Làng nghệ nhân được bao phủ xung quanh bởi một rừng trúc lớn, nhìn bao quát tổng thể nơi đây tựa như một pháo đài sừng sửng giữa rảnh núi với lớp vỏ bảo vệ màu xanh tươi.
Đừng đi thoáng với hàng tre xanh mát trải dài nơi tít xa, bên cạnh là dòng suối trong chảy róc rách theo dọc đường, khung cảnh thiên nhiên phải nói là trên cả tuyệt vời.
Triệu Gia Các vừa bước đi vừa nhắm mắt cảm nhận hương vị tươi tốt của rừng tre cùng không khí tươi mát làm cho người say mê.
"Một ngày tuyệt vời nha, lại có thêm cái chỉ mỹ nữ cùng một đám người hầu liền tốt biết bao nha, cũng là cái kia đáng chết con chó, đều không cho lão tử nhưng cái quyền hạng đó, tức chết ta rồi.".
Triệu Gia Các lại lẫm bẩm với biểu hiện được voi đòi hai bà trưng, ngược lại khi nhớ tới gương mặt thiếu đánh nào đó là một hồi nghiến răng nghiến lợi mắng to.
Trong lúc này nơi bóng răm che khuất bên trên không một tia sáng trong rừng tre, một hồi trao đổi nào đó vang lên.
"Đội trưởng, là một tên nhóc con, trên người không cảm nhận được chakra tồn tại, có vẻ là khách tham quan.".
"Hừ một lũ phế vật biết suy nghĩ, âm thầm đi theo dõi hắn cho ta, một thằng nhóc không có chakra cũng không có biểu hiện gì là đến đây để mua vũ khí thì làm sao có thể xuất hiện ở nơi đây được.".
"Đội trưởng, nhưng theo ta thấy nó cũng chỉ là một thằng nhóc bình thường mà thôi.".
"Biểu hiện không có chút nào khả nghi mới là khả nghi nhất, thà giết lầm còn hơn bỏ sót, mau theo dõi từng bước đi của hắn cho ta.".
"Vâng.".
Bên này Triệu Gia Các đã bước tới cổng làng nghệ nhân danh tiếng, hắn hoàn toàn không phát giác tới có mấy cái bóng đen theo sát chân mình, nhưng dù có biết chắc cái này ngang bướng thằng nhóc cũng chẳng nhìn vào một mắt a.
Đập vào mắt khi bước vào bên trong cũng không phải là cảnh tượng tươi đẹp mà yên bình như những còn dường phố quen thuộc ở các ngôi làng ngoài kia, mà nơi đây là một cảnh tượng náo nhiệt bài ra với hàng tá các xe hàng thương nhân chạy ra vào làng.
Những cái chạy việc vặt thì liên tục chạy đồn chạy đáo không ngừng nghỉ với thờ rèn cùng đám thương nhân, còn có số đông ninja đén từ các quốc gia khác nhau như đám hộ vệ đừng canh cửa cho từng cái nhà rèn của quốc gia mình thuê.
Thỉnh thoảng có vài cái thương lái nhận đến một xe lớn sản phẩm được giao mà kéo theo hàng rời đi, cảnh tượng người người ra vào hết sức náo nhiệt.
Bao trùm lên ngôi làng là tiếng vang của sắc thép búa đập và hàng rèn ong ong vang đội truyền khắp không gian xung quanh, làm cho người người chói tai không ngừng, có thể đoán được những người bên trong là đang làm việc với công suất như thế nào.
Triệu Gia Các ánh mắt hiếu kỳ đánh giá xung quanh, lần đầu tới một nơi như thế này nên có chút không kiềm được mà háo hức, nhất là quan sát những cái thợ rèn này làm việc thật sự có chút bị trầm mê nha.
Lúc lâu cũng không quên chuyện chính sự hôm này, dẩu sau nữa cái kia cẩu đảng vẫn còn đang ở sau lưng hối thúc chính mình làm việc, "Chết tiết, hoàn thành xong việc lão tử nhất thiết phải đòi mở khóa quyền hạn tiểu đại đại bên dưới.".
Hỏi thăm một chút Triệu Gia Các hướng về lãnh chúa của quốc gia này cất bước, hắn cần một lần trò chuyện nho nhỏ.
Bất quá trước tiên phải giải quyết một chút con chuột nhỏ a, Triệu Gia Các ánh mắt lóe lên bạch sắc quang mang, khí thế cường như thần linh hàng thế bùng lên trong phút chốc.
Ba cái thân ảnh trong rừng nháy mắt đình trệ hoạt động dừng lại giữa không trung, sâu trong linh hồn bọn họ lúc này một cổ bạch sắc năng lượng quét ngang, nháy mắt như biến đổi một người.
"Xem như ta đã chết rồi a.".
Triệu Gia Các lẩm bẩm lời nói cũng vang bên trong ba cái sát thủ ninja trong linh hồn, cả bá cứ thế quay trở về.
