Thế Giới Vô Hạn

Chương 252: Tây Hải đội xuất hiện cùng Pháo kích



Không cần biết là tới rìa Washington hay là đến Nhà Trắng, mọi người đều cần một chiếc xe bus để di chuyển, nếu không cứ từng bước thế này thì sợ rằng chưa tới được mục tiêu đã bị pháo kích bao phủ rồi.

Lúc này, Trung Châu đội đã tiến vào thế giới phim kinh dị được hơn hai mươi phút, hai tân nhân cũng lần lượt tỉnh dậy. Khi Zero cũng Vương Hiệp đi tìm xe bus, hai tân nhân cũng đã trải qua quá trình từ không tin đến nghi hoặc rồi mơ hồ tin tưởng, chỉ là quá trình này vô cùng nhanh chóng, bởi vì trên không trung có một khối thép khổng lồ ép xuống, dù có là thằng ngu cũng chỉ có thể thừa nhận, thế giới này tuyệt không bình thường.

- Tình huống cơ bản là như vậy… E hèm, sao cái câu này nghe quen thế nhỉ? Tóm lại giống như ta đã nói lúc trước, hiện tại các ngươi đang ở trong một không gian gọi là thế giới luân hồi, Chủ Thần sẽ liên tục đưa các ngươi vào các thế giới phim kinh dị khác nhau. Mục đích của chúng ta là sống sót trong thế giới luân hồi này, kiếm đủ điểm thưởng cùng chi tiết kịch tình, không cần biết là để liên tục cường hóa bản thân hay trở về thế giới hiện thực, tất cả đều tùy vào các ngươi… Đúng rồi, hiện tại chúng ta đang ở trong bộ phim Independence Day.

Trịnh Xá đang giảng giải cho hai tân nhân về chi tiết của thế giới luân hồi, đồng thời cũng bắt đầu hỏi về lai lịch, nghề nghiệp của họ. Dù sao thì trong hai người này cũng rất có thể có một người là Dẫn đạo giả, vì thế hắn mới tự mình tới hỏi cùng giải thích mọi việc cho người, mà đây cũng là ý Sở Hiên ngầm nói với hắn lúc trước, trước khi pháo kích phải báo lại chi tiết tất cả những gì hai người nói cho hắn biết…

"Chẳng lẽ, tên khốn này chuẩn bị lợi dụng Dẫn đạo giả để tạo ra "Thế" có lợi cho Trung Châu đội? Tuy không biết hắn muốn làm cái gì nhưng cứ đành tin tưởng hắn vậy, ít nhất là tên khốn ấy chưa từng khiến người ta phải thất vọng… Ách, phải gọi là hắn làm quá đầy đủ, thế nên lần nào cũng xuất hiện tình huống ngoài dự kiến, kết quả là chỉnh bọn ta đến mức phải chết đi sống lại… Thật không thể hiểu nổi là nên vui mừng hay là nên thống hận nữa."

Hai người một nam một nữ này tuổi tác cũng không lớn, nam khoảng hai bảy hai tám tuổi, đeo một cặp kính gọng vàng dáng vẻ nho nhã, nhìn qua là biết đã được giáo dục cẩn thận, thuộc loại nhân sỹ khá thành công trong xã hội thượng lưu, nhưng mặt mũi có hơi tiều tụy. Chỉ là khi hắn thức dậy lập tức rút ra một cái khăn tay lau lau bụi bặm trên người, tuy không nói lời lẽ kiểu công tử khiến cho người ta chán ghét gì nhưng cử động như vậy cùng cặp lông mày lúc nào cũng nhăn tít lại làm cho gã thanh niên có chút tuấn tú thật sự nhìn rất đáng ghét.

Cô gái thì bình thường hơn rất nhiều, trông khoảng hai ba hai tư tuổi, ngũ quan cũng khá dễ coi chỉ là khuôn mặt hơi đầy đặn, thân người cũng hơi béo một chút, quần áo cùng cử chỉ đều rất bình thường. Chính vì sự bình thường quá đó khiến cho Trịnh Xá lại càng chú ý tới nàng, kết quả là vị mỹ nữ hơi béo này vô cùng mẫn cảm, sau khi bị Trịnh Xá nhìn chằm chằm mấy lần, khuôn mặt tươi cười không ngờ lại hơi hồng lên.

Người nam nghe qua có vẻ là nhân viên quản lý cấp cao của một công ty lớn nào đó tại Hồng Công, tốt nghiệp đại học, có khá nhiều bằng cấp được quốc tế công nhận, thật sự có thể coi là loại người được đào tạo bài bản, thành công trong xã hội thượng lưu. Hơn thế nữa, lúc tên này vửa tỉnh lại, há mồm ra là một tràng tiếng Anh, đến khi thấy mấy người Trịnh Xá đều lộ vẻ quỷ dị nhìn lại, ngoài ra hắn cũng thấy rõ mấy người trước mắt đều là người da vàng, hắn mới đổi giọng sang tiếng Nhật, tiếng Hàn, đến cuối cùng mới thành tiếng phổ thông (tiếng Quan Thoại), chỉ bằng điểm đó thôi cũng đủ khiến những người xung quanh đều lộ sắc giận rồi.

