Doãn Y Nhi lững thững đi trên con đường ngập ánh đèn và đông đúc người qua lại. Cô đang mãi suy nghĩ về những thoả thuận giữa cô và Nguỵ Quân Châu.
...****************...
- Tôi không biết bản thân mình có thể đem đến lợi ích gì cho anh hay không. Nhưng anh cứ tuỳ ý sử dụng tôi đi. Hãy xem đó là lợi ích của anh trong thỏa thuận này.
Nguỵ Quân Châu có chút điềm tĩnh, ánh mắt không biểu lộ cảm xúc. Rồi sau đó, nửa cười nửa không:
- Được thôi! Tôi chấp nhận thoả thuận này.
Nguỵ Quân Châu đứng lên, bước đến chỗ Doãn Y Nhi, đưa tay ra:
- Thành giao chứ?
Doãn Y Nhi có chút bối rối, sau đó liền đứng lên, bắt tay với Nguỵ Quân Châu. Bàn tay to lớn nhưng không hề thô ráp nắm trọn lấy bàn tay nhỏ bé của Doãn Y Nhi. Trong phút chốc, Doãn Y Nhi cảm thấy rằng bàn tay này thật ấm áp và cũng đáng tin cậy.
- Thành giao!
Nguỵ Quân Châu khẽ mỉm cười. Sau đó ra hiệu cho Doãn Y Nhi ngồi xuống. Anh cầm ly trà gừng, đưa cho Doãn Y Nhi. Doãn Y Nhi cầm lấy, nhắm nháp từng ngụm nhỏ.
Nguỵ Quân Châu đi đến chỗ có để hộp thuốc, tìm kiếm thứ gì đó rồi nhanh chóng quay lại chỗ Doãn Y Nhi. Anh ngồi xuống, nói:
- Tôi thấy vết sưng có vẻ nghiêm trọng. Tôi thoa chút thuốc cho nó nhé?
Doãn Y Nhi đôi chút ngạc nhiên, nhưng vẫn nhẹ gật đầu. Nguỵ Quân Châu cẩn thận thoa một lớp thuốc mỏng lên vết thương đang sưng đỏ ở cổ chân của Doãn Y Nhi. Anh chăm chút và nhẹ nhàng hết mức có thể như sợ sẽ làm cô bị đau. Doãn Y Nhi nhìn Nguỵ Quân Châu đang nghiêm túc thoa thuốc cho vết thương của mình, cảm thấy hình ảnh này có chút khác biệt. Không ngờ Nguỵ Quân Châu cũng có mặt này.
- Là con gái thì không nên để cho cơ thể có một vết sẹo nào. Dù là nhỏ nhất.
Nói rồi Nguỵ Quân Châu đưa tuýt thuốc cho Doãn Y Nhi:
- Sẽ có ai đó vô tình hoặc cố ý làm tổn thương ta. Đó là điều mà ta không lường trước được. Nhưng điều quan trọng là đừng vì như thế mà chúng ta cũng bỏ mặc bản thân. Hãy yêu thương và chăm sóc cho nó nhé!
Doãn Y Nhi cầm lấy tuýt thuốc, cảm thấy bản thân được an ủi phần nào. Cô khẽ mỉm cười, gật đầu.
Nguỵ Quân Châu đứng lên, nói:
- Sắp tới sẽ có một đêm tiệc chiêu thương. Hãy cố thuyết phục người đó dẫn cô dự tiệc cùng. Sau đó, tôi sẽ tự lo liệu.
- Không phải bây giờ sao?
- Hửm?
Doãn Y Nhi đột nhiên trở nên bất an:
- Anh không thể đem tôi đi ngay bây giờ sao?
Nguỵ Quân Châu ban đầu có chút ngạc nhiên, sau đó thì bật cười:
- Dĩ nhiên là có thể rồi. Nhưng tôi thích quang minh chính đại hơn. Đúng là tôi đã mua cô với giá 100 vạn tệ. Nhưng dù sao đó cũng không phải là chuyện hợp pháp. Nên tôi sẽ dùng cách khác.
Doãn Y Nhi im lặng, ánh mắt vẫn biểu lộ sự lo lắng. Nguỵ Quân Châu tiến đến gần hơn, đưa tay chạm nhẹ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Doãn Y Nhi, dùng ánh mắt ôn nhu nhìn cô mà trấn an:
- Không sao đâu! Tôi nhất định sẽ đem cô rời khỏi người đó. Tôi biết là có chút khó khăn đối với cô nhưng hãy kiên nhẫn thêm chút nữa nhé!