Triệu Gia Các cũng không để ý nhiều, có quyền hạn sử dụng được sức mạnh tinh thần khủng bố của tên kia loại này khả năng hắn liền một hồi nháy mắt liền sử dụng được, xem như khúc nhạc dạo qua a, tiếp tục đi thôi.
Tới cổng một cái giàu có sa hoa lâu đài to lớn, vừa nhìn thì biết người ở bên trong không quý thì cũng sang, có thể thấy nó trực tiếp nổi bật nhất trên cả ngọn đồi.
So sánh với làng mạc thô sơ nghèo rách bên dưới thật sự 1 lần nhìn liền rõ ràng, có thể nói một bên là nhà lầu một bên là chuồng chó không sai chút nào, khá lắm đây mà là nơi ở một tên lãnh chúa thương dân thương nước ta trực tiếp đi ăn phân.
Nhất là khi nhìn cảnh sa hoa trước mắt lại nghỉ đến cảnh tượng chính mình trong thời gian qua, hệt như một thằng đầu đường xó chợ, Triệu Gia Các bất chợt nhớ tới một câu nói: Người so với người thật đúng mẹ nó tức chết người a.
Cay không gì sánh kịp Triệu Gia Các hùng hùng hổ hổ không nhiều lời một đợt thao tác tiếng cổng chính vào bên trong, bảo vệ sau lưng chỉ đứng nhìn hắn vui cười tựa như vừa tiếp đón đến chủ nhà.
..............
Giang quốc mặt dù so với các đại quốc thì còn thua kém nhưng so về diệt tích thì có thể nói là lớn nhất trong các tiểu quốc, ngược lại với lãnh thổ rộng lớn thỉ về mặt phát triển trên các phương diện thì nơi đây chẳng đến được đâu cả, có thể nói là còn sơ lạc hậu rất nhiều.
Toàn quốc rộng lớn bao la diện tích nhưng hoàn toàn không có nơi nào là một cái trung tâm quốc gia đúng nghĩa, chỉ toàn là những ngôi làng mạt thô sơ mộc lên một điểm nhỏ giữa xanh thẳm rừng rậm.
Nơi đây nổi danh nhất cũng chỉ có làng nghệ nhân cùng sưởng rèn cạnh đó!
Mà nói đi cũng nói lại, mặc dù diện tích lớn và cả quốc gia lại không có chút chiến lực quân sự nào hộ quốc, nhưng giang quốc vẫn không người nào dám động tay chân vào mảnh lãnh thổ màu mở này.
Mà cho dù có đi nữa họ cũng chỉ là lặng lẽ khai thác trộm một chút tài nguyên, hoàn toàn không đám nói rằng cái này đất từ đây là của ta, họ biết rõ chỉ cần dám nó như thế đám đại lão đứng sau quốc gia này trực tiếp đem hắn cho nấu canh.
Điều này chắc ai cũng đoán được, thứ vũ khí mà giang quốc làng nghệ nhân chế tạo ra được tiêu thụ chính là tại các đại quốc, nên các đại quốc cũng không ngu mà cho đám thợ rèn đầu cơ của họ cho gặp nguy hiểm, nhau nhau vươn tay lớn yểm hộ.
Kinh ngạc hơn nữa khi biết mọi cục diện bây giờ chính là do người đứng đầu nơi đây ngày xưa thiết lập nên, lợi dụng các quốc gia canh tranh quan hệ để xuất phẩm nhẫn cụ chế tạo nên một bàn cờ dằn co giữa các đại quốc.
Ai cũng muốn chiếm lấy làng nghệ nhân làm của riêng nhưng đối thủ người làm sao có thể để như thế, cứ thế chỉ cần quốc gia nào đám vươn tay với làng nghệ nhân thì các quốc gia khác chính là xuất binh hâm dọa.
Dù sao, chỉ cần đối phương có được nguồn cung cấp vũ khí thì quốc gia mình coi như chơi xong, ai lại để điều đó sảy ra đâu, dần dần các đại quốc đều ngầm hiểu lẫn nhau mà đem giang quốc như một nhà sưởng cung cấp vũ khí, còn bọn họ thì thuận tay bảo hộ quốc gia này.
"Không ngờ nha, còn có loại tình huống như bây giờ.".
Triệu Gia Các tiếp thu thông tin xong chẹp chẹp miệng vài cái nói thầm, xem như đã phần nào hiểu rõ tình hình quốc gia này.
Bây giờ xét tình hình một chút, có thể xem như không tốt cũng không tệ a.
Nhưng nếu ở đây muốn thoát khỏi vòng vây lợi ích, nơi ràng buộc giữa các đại quốc lúc bấy giờ thì thật sự là một vấn đề đau đầu, sai một bước đôi khi sẻ phải trả giá bằng tất cả.