So với đó thì người đẹp hơi béo kia phản ứng bình thường hơn nhiều. Nàng mơ mơ màng màng tỉnh lại, tiếp đó thấy ánh nhìn chằm chằm của mọi người liền kêu lên kinh hãi. Đến hơn nửa ngày sau thấy cũng chẳng có ai để ý tới, cô gái này mới cẩn thận quan sát xung quanh, tới khi Trịnh Xá giải thích mọi thứ trong thế giới luân hồi xong, cô nàng cứ như vậy há hốc mồm ngồi ngẩn ngơ. Một lúc lâu sau, nàng mới cẩn thận quay sang Trịnh Xá hỏi một số chuyện, cũng chỉ là một số tiểu tiết trong Chủ Thần không gian mà thôi.

- Như vậy, nghề của cô là… lập trình viên máy tính? Đúng là hiếm thấy, một cô gái không ngờ lại lựa chọn nghề này… Bất quá, vậy cũng tốt, phim kinh dị lần này vừa khéo cần tới năng lực của cô, nếu như vận dụng tốt có lẽ cũng có thể hỗ trợ rất nhiều…

Trịnh Xá thuận miệng nói, sự chú ý của hắn luôn tập trung vào pháo đài ngoài hình tinh khổng lồ trên không trung, đồng thời cũng phân tâm chờ đợi hai người Zero quay lại. Không có tinh thần lực khống chế giả, dù là loại chuyện nhỏ nhặt thế này cũng vô cùng phiền phức, nghĩ tới đó, hắn ảo não nhìn về phía mấy người Chiêm Lam đang hôn mê.

"Kỹ năng khống chế tinh thần lực của Chiêm Lam không cần phải nói, Tiêu Hoành Luật càng tỉnh lại sớm càng tốt, có hắn kiềm chế Sở Hiên… Tốt xấu gì cũng có thể biết được Sở Hiên đang tính toán những chuyện gì. Vẫn còn tốt hơn cảm giác đầu óc mơ hồ như bây giờ…"

Cũng không biết Sở Hiên đang làm cái gì, nhân lúc Zero cùng Vương Hiệp đi tìm xe bus, hắn trực tiếp bước vào một cửa hàng bán đồ điện tử gần đó. Lúc này, những cửa hàng như vậy đều chìm vào hỗn loạn, trên đường đâu đâu cũng là người dân đang nhốn nháo chạy trốn, bốn phía chỗ nào cũng có xe cộ đâm sầm vào nhau, thậm chí còn có một số lưu manh côn đồ chạy vào cửa hàng cướp bóc hàng hóa. Trong tình hình như vậy, Sở Hiên trực tiếp đi vào trong cửa hàng, lấy ra một chiếc máy tính xách tay, nhìn bộ dạng chẳng khác gì như đi vào nhà mình.

- …Mặc dù ta không biết ngươi chuẩn bị làm gì nhưng vừa rồi thái độ ngươi lấy máy xách tay đi ra như không có việc gì thật quá phô trương rồi đấy, làm cho ta rất muốn nện cho ngươi một trận… Thế nào? Muốn lập trình virus à? Giống như trong kịch bản phim gốc, nếu như vậy thì cô ấy có thể giúp ngươi một chút.

Trịnh Xá nhìn Sở Hiên nói, đồng thời hắn cũng chỉ về phía hai tân nhân, luôn tiện nói qua về tên tuổi lai lịch của họ cho Sở Hiên biết.

Người thanh niên kia tên là Lâm Tuấn Thiên, bộ dạng cũng có chút anh tuấn nhưng nói chuyện lại nửa tây nửa ta, cứ được mấy câu bình thường là lại phải chêm thêm tý tiếng Anh vào. Ví dụ như khi giới thiệu tên tuổi thì cứ kêu người gác gọi hắn là Philip, giống như làm thế có thể khiến cho dòng máu trong người hắn thay đổi một chút, biến thành kẻ nửa Trung Quốc nửa Tây Dương. Hơn nữa lại thêm cái kiểu nói tây ta lẫn lộn, thần thái và động tác của hắn thật sự khiến người khác chán ghét.