Doãn Y Nhi nhìn thấy ánh mắt đầy thật tâm đó, cảm thấy bản thân thật sự có thể tin tưởng người đàn ông này. Cô khẽ gật đầu, đôi gò má đã ửng hồng từ lúc nào không hay.
...****************...
Nghĩ đến chuyện bản thân đã đối diện với Ngụy Quân Châu một cách không ngờ như vậy, Doãn Y Nhi cảm thấy tim mình đập một cách bất thường. Cô mân mê tuýt thuốc mà Nguỵ Quân Châu đã đưa, bất giác mỉm cười.
Đột nhiên từ phía sau, có ai đó chạy đến, nắm lấy cổ tay Doãn Y Nhi. Doãn Y Nhi giật mình quay lại thì nhìn thấy Hạ Cường. Cô vội vàng cất tuýt thuốc vào túi áo.
Hạ Cường người ướt đẫm mồ hôi, nhịp thở có phần gấp gáp. Anh nói một cách khó khăn:
- Tiểu Ý...em chạy đi đâu vậy?...Anh tìm em nãy giờ...
Doãn Y Nhi vờ buồn bã:
- Em nhìn thấy một chú bán kẹo bông liền đuổi theo chú ấy. Nhưng lại không đuổi kịp. Kết quả lại bị lạc. Vì không có điện thoại nên em không gọi cho anh được.
Hạ Cường đã lấy lại nhịp thở bình thường, lo lắng hỏi:
- Vậy sao? Chắc em hoảng lắm nhỉ? Anh xin lỗi! Lẽ ra khi ra ngoài, anh nên đưa điện thoại cho em.
- Là do em mà. Anh không cần phải xin lỗi đâu.
- Dù sao anh cũng có một phần lỗi mà. Nhưng em muốn ăn kẹo bông sao?
Doãn Y Nhi gật đầu:
- Ừm!
Hạ Cường nhìn quanh tìm kiếm nhưng không thấy chỗ nào có bán kẹo bông.
- Hình như không có ai bán kẹo bông cả. Chúng ta đi chỗ khác tìm xem.
Doãn Y Nhi vội lắc đầu:
- Không cần đâu! Bây giờ cũng trễ rồi. Để lần sau cũng được.
- Ừm! Vậy lần sau chúng ta hãy đến chỗ có bán kẹo bông nhé?
Doãn Y Nhi mỉm cười, gật đầu. Hạ Cường nắm lấy tay Doãn Y Nhi, ánh mắt vui vẻ, nói:
- Chúng ta về nhà thôi!
Nhìn thấy Hạ Cường vui vẻ như một đứa trẻ, Doãn Y Nhi cảm thấy có chút đau lòng. Giá như anh cứ như vậy mà đối xử với cô như một người anh trai thì đã không xảy ra cớ sự như bây giờ.
...****************...
Phương Di từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Hàn Cảnh Thiên ngồi ở phòng khách chăm chú đọc thứ gì đó. Cô đi đến thì nhìn thấy trên tay Hàn Cảnh Thiên là một chiếc thiệp mời.
- Là thiệp mời đến buổi chiêu thương cuối tuần này sao?
Hàn Cảnh Thiên đặt tấm thiệp lên bàn, gật đầu:
- Ừm, đúng vậy!
Phương Di ngồi xuống đối diện:
- Anh sẽ đến chứ?
Hàn Cảnh Thiên có chút lơ đãng:
- Anh cũng không biết nữa. Dạo này anh không có hứng thú biểu diễn...
Phương Di lắc đầu thở dài. Kể từ lúc Doãn Y Nhi biến mất, Hàn Cảnh Thiên cũng rơi vào trạng thái thiếu sức sống. Phương Di biết rõ điều đó, nhưng cô không muốn nhắc đến Doãn Y Nhi để tránh khơi gợi nỗi buồn của Hàn Cảnh Thiên.
- Em cũng được mời đến. Anh đi cùng em đi. Một mình thì chán lắm.
Hàn Cảnh Thiên vẫn trong trạng thái lơ đãng, hờ hững đáp:
- Được thôi! Dù sao ở nhà cũng có chút nhàm chán...