Mặc dù giang quốc có các đại quốc bảo hộ khỏi địch nhân lâm le bên ngoài, nhưng đây phần nào đó cũng là một cái lồng giam trói buộc lại còn bạch hạt đây tiềm năng, ở đây cùng với các quốc gia khác cộng sinh quan hệ.
Một khi giang quốc muốn xuống thuyền thì cả quốc gia này thật sự phải lâm vào nguy cơ tồn vong tứ phía.
Người xưa có nói, thứ không thể để chính mình sờ đến lợi ích thì chỉ có thể hủy hoại nó đi cho bớt đi một mối họa, giang quốc lúc này không khác biệt là mấy.
Bất quá bây giờ có Triệu Gia Các ở đây mọi thứ bắt đầu sẻ thay đổi từ bây giờ, bạch hạt tung cánh vươn bầu trời không còn là mộng.
"Ngươi từ bây giờ bề ngoài thân phận vẫn là lãnh chú như cũ của giang quốc, nhưng trong lâu đài này thì là ta ngươi hầu, rõ chưa.".
Triệu Gia Các nhìn trước mặt một thân béo tròn lùn tị giang quốc lãnh chúa mệnh lệnh.
"vâng chủ nhân của ta".
Đã hoàn toàn bị thôi miên Seima đối với lệnh của Triệu Gia Các nghe râm rắp, không có chút nào phản ứng lại mà đồng ý.
"Được rồi còn chuyện này nữa, ngươi hãy ra ngoài truyền tin rằng mình cần thuê ninja, bất kỳ điều kiện gì cũng có thể ra để thu hút bọn chúng nhưng phải ít nhất là thượng nhẫn, sau đó họ đến thì dẫn đến gặp ta.".
Triệu Gia Các đầu óc loạn chuyển nói ra.
"Vâng.".
"Vậy ngươi ra ngoài đi có gì ta liền gọi, đừng quên gọi thêm vài cái thị nữ vào a.".
..............
Một bên khác, nơi nào đó ở một doanh địa làng lá bên ngoài, 10 đạo thân ảnh toàn thân khoát lên áo đen bịt mặt đạp tại rừng cây, những ánh mắt kia đồng loạt đều nhìn về phương hướng doanh địa.
"Tình bào có nói, doanh địa bên trong còn có làng lá Orochimaru, ta sẻ dẫn dụ sự chú ý của hắn đi còn những việc còn lại thì các ngươi tự mình thực hiện.".
Một cái trong nhóm liếc mắt nhìn những người xung quanh, sau đó nói ra.
"Như vậy không còn gì tốt hơn, chỉ cần không có kage cường giả quấy rầy thì chúng ta chắc chắn có thể hoàn thành nhiệm vụ.".
"Chỉ mong là đúng như thế a.".
"Chỉ mong là đúng như thế a.".
Nghe như thế lời hoài nghi từ tên áo đen đó đám người cũng không nói gì thêm, dẩu sau cũng chỉ là một đám tổ đội tạm thời thái độ hoài nghi như thế cũng chẳng có gì sai.
Huống chi ai mà không biết rõ còn hàng này là kage cường giả, dù có bất mãn cũng đâu tên nào đám hó hé nữa lời, đấy là đang tìm đường chết a.
"Được rồi vậy ta đi trước, nếu sau đó các ngươi còn không thể hoàn thành nhiệm vụ thì nên chết quách đi đừng có quay về nữa, vì lúc đó ta nhất định cũng sẻ giết các ngươi.".
Nói rồi cảnh cáo hắn thuấn đi mất, để lại nhưng tên còn lại nghiến răng nghiến lợi, đây là cảnh người yếu bi ai a.
.........
"Nguồn chakra khổng lồ này, chết tiệt làm sao hắn lại xuất hiện ở đây, là một cái kage cường giả tấn công.".
Đang trong doanh địa bàn chiến sự, Orochimaru xém sặc ngang khi cảm nhận được một nguồn chakra khồng lổ đang đến gần.
Không do dự hắn vọt ra bên ngoài trước, hai tay liên hoàn kết ấn phẩm.
"Ngũ trọng la sinh môn!!".
Oanh Oanh Oanh .....!!.
Một quả cầu màu xanh chakra với tốc độ cực đại trực diện đâm phá 5 cổng la sinh môn, khi nó có thể tiến vào bên trong thì một bức tường đá dầy như lục địa sừng sửng đựng lên cao.
Oanh!
Sức đẩy đã hết chakra cầu tại sức ném cực mạnh lập tức dẫn nổ lớn, mang đi cả một bức tường đá vừa được dựng lên.
Đứng ngoài xa thấy được cảnh tượng như này, đám người áo đen đem bao nhiêu oán niệm đối với tên kage đó hoàn toàn biến mất không một dấu vết, sức mạnh kinh thiên như này là muốn chết mới giây vào còn hàng đó a.
...........
Mấy hôm nay hơi bận, khi nào rảnh rỗi liền bù chương a.