Thế Giới Vô Hạn

Chương 136: Nếu như phải chết thì cũng không phải hôm nay



Trịnh Xá hít thở mấy hơi thật sâu, trong trạng thái mở cơ nhân tỏa, mặc cho bốn phía huyên náo thế nào, rất nhiều binh lính hoảng sợ trốn tránh ra sao, Bá Vương liều mạng điên cuồng tổ chức quân sỹ công kích xuống chân núi thế nào, trong mắt Trịnh Xá lúc này, tất cả động tác đều phảng phất như phim quay chậm có thể nhìn thấy rõ ràng. Hắn giống như đang ngồi trước màn hình xem phim, mỗi động tác đều in vào đầu, cảnh tượng chiến đấu khốc liệt cũng khiến hắn lập tức vận hành nội lực.

Hắn nhìn con dao găm đã cong vòng lại trên tay, chiếc dao găm này căn bản không thể đâm xuyên qua chỗ mi mắt con bọ toàn là hắn dùng man lực hung hăng cắm vào, vì thế chỉ một cú đã khiến mũi nhọn ở đầu dao cong queo méo mó. Đây dù sao cũng không phải vũ khí ứng dụng công nghệ cao gì, thậm chí không được cả độ cứng bằng hợp kim titan, cho nên hắn không thèm suy nghĩ vứt luôn dao găm đi, sau đó rút móng vuốt khỏi bụng, mặc cho máu tuôn xối xả, hắn đưa chân đạp vào con bọ, dùng sức kéo mạnh, bằng lực lượng gấp mười lần người bình thường, lại cộng thêm tác dụng của nội lực, kéo bật chiếc móng ra khỏi khớp nối. Chiếc móng vuốt này dài khoảng một mét trông như một câu giáo, cũng không biết vỏ ngoài cấu tạo thế nào, độ cứng rắn tuyệt đối kinh người, vì thế sau khi thử thử vài lần hắn lại lao về phía con bọ hình nhện còn lại.

Con bọ đó vẫn nhìn về phía này, phản ứng của nó cực nhanh, khi thấy Trịnh Xá bẻ gẫy móng vuốt của con kia ra, nó không đồ sát các binh lính còn lại nữa mà nâng sáu móng vuốt sắc bén, rít lên xông về phía Trịnh Xá.

"Tốc độ quá nhanh, so với tốc độ bình thường của ta còn nhanh hơn, làm sao bây giờ? Sử dụng Bạo tạc sao?"

Một thoáng chốc này, trong đầu Trịnh Xá đã lóe lên mấy ý niệm, nhưng không đợi hắn kịp phản ứng, mấy viên đạn đã bắn trúng mấy móng vuốt đang giơ lên của con bọ, mặc dù uy lực không lớn nhưng góc độ lại cực kỳ ảo diệu, gần như được bắn ra trong nháy mắt, chỉ bằng xảo lực đã đẩy con bọ lăn tròn xuống đất, hướng lăn vừa đúng trước mặt Trịnh Xá. Hắn không kịp suy nghĩ, giơ móng vuốt trong tay hung hăng đâm tới, xuyên thủng đầu con bọ, nó chỉ giãy dụa được mấy cái rồi từ từ bất động.

Trịnh Xá rút móng vuốt ra thở hồng hộc, hơn mười tên lính hoàn hô ầm lên chạy tới chỗ hắn, trong đó có mười nữ binh cầm băng vải và bông gạc vội vã băng bó vết thương trên bụng hắn lại, Vương Hiệp cũng tới gần, hỏi vẻ quan tâm:

- Thế nào? Không sao chứ?

- Không sao cả... Điểm thưởng cao thật, một trăm điểm một con... Ngươi thì sao? Lúc nãy ngươi dùng tên lửa mini có được điểm không?

Trịnh Xá thoáng nhớ lại tiếng thông báo mơ hồ của Chủ Thần lúc nãy, hắn quay sang hỏi Vương Hiệp.

Vương Hiệp ngẩn người rồi cười khổ đáp:

- Không được điểm nào... Xem ra sử dụng tên lửa hạt nhân sẽ không được điểm, có lẽ phải dùng vũ khí như họ mới được....