Sở Hiên thuận miệng hỏi tên tuổi hắn mấy câu, tên ngốc này lập tức làm cho một tràng Trung, Anh loạn xa, lời nói không ngừng tự đề cao mình thế nọ thế kia, thậm chí còn khoe khoang mình từng học tập karate này nọ, giống như là có hắn gia nhập Trung Châu đội là một sự vinh hạnh của đội ngũ này.

- Người Trung Quốc chúng ta chủ yếu vẫn thích duy trì trung dung, bình thường đều không thích lộ mặt. Những kiểu gọi là cây to thì chịu gió lớn, súng bắn con chim bay hàng đầu, toàn là chuyện cực kỳ không tốt, hoàn toàn ngược lại với tâm lý dũng cảm gánh vác trách nhiệm, dũng cảm khiêu chiến, dũng cảm tiến tới của người nước ngoài, đó thật sự là trở ngại lớn nhất cho sự tiến bố. Kỳ thực trong người Trung Quốc chúng ta cũng có một bộ phận nhỏ có tài năng quản lý, có các loại kiến thức và tài năng, bộ phận đó tôi gọi là tinh anh, chỉ có một bộ phận nhỏ tinh anh lãnh đạo đại bộ phận người bình thường, chúng ta mới có thể không lạc hậu hơn người ngoại quốc.. Trước mắt, loại kết cấu phân tán của Trung Chây đội này vô cùng bất hợp lý, vì thế tốt nhất là nên…

Mọi người nghe đến đoạn này đã trực tiếp mặc xác cái tên đần độn này. Loại người tự coi mình là tinh anh của xã hội, hơn nữa ở thế giới hiện thực do kinh doanh thành công, có tiền có tiếng này, những gì bọn họ trải qua thật sự khiến họ có tự tin cực lớn, phảng phất như dưới gầm trời chẳng việc gì có thể là khó bọn họ được, chỉ phải mỗi cái sinh ra không phải trong gia tộc tỷ phú thế giới còn lại thì tất cả những chuyện khác đều hoàn mỹ hết. Loại người như thế không cần biết trong hoàn cảnh nào đều muốn được làm lãnh đạo, đều hy vọng có thể thể làm lãnh tụ, nếu trong hoàn cảnh thế giới hiện thực, dựa vào sự tự tin cùng tinh thần phấn đấu, họ rất có thể sẽ thành công, nhưng đây là thế giới luân hồi…

Cô gái tên là Dương Tuyết Lâm, so với Lâm Tuấn Thiên thì bất cứ điểm nào cũng cực kỳ bình thường, nên khi Sở Hiên hỏi nàng có ý kiến gì về Trung Châu đội lúc này không thì cô gái này không biết phải trả lời như thế nào cả. Có điều khi Sở Hiên hỏi nàng làm thế nào lập trình, chế tạo virus máy tính thì lập tức mồm miệng lưu loát, thao tháo bất tuyệt, nói chuyện với Sở hiên, có thể thấy là nàng cực kỳ ham thích nghề nghiệp của mình.

"Chỉ có chút đầu mối như vậy, hai người này nhìn qua đều giống Dẫn đạo giả, nhưng cũng lại chẳng khác gì người bình thường, dù là loại người như Lâm Tuấn Thiên thì trong thế giới hiện thực cũng có đầy đường… Sở Hiên đã nhận ra ai là Dẫn đạo giả chưa? Khốn kiếp, không có tinh thần lực khống chế giả, đến cả liên lạc bằng ý thức cũng không xong. Đúng là trong thế giới phim kinh dị này phải bắt sống tinh thần lực khống chế giả của đối phương mới được…

Cũng không biết Sở Hiên đã nhận ra ai là Dẫn đạo giả chưa, hắn chỉ hỏi hai người mấy câu đơn giản rồi mở máy tính, bắt đầu gõ gõ cái gì đó, Dương Tuyết Lâm thì đứng cạnh cẩn thận quan sát một cách hứng thú.

- …Chỉ có 30%...

Sở Hiên vùi đầu vào máy tính, không thèm ngẩng lên, vừa gõ vừa nói:

- Hiện tại chỉ có 30% nhận ra được là ai… Tiếp tục đi, bộ phim kinh dị này còn rất nhiều thời gian, sẽ có các loại manh mối để tìm ra là ai.

"Hóa ra ngươi cũng không phải vạn năng…:"

Mấy người Trịnh Xá thầm nghĩ, trong lòng ngược lại có chút hả hê. Bất quá, bọn họ còn chưa kịp nói gì thể từ đằng xa, một chiếc xe bus lớn đã chạy đến. Trên con đường hỗn loạn này, xe bus ngoài không chở người ra, trên đường đi còn liên tục đụng văng bất kỳ thứ gì chắn đường, hung hăng mở ra một đoạn đường trống thẳng đến chỗ mọi người, tiếp đó dừng lại cạnh bãi đất trống.

