản kích đã đá một phát vào bụng Hạ Thụy Trạch, cơ hồ trong nháy mắt đá Hạ Thụy Trạch văng xa mấy chục mét.

Trình Hoài Tiềm như nổi điên giết chết linh dương đầu bò, sau đó rót cho Hạ Thụy Trạch đang hôn mê hai bình thuốc trị thương, sau khi tỉnh lại Hạ Thụy Trạch lại uống thêm hai bình, phát động thiên phú [ Siêu Nhân Tiểu Cường ], nhanh chóng vận chuyển công pháp , cộng thêm thuốc trị thương phụ trợ, thương thế rất nhanh ổn định, Hạ Thụy Trạch có thể cảm giác được bên trong cơ thể đang không ngừng chữa trị.

Trình Hoài Tiềm ôm Hạ Thụy Trạch vào lòng, nhẹ nhàng dùng khăn tay giúp cậu lau đi vết máu bên khóe miệng, hai mắt đỏ bừng.

"Ai, không sao đâu." Hạ Thụy Trạch cười cười, bọn họ hai người chỉ cao bằng cái móng chân linh dương đầu bò lại có thể cường ngạnh giết chết nó, thực lực đã phi thường cường hãn, không thể tránh khỏi việc bị thương.

"Chúng ta tìm một chỗ trốn đến khi trời sáng đi."

Lau sạch toàn bộ vét máu chói mắt trên khuôn mặt tái nhợt của Hạ Thụy Trạch, Trình Hoài Tiềm thu lại khăn tay, nhẹ nhàng xoa mặt cậu, ngón tay có chút run rẩy, nhưng ngữ khí cường ngạnh nói.

Anh xác thực vẫn còn dư sức, cũng xác thực muốn tiếp tục thăm dò, nhưng nếu cái giả phải trả là Hạ Thụy Trạch bị thương mà nói, anh tình nguyện không đi tiếp.

Từ khi tiến vào thế giới Vô Tận đến nay, đây là lần đầu tiên Hạ Thụy Trạch bị thương nghiêm trọng như vậy, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng vỡ thành từng mảnh, đau đớn khiến con người khó tránh khỏi yếu đuối, vì vậy thay vì né tránh, cậu lại dùng mặt cọ cọ tay Trình Hoài Tiềm, im lặng nằm trong lòng anh chờ thân thể dần chữa trị.

Dưới sự cải tạo của huyết thống [ Siêu Nhân Tiểu Cường ], khả năng khôi phục của Hạ Thụy Trạch rất mạnh, không bao lâu cậu đã có thể ngồi dậy, sắc mặt cũng hồng hào trở lại, đứng lên duỗi tay kéo Trình Hoài Tiềm, cười trấn an:

"Anh quên huyết thống của tôi rồi sao, chỉ là bị thương mà thôi, chết còn có thể sống lại mà, không cần lo lắng, tiếp tục lên đường đi, tôi muốn xem thử thế giới này nếu đi tiếp sẽ gặp được thứ gì đặc biệt."

Thấy Trình Hoài Tiềm vẫn không nhúc nhích, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm mình, Hạ Thụy Trạch cười cười, dùng sức giẫm một cái nhảy lên cao, lại đạp vào vách núi bên cạnh, lộn hai vòng trên không trung vững vàng tiếp đất.

"Thật sự không có chuyện gì, tôi sợ chết như vậy, sẽ không đem mình ra đùa giỡn."
— QUẢNG CÁO —