Trịnh Xá cũng cười khổ, nhìn binh lính xung quanh đang đang nhìn hắn với vẻ sùng bái, đặc biệt là mấy nữ binh đang cẩn thận mà vội vàng băng bó vết thương, hắn thở dài nói:

- Mọi người về vị trí của mình, dựa theo sắp xếp chờ đổi lượt! Đội thứ nhất tiếp tục bắn, đội thứ hai chuẩn bị vũ khí cẩn thận! Cứ một trăm người phối hợp đổi lượt một lần, đội thứ ba dọn dẹp thi thể hiện trường..... Ngoài ra chia một nửa số người vận chuyển đạn cho các binh sỹ còn lại! Nhanh lên!

Theo tiếng quát của Trịnh Xá, đám lính lập tức ào ào giải tán, mỗi người về lại vị trí của mình, mà tại những chỗ khác trên đỉnh núi, các binh sỹ khác đang ngồi dưới đất nghỉ ngơi, ai cũng biết đây là lúc phải liều mạng, không thể lãng phí bất kỳ giây phút nghỉ ngơi bảo tồn thể lực nào, cho tới trước khi phải ra trước trận địa liều chết, đây có lẽ là cơ hội nghỉ ngơi cuối cùng.

Đội số một dần dần được đội số hai thay thế, nhóm này còn khoảng hơn ba trăm người, lúc trên trận địa họ còn có thể điên cuồng gào thét khai hỏa nhưng khi ròi khỏi, cả người lập tức như rã rời ngồi phịch xuống đất, cần hai người dìu đỡ tới cạnh đống lửa, uống mấy ngụm nước nóng, ăn vài miếng thức ăn nén, mất hơn mười phút sau mới định thần lại được, sáu đó phảng phất như mất hết khí lực, cứ yên lặng ngồi tại chỗ.

Không chỉ là tiêu hao thể lực, mặc dù đúng là vô cùng tốn sức nhưng sức ép tâm lý càng kịch liệt hơn, đối mặt với đàn bọ đông đặc vô cùng vô tận, giống bọn chúng chỉ cần chớp mắt là có thể xuyên thủng tuyến phòng ngự, may mà họ đã di chuyển lên đỉnh núi, nếu ở giữa bình địa mà gặp số lượng bọ như thế, có lẽ sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn trong mấy chục phút, thậm chí không được đến từng ấy.....

"Trịnh Xá, cẩn thận, một trong số những con bọ loại mới đã bắt đầu di chuyển, tốc độ của nó không nhanh, nhưng bọ xung quanh đều tránh ra sau lưng nó, ta sợ có gì cổ quái..."

Tiếng của Chiêm Lam đột nhiên truyền tới trong đầu Trịnh Xá, đồng thời nàng cũng gửi hình ảnh quét hình tới, Trịnh Xá quả nhiên nhìn thấy một con bọ to lớn, đen xì, cao tới bảy, tám mét đang từn bước từng bước tiến tới. Vừa đi, nó vừa vung vẩy hai chiếc càng lớn, nhìn giống như một con trâu phóng đại hàng chục lần, chỉ là vỏ ngoài con trâu này đen bóng như sắt đúc, khiến người ta cảm thấy áp lực nặng nề.

- Vương Hiệp, lựu đạn cải tạo của ngươi thế nào rồi? Uy lực ra sao?

Trịnh Xá vội quay sang phía Vương Hiệp, tên này lập tức lấy ra mấy khối lựu đạn trong rất bình thường, khiến Trịnh Xá ngạc nhiên.

Vương Hiệp vội nói:

- Thuốc nổ của thời đại này đúng là đã được công nghệ cao cải tiến, đó là một loại chất kết tinh màu trắng ta chưa từng thấy qua, trong một quả lựu đạn chỉ có một viên lớn bằng ngón tay cái thôi, xung quanh là thuốc ổn định. Ta không biết uy lực thế nào nhưng hẳn là rất lớn nên ta lấy tinh thể bên trong mười quả lựu đạn nhồi vào một quả, nhưng thuốc ổn định ít đi nhiều, không biết hiệu quả sẽ thế nào... Rất có thể sẽ cực kỳ nguy hiểm, ngươi phải tự quyết định có sử dụng nó hay không thôi.

