- Tiểu Ý! Mình xin lỗi vì không trả lời tin nhắn của cậu. Bây giờ cậu đến gặp mình được không?
Doãn Y Nhi cố giữ cho bản thân bình tĩnh, nói:
- Cậu đang ở đâu?
Đầu dây bên kia vang lên giọng lí nhí:
- Mình…mình ở gần đây thôi. Mình sẽ gửi địa chỉ cho cậu.
Doãn Y Nhi lạnh lùng đáp:
-Ừm! Mình biết rồi.
Sau đó liền cúp máy. Doãn Y Nhi lấy trong túi xách ra một tờ giấy note, viết số điện thoại của mình lên đó rồi đưa cho Ngụy Quân Châu:
- Đây là số điện thoại của tôi. Bây giờ tôi phải đi gặp Tiểu Mẫn để biết chính xác chuyện gì đang xảy ra. Sau đó, tôi sẽ đến tìm anh.
Ngụy Quân Châu cầm lấy tờ giấy note, sau đó bấm gọi cho Doãn Y Nhi:
- Tôi mong cô là người gọi chứ không phải là tôi.
Doãn Y Nhi nhìn Ngụy Quân Châu, ánh mắt kiên định:
- Dĩ nhiên là vậy rồi! Tôi nhất định sẽ liên lạc với anh. Sẽ không có chuyện tôi chạy trốn nữa đâu.
Ngụy Quân Châu nhìn Doãn Y Nhi, ánh mắt không còn lạnh lùng như ban đầu:
- Được thôi! Tôi quyết định tin cô lần này. Đừng để tôi thất vọng nhé!
Sau đó, Ngụy Quân Châu liền rời đi. Cho đến khi chiếc xe hơi của Ngụy Quân Châu khuất bóng khỏi con hẻm, Doãn Y Nhi mới thở phào, đôi chân như muốn ngã quỵ. Cảm tưởng rằng cô đã chẳng thể thở trong giây phút đối diện với Ngụy Quân Châu. Điện thoại bỗng vang lên tiếng chuông báo tin nhắn đến. Là tin nhắn của Tiểu Mẫn. Đọc xong tin nhắn, Doãn Y Nhi vội vã rời đi.
...****************...
Hàn Cảnh Thiên đứng trước tủ quần áo, đắn đo lựa chọn trang phục cho cuộc hẹn sắp tới. Sáng nay, Doãn Y Nhi đã gửi tin nhắn hẹn anh vào tối thứ 6. Lúc nhận tin nhắn, Hàn Cảnh Thiên rất bất ngờ. Anh không nghĩ Doãn Y Nhi lại chọn thời gian sớm đến như vậy. Điều đó chứng tỏ, cô cũng mong ngóng cuộc hẹn này giống anh. Chỉ nghĩ như vậy thôi đã làm Hàn Cảnh Thiên vui vẻ cả một ngày.
- Nên chọn trang phục như thế nào đây nhỉ? Nếu mặc trang trọng quá thì sẽ khiến cô ấy không thoải mái. Nhưng nếu mặc đơn giản quá liệu cô ấy có nghĩ mình hời hợt không nhỉ?
Hàn Cảnh Thiên vò đầu bứt tai:
- Ôi trời! Sao mà khó lựa chọn quá vậy? Còn khó hơn cả lúc chọn trang phục cho concert đầu tiên nữa…
Đang mãi suy nghĩ việc lựa chọn trang phục, Hàn Cảnh Thiên không biết Phương Di đã đứng ở cửa phòng. Cô dựa vào thành cửa, khoanh tay nhìn Hàn Cảnh Thiên với ánh mắt bất lực:
- Có khoa trương quá không vậy? Chỉ là một buổi hẹn bình thường thôi mà.
Hàn Cảnh Thiên giật mình quay lại, nhìn thấy Phương Di, anh vội kéo cô lại chỗ tủ quần áo:
- Em đừng nói nhảm nữa mà mau giúp anh chọn đồ đi.
- Anh tự đi mà chọn. Làm sao em biết được con trai tụi anh cần phải mặc gì khi đi hẹn hò chứ?
Phương Di từ chối ngay lập tức. Hàn Cảnh Thiên không chịu thua, tiếp tục thuyết phục:
- Chẳng lẽ em thấy chết mà không cứu hả?
Nhìn ánh mắt long lanh tựa cún con của Hàn Cảnh Thiên, Phương Di không còn cách nào đành phải đồng ý giúp anh. Nhưng khổ nỗi cô cũng có kinh nghiệm hay hiểu biết gì về chuyện này đâu. Thôi thì phàm việc gì không biết thì cứ tra Baidu. Nghĩ vậy, Phương Di liền lấy điện thoại ra tìm kiếm trên Baidu. Sau một hồi tìm kiếm, cuối cùng cô cũng đã tìm ra một trang phục phù hợp.
- Quần tây tông lạnh cùng áo thun basic…
Vừa nói Phương Di vừa lấy quần áo mình đã chọn đưa cho Hàn Cảnh Thiên.
- Vừa lịch sự nhưng cũng vừa thoải mái, năng động. À! Hãy nhớ mang cùng sneaker nhé!