Trịnh Xá gật đầu nhận lấy mấy quả lựu đạn, hắn ngẫm nghĩ một chút rồi bỏ vào trong Nạp giới, do không đủ thuốc ổn định, khi hắn vận động kịch liệt rất có thể sẽ đột ngột phát nổ nên cứ bỏ vào trong đó thì hợp lý hơn, sau đó hắn nhìn phía trước trận địa, khẽ nói:

- Vương Hiệp, khi con bọ khổng lồ kia tiếp cận chỗ này, ngươi hãy dùng tên lửa hạt nhân mini tấn công... Còn bốn mươi mốt quả phải không? Đừng để không ở đó, tiến hành sửa đổi tất cả đi, khi gặp nuy hiểm lập tức sử dụng, nếu không chúng ta có thể cả hai, ba giờ cùng không trụ nổi....

Trong lúc hai người nói chuyện, hơn mười con bọ tanker đã nối nhau tiến tới, trong đó trên lưng mấy con còn có những khối u hình tròn, bây giờ mọi người đã biết đó là một loại bọ cận chiến hình con nhện có thể bắn ra xa, mà sức tấn công của chúng còn cao hơn bọ warrior. Chính vì thế, mấy con bọ tanker này được rất nhiều người đặc biệt chiếu cố, chúng nó còn cách mọi người hơn năm trăm mét đã bị giết chết, mấy chục khối u tròn cũng bắn ra nhưng lần này không còn rơi trúng trận địa nữa mà hạ xuống cách đó một trăm mét, vừa mở người ra là lập tức lao về phía đám lính, có điều dưới làn đạn của hơn trăm khẩu súng, mấy chục con bọ này nhanh chóng bị bắn tan.

Có được tất có mất, nhiều người tập trung vào những con bọ hình nhện và đám tanker mang chúng khiến mấy con bọ tanker khác tiến tới cách trận địa năm trăm mét, trên đầu chúng đỏ rực lên, từng luồng lửa nóng rực bắn tới, mặc dù khoảng cách rất xa nhưng mọi người vẫn cảm thấy bỏng rát, nhiệt độ của các luồng lửa này tuyệt đối có thể đốt cháy cả xương cốt thành tro bụi!

Bá Vương gào lên điên cuồng:

- Không được kích động! Bọn chúng còn cách rất xa, tiếp tục bắn, tiếp tục bắn! Có chết cũng không được lùi lại nửa bước, nếu không xử theo quân pháp!

Nói đoạn, hắn một mình đứng trước tất cả mọi người, hai tay giơ hai khẩu súng tự động, liều mạng nhả đạn, hành động này khiến các binh lính xung quanh can đảm hơn không ít, nhất thời tất cả cùng hét lên, có mấy người da trắng cao lớn cũng xé phăng áo nhảy ra, tất cả đồng tâm hiệp lực điên cuồng bắn vào những con bọ tanker.

Rút cuộc thì những con bọ này cũng không phải là đao thương bất nhập, khi chúng còn cách trận địa năm mươi mét cuối cùng cũng bị bắn thủng vỏ ngoài, sau đó chưa kịp phun lửa lần nữa cả thân hình đã bị bắn thủng lỗ chỗ rồi ầm ầm đổ xuống đất.

Mọi người nhất tề thở phào một hơi, bởi vì lần này toàn bọ tanker tấn công nên biển bọ đi sau nhất thời chưa tiến lên được, cho đám lính một cơ hội lấy hơi, lập tức có hơn trăm người nhũn ra, quỵ xuống đất. Phát hiện ra tình huống này, Sở Hiên lập tức ra lệnh đổi lượt, cho những người suy yếu lùi xuống nghỉ ngơi, mặc dù chưa tới lượt của họ…

"Trịnh Xá, con bọ khổng lồ kia tới rồi! Cẩn thận, nó bị bọn chúng che chắn... Nhất định có gì đó cổ quái!"

Trong đầu Trịnh Xá cũng nhận được tin tức quét hình, hắn nhìn khoảng đất trống bị che chắn không ngừng tiếp cận, phía sau là đàn bọ đông nghìn nghịt, đám bọ warrior giống như muốn dựa vào con bọ to lớn này, ngăn cản đạn của quân đội loài người bắn tới, nhưng vì sao đội ngũ kia phải che phủ cho con bọ ấy?

"Rất đơn giản, con bọ khổng lồ này chắc chắn có sơ hở, hơn nữa một khi tấn công hoặc di động sẽ lộ ra, đó là khả năng lớn nhất. Khả năng thứ hai, nó kỳ thật chính là một quả bom tự nổ khổng lồ, vì thế bọn chúng mới phải che chắn cho nó, nhưng xác suất không lớn, bởi vì không ai cho binh sỹ chạy theo sau bao thuốc nổ, đúng không?

Thanh âm lạnh nhạt của Sở Hiên truyền tới, Trịnh Xá cũng gật đầu, nói:

"Sở Hiên, triệu tập hai đội lính phía sau tới đây, nếu xảy ra cận chiến hoặc thương vong quá lớn lập tức để hai đội đó gia nhập chiến đấu… Vương Hiệp, khi người thấy con bọ kia tới gần lập tức sử dụng tên lửa hạt nhân, những con khác tạm thời không cần để ý tới, mặc dù tỷ lệ rất thấp nhưng nhất định không được để nó lại gần trận địa, nếu là bọ tự nổ thì rất nguy hiểm".

Vương Hiệp gật đàu, hắn cầm kính hồng ngoại quân dụng quan sát ra xa, ở phía xa chân núi tựa hồ có một bóng đen lớn đang từ từ tiếp cận bên này, phía sau nó là vô cùng vô tận bọ warrior. Số lượng bọ quá kinh người, một khi bị bọn chúng tiếp cận trận địa, chỉ sợ đến cả Trịnh Xá cũng sẽ gặp nguy hiểm, trừ phi hắn sử dụng Goblin glider nhanh chóng chạy trốn nếu không hắn cũng sẽ bị biển bọ nuốt chửng. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Vương Hiệp nâng súng phóng tên lửa vác vai lên, tập trung toàn bộ tinh thần chăm chú nhìn về phía thông đạo, từ đây nhìn xuống, với tố chất thân thể được cường hóa bằng long huyết của hắn có thể đại khái nhìn xa được khoảng hai nghìn mét, nhưng cự ly này lại không thích hợp để phóng tên lửa nên khi con bọ khổng lồ tiến vào tầm mắt, bả vai hắn chỉ khẽ rung lên rồi cả người lại lâm vào trầm tĩnh. Nhiều năm huấn luyện trong bộ đội đặc chủng đã giúp hắn có được tâm lý rất ổn định, tới khi con bọ thiết giáp to lớn, đen xì tiến thêm năm trăm mét nữa hắn mới hít sâu một hơi, bóp cò, bắn quả tên lửa hạt nhân mini ra.

Quả tên lửa phá không bay thẳng tới trước con bọ, đúng nó vung đôi càng lên tên lửa đã bắn xuyên vào giữa, tiếp đó một luồng sáng mãnh liệt bùng lên, theo sau là tiếng nổ trầm đục cùng đám mây hình nấm bay lên.Phạm vi sóng chấn động oanh kích lên tới mấy trăm mét vuông, cả con bọ to lớn và lũ warrior xung quanh đều chìm vào biển lửa.

Trên trận địa, tất cả binh lính hoa hô ầm ỹ, trong hoàn cảnh trước mắt chỉ cần một chiến thắng nhỏ nhoi cũng khiến cho họ có cảm giác mình đã tiến thêm một bước dài trên con đường sống sót, mỗi lần thắng lợi nhỏ bé đều có tác dụng cổ vũ nhân tâm, đương nhiên, nếu không trong tình huống thất bại thì thắng lợi như vậy đủ khiến lòng người phấn chấn.

Khi đám lửa dần dần tắt, mọi người lại nhìn thấy bên trong đó hiện lên một vòng sáng màu lam, phạm vi cực lớn, khi vòng sáng chậm rãi dịch chuyển ra khỏi luồng lửa, tất cả mới kinh ngạc nhìn thấy con bọ khổng lồ không ngờ không hề bị thương chút nào. Lớp xác ngoài đen xì của nó dựng lên, từ bên dưới bắn ra một loại chất dạng khí màu lam, chính loại chất này tạo thành vòng sáng xanh lam, đây rõ ràng là một loại vòng bảo vệ, không ngờ có thể chặn được công kích từ tên lửa hạt nhân mini....

Con bọ thiết giáp không tổn hại gì tiếp tục tiến về phía trước, khi lớp vỏ hạ xuống vòng bảo vệ màu lam lập tức biến mất, mà bọ warrior theo sau nó bị tên lửa giết chết rất nhiều lại nhanh chóng được hàng vạn con khác bổ sung, đi theo con bọ khổng lồ từ từ áp sát trận địa.