Hàn Cảnh Thiên cầm lấy quần áo, cảm thấy vô cùng hợp ý, liền giơ ngón like về phía Phương Di:
- Tiểu tổ tông! Em lợi hại thật đấy!
Phương Di khoanh tay, vẻ mặt đầy tự hào:
- Chuyện đó còn cần anh phải nói sao?
Rồi cả hai cùng bật cười.
...****************...
Doãn Y Nhi đi đến địa chỉ mà Tiểu Mẫn đã gửi. Đó là một căn biệt thự nằm ở xa trung tâm thành phố. Doãn Y Nhi cảm thấy có chút kỳ lạ. Vì vậy, cô không vội vào mà gọi cho Tiểu Mẫn. Tiểu Mẫn không bắt máy nhưng trực tiếp ra đón cô. Tiểu Mẫn váy đầm thướt tha đi ra từ căn biệt thư, dáng điệu vừa khoan thai vừa kiêu kì. Trông cô chẳng khác gì một đại tiểu thư quyền quý.
Doãn Y Nhi ngạc nhiên trước hình ảnh lạ lẫm của Tiểu Mẫn.
- Sao? Tôi không được sống trong ngôi nhà rộng lớn này hả?
Doãn Y Nhi vội lắc đầu:
- Không phải! Mình không có ý như vậy?
Tiểu Mẫn không nói gì, chỉ lườm Doãn Y Nhi một cái. Doãn Y Nhi cảm thấy, người trước mặt cô bây giờ không phải Tiểu Mẫn mà cô biết.
- Tại sao cậu lại muốn mình đến đây chứ? Dù mình cũng có chuyện muốn hỏi cậu, nhưng cậu cứ nói việc mình muốn trước đi.
Tiểu Mẫn nhếch miệng:
- Đúng là mình đã gọi cậu đến đây. Nhưng người muốn nói chuyện với cậu không phải là mình.
Doãn Y Nhi có chút hoang mang:
- Cậu nói vậy là sao?
- Đến bây giờ cô vẫn chưa hiểu ra vấn đề sao? Cô vẫn ngu ngơ như ngày nào nhỉ!
Đột nhiên có tiếng nói ở phía sau. Doãn Y Nhi quay lại thì nhìn thấy Hạ Cường. Doãn Y Nhi sợ hãi lùi lại vài bước. Hạ Cường bước đến gần, cười một cách đểu cáng:
- Đã lâu không gặp, Doãn Y Nhi! Mà cũng không lâu nhỉ? Chúng ta mới gặp đây mà. Ở buổi đấu giá ấy! Hôm ấy cô mặc chiếc đầm đỏ trông rất quyến rũ đấy biết không...Á!!!
Doãn Y Nhi không kiềm được cơn giận liền cho Hạ Cường một bạt tai. Thấy vậy, Tiểu Mẫn lớn tiếng:
- Cậu đang làm cái quái gì vậy?
Doãn Y Nhi nhìn Tiểu Mẫn bằng ánh mắt sắc lạnh, gằn lên từng tiếng:
- Mình hỏi cậu điều đó mới đúng? Cậu đang làm cái quái gì vậy?
Tiểu Mẫn nhìn Doãn Y Nhi, nói bằng giọng khinh miệt:
- Cậu hỏi tôi đang làm gì sao? Tất nhiên là làm điều mà cậu xứng đáng được nhận rồi. Cậu hãy từ từ cảm nhận đi nhé!
Nói rồi Tiểu Mẫn quay người đi về phía trong biệt thư, bỏ lại Doãn Y Nhi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đột nhiên từ đâu có hai người vệ sĩ cao lớn đi đến và bắt Doãn Y Nhi kéo lên xe. Doãn Y Nhi kháng cự, gào thét:
- Tiểu Mẫn! Cậu ra đây cho tôi! Uông Tiểu Mẫn! Cậu đừng nghĩ như vậy là xong...
Dù có cố chống cự đến mấy nhưng sức lực yếu ớt của một cô gái sao so được với hai người đàn ông cao lớn. Cuối cùng, Doãn Y Nhi vẫn bị bắt lên xe. Vừa lên xe, họ đã ụp một cái khen có tẩm thuốc mê lên mũi của Doãn Y Nhi khiến cô dần chìm vào giấc ngủ.
...****************...
Hàn Cảnh Thiên ngồi trước quầy bán vé ở rạp chiếu phim. Xung quanh có phần im ắng và vắng lặng. Trên bàn là một cặp vé xem phim suất chiếu 7 giờ tối, bên cạnh là hai ly nước đã tan đá từ lúc nào. Hàn Cảnh Thiên nhìn đồng hồ ở rạp chiếu. Đã hơn 11 giờ đêm.
Cùng lúc đó, nơi phòng làm việc của Nguỵ Quân Châu vẫn còn sáng đèn. Nguỵ Quân Châu ngồi trên bàn, ánh mắt không rời màn hình điện thoại. Những tiếng ngón tay gõ lên bàn liên tục vang lên một cách rõ ràng trong không gian tĩnh mịch. Đột nhiên, Nguỵ Quân Châu dừng lại, hướng ánh mắt về phía Đại học Mộng Hoa:
-Lại chạy trốn nữa sao? Đúng là nha đầu khó quản mà...