- Khốn kiếp, khốn kiếp, đây mà là bọ sao? Xuất hiện cả vòng bảo vệ, thứ này cũng gọi là bọ à?

Trịnh Xá thấp giọng gầm lên, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn con bọ thiết giáp càn lúc càng tới gần, từ một nghìn năm trăm mét xuống một nghìn bốn trăm mét, một nghìn ba trăm mét, nó tiến thêm một mét là thời gian sống sót của mọi người bị rút ngắn một phần. Binh lính trên trận địa đơn giản là đã bắt đầu liều mạng, họ mặc kệ mệnh lệnh của Bá Vương, tất cả điên cuồng giương súng bắn thẳng về phía con bọ, nhưng vỏ ngoài đen xì của nó quả thật là vô cùng dày, từng luồng đạn bắn tới chỉ có thể không ngừng ma sát bắn ra hoa lửa, làm nó căn bản đến cả vòng bảo vệ cũng không thèm tạo ra, cứ như vậy càng lúc càng tiếp cận trận địa.

Trịnh Xá lúc này vẫn còn trong trạng thái mở cơ nhân tỏa, trong đầu lập tức suy nghĩ, đối với chiến thuật này, cách phản công tốt nhất không nghi ngờ gì chính là sử dụng Hổ hồn, chỉ một đao thôi là con bọ này chắc chắn xong đời. Nhưng hắn lại không thể lấy Hổ hồn ra được, thanh trường đao cực kỳ ấn tượng này người khác nhìn thấy là tuyệt đối không thể quên được, sử dụng nó cũng có nghĩa là trong mắt binh sỹ hắn sẽ được dán hai chữ siêu nhân, quả thật quá khoa trương nên chiến thuật này chắc chắn không được.

Chiến thuật thứ hai là đồng thời bắn ra mấy quả tên lửa hạt nhân mini, bất cứ vòng bảo vệ nào cũng chỉ có thể chịu đựng được sức công kích tới một giới hạn nhất định, cho dù vẫn còn năng lượng để chống đỡ cũng vô dụng, bởi vì uy lực cực lớn trong nháy mắt sẽ xuyên thủng hoặc phá hủy vòng bảo vệ, nhưng nếu như vậy, số tên lửa dự trữ sẽ..."

"Nói cách khác, nó không sử dụng vòng bảo vệ khi vỏ ngoài đủ sức ngăn cản đạn bắn tới, có thể xác định lớp vỏ đó chắc chắn là cực kỳ cứng rắn, mà khi sử dụng vòng bảo vệ lại có thể ngăn cản tất cả công kích nổ cùng các loại đạn bên ngoài cơ thể... Thử một lần xem sao".

Trịnh Xá lập tức lấy băng vải chất lượng cao từ trong Nạp giới ra, đồng thời quay sang Vương Hiệp nói:

- Vương Hiệp, lát nữa theo hiệu lệnh của ta hãy bắn tên lửa hạt nhận, ngàn vạn lần không được phóng sớm, nhưng cũng không được muộn, mặc dù chỉ thử một chút nhức xác suất thành công hẳn là vẫn rất lớn....

Vừa nói hắn vừa ngồi xuống đất, buộc quả lựu đạn cải tạo vào chiếc móng vuốt sắc bén, tình cảnh này khiến hắn có cảm giác quen thuộc, nhớ lại lúc trải qua phim Alien 1, không phải cũng sử dụng một thanh thép lớn có buộc dây lựu đạn vào sao? Không ngờ rằn đến hôm nay hắn lại một lần nữa sử dụng biện pháp này.

Sau khi tất cả đã chuẩn bị xong, Trịnh Xá hít sâu một hơi rồi đứng dậy, lúc này con bọ thiết giáp đã chỉ còn cách trận địa một nghìn mét, tất cả binh sỹ đều hướng về phía nó điên cuồng nhả đạn, không chỉ có đội lính này mà hai tiểu đội chi viện phía sau cũng bắt đầu liều mạng khai hỏa tất cả mọi người đều đã gấp tới độ hai mắt đỏ ngầu....

Trịnh Xá yên lặng hướng móng vuốt sắc nhọn về phía con bọ khổng lồ, tiếp đó hắn giật chốt lựu đạn rồi vung tay ném thẳng tới, khi chiếc vuốt bay được nửa giây hắn quay sang Vương Hiệp quát lớn:

- Bắn!

Vương Hiệp vẫn nhắm chuẩn vào con bọ, khi Trịnh Xá quát lên, hắn cũng đồng thời bóp cò, một quả tên lửa theo sát móng vuốt bắn về phía con bọ. Khi tên lửa còn cách khoảng hơn mười mét, con bọ đột ngột dựng vỏ ngoài lên, vòng bảo vệ màu lam chặn quả tên lửa lại nhưng chiếc móng vốt đã vọt qua trước khi vòng bảo vệ xuất hiện, tiếp đó.....

Trịnh Xá chỉ có thể nhìn tới đây, bởi vì trong khoảnh khắc tiếp theo ánh sáng mãnh liệt đã bừng lên, hắn cũng không chịu được phải nhắm mắt lại, do tập trung toàn bộ tinh thần nhìn chăm chăm vào trung tâm vụ nổ nên sau khi ánh sáng lóe lên hắn có cảm giác như mình bị mù, hai mắt không những vừa đau vừa nhức mà còn chẳng nhình thấy gì hết. Bất quá tinh thần lực tảo miêu của Chiêm Lam cũng kịp thời truyền tới, khung cảnh xung quanh hiện lên rõ ràng trong đầu hắn, bao gồm cả cọn bọ khổng lồ đã bị biến thành mảnh vụn trong màn lửa, màn chắn che phủ nó đã bị đoàn đội kia giải trừ....

Vương Hiệp thấy Trịnh Xá nhắm nghiền mắt lại, nước mắt trào ra, hắn lập tức chạy tới, trước tiên giúp Trịnh Xá mở mi mắt rồi quan sát kỹ càng, một lúc lâu sau mới thở phào nói:

- Còn tốt, không có gì đáng ngại, dùng nước thuốc trị kích thích cường quang bên quân y, sau khi nhỏ mười phút không được mở mắt, tố chất thân thể ngươi tốt hơn người thường nhiều, chút ánh sáng ấy hẳn là không nghiêm trọng...

Trịnh Xá bình tĩnh gật đầu, hắn dùng sức vỗ vai Vương Hiệp nói:

- Giết chết bọ thiết giáp... Mẹ nó, một nghìn điểm thưởng, một chi tiết kịch tình cấp D, nếu chúng nó tới thêm mấy con chúng ta cứ dứt khoát ở đây giết cho sướng tay, ha ha ha....

Vương Hiệp lại cười khổ nói:

- Phải có mấy quả lựu đạn cải tạo mới được, một là không đủ thời gian, hai là không đủ đạn dược, hơn nữa lần sau chúng ta phối hợp không ai dám chắc là có tốt như lần này hay không, nếu như thất bại thì chắc chắn phải chết, không nên mạo hiểm thì hơn....

- Ha ha ha, nguy hiểm càng cao, phần thưởng càng lớn, tóm lại chúng ta coi như đã vượt qua đợt công kích lần này....

Trịnh Xá vừa nói vừa đi tới bên trận địa, đám lính đã nhìn thấy sau khi luồng lửa biến mất không hề xuất hiện vòng bảo vệ màu lam kia nữa, lần này họ mới thật sự điên cuồng hoan hô, thậm chí có người đem mũ bảo hiểm tung thẳng lên trời, mà Bá Vương cũng đứng đó thở ra một hơi nhẹ nhõm, đối diện với pháo đài di động khổng lồ đó, binh lính ở đây thiếu chút nữa đã tan rã toàn bộ.

- Nếu như phải chết.... Nếu như mọi người chúng ta phải chết, ta tin rằng tuyệt đối không phải hôm nay! Bởi vì chúng ta đều liều mạng chiến đấu, chúng ta chắc chắn sẽ không chết ở đây! Đội phòng ngự rút lui, đội thứ hai lên bổ sung! Bắt đầu bắn!

Trịnh Xá nhắm mắt hướng về phía thông đạo bên sườn núi, từ phía sau ngọn lửa đang tắt vô cùng vô tận bọ warrior xông ra, không còn con bọ bảo vệ to lớn chắn đường, tốc độ của chúng lập tức được thể hiện, vô số con điên cuồng lao tới, mà theo mệnh lệnh của Trịnh Xá ban ra, súng trong tay đội thứ hai cũng bắt đầu gầm thét, bắn tới chỗ đàn bọ....