- Lên xe đi! Đường ra ngoài Washington đã hoàn toàn tắc nghẽn, hướng đi về phía Nhà Trắng thì lại không có xe nào, nhân lúc bây giờ đi sớm một chút!

Zero xuất hiện sau cửa xe, hắn cau mày nói với mọi người, còn Vương Hiệp thì đang ngồi sau vô lăng điều khiển chiếc xe.

Khu phố mọi người đang ở khá hẻo lánh, cũng là khu ổ chuột của người da đen, xe cộ ở đây phần lớn là xe taxi, hơn nữa số lượng cũng không lớn. Khi lên xe bus chạy ầm ầm ra khỏi khu phố, mọi người mới nhìn thấy sự hỗn loạn trên đường chính, vô số xe cộ tập trung lại, nhích từng chút mộ, tốc độ chắc chắn chậm hơn đi bộ rất nhiều. Ngoài ra còn có một số tài xế há miệng chửi lớn, hình như là hai chiếc xe bám nhau quá gần nên bị đâm, làm cho tốc độ trên đoạn đường này càng thêm chậm chạm.

Hướng đi ra ngoài thành phố thì là như vậy, còn hướng đi vào thành phố thì chẳng có một chiếc xe nào. Nhưng dù như vậy thì đường đi cũng không thông thoáng, bởi vì có quá nhiều xe đi ngược chiều, tất cả đều hướng ra ngoài thành phố nên lúc này đường hai chiều đã biến thành đường một chiều, dù là hướng đi vào thành phố thì cũng chật cứng, thật không biết vừa rồi Vương Hiệp làm thế nào đưa xe bus chui vào trong con đường nhỏ đó được, nhìn cảnh tượng ở đây thật sự là động đậy một chút cũng khó khăn.

Trịnh Xá lúc này đang ngồi ở ghế sau lưng Vương Hiệp, trợn mắt há mồm nhìn con đường trước mặt, một lúc sau mới hỏi:

- Lúc trước ngươi làm thế nào đưa xe vào con đường nhỏ ấy thế? Nhìn đường này căn bản chẳng có cách nào qua được.

Vương Hiệp cười khổ đáp:

- Vừa rồi chiếc xe này đỗ ở bên đường, kết quả là khi bọn ta bước lên lái thì đường đã chật ních rồi. Chẳng còn cách nào khác, bọn ta chỉ có thể chạy trên lối cho người đi bộ, dù sao thì hiện tại cũng chẳng biết cảnh sát chạy đi đằng nào rồi… Nhưng có vẻ đến cả đường đi bộ cũng không còn chỗ nữa, bây giờ mới đúng là không biết làm thế nào đây.

Independence Day, đây là một bộ phim điện ảnh khoa học viễn tưởng kinh điển rất hấp dẫn, tuy mấy người Trịnh Xá không hề biết trước là bộ phim này nhưng một bộ phim kinh điển như vậy ở thế giới hiện thực họ cũng đã xem qua vài lần rồi. Trong kịch bản gốc, tuy đường ra ngoài cũng tắc chật cứng, khiến cho khi pháo đài trên không tấn công, phần lớn người dân đều chưa ra được khỏi thành phố, nhưng trong phim đường vào trong thành phố đâu có ùn tắc, sao có thể như cảnh tượng trước mắt, hai đường đông nghẹt thế này?

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Trịnh Xá và Sở Hiên, Trịnh Xá thì cũng quay sang phía Sở Hiên, chỉ là tên này hiện đang tập trung toàn bộ tinh thần vào chiếc máy tính xách tay, căn bản không để ý gì tới xung quanh. Cô gái tân nhân Dương Tuyết Lâm thì say mê ngồi cạnh, không ngửng chỉ lên màn hình máy tính hỏi han gì đó, còn Lâm Tuấn Thiên thì có vẻ rất là thân thiết nói chuyện tiếng Anh với Imhotep, chỉ là tên đầu trọc này lại chẳng thèm quan tâm, khiến hắn hoàn toàn phí công.

Trịnh Xá bất đắc dĩ nói với Vương Hiệp:

- Không còn cách nào, cứ xông thẳng qua đi. Chúng ta có xe bus to như vậy, căn bản không phải sợ đám xe con bé tý này. Được rồi! Xông lên nào, nếu thật sự không được thì cứ đâm bừa qua. Mẹ nó, bây giờ thời gian đang gấp gáp, ai mà quản được mấy chuyện này, nếu cảnh sát có đến thì cũng đâm luôn cho ta!

Vương Hiệp cũng chẳng nói nhiều, mấy người bọn họ đã sớm trải qua bao nhiêu thế giới phim kinh dị, chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm đều đã sớm tự có định lượng. Bây giờ đang là thời điểm khẩn cấp, cần phải nhanh chóng tới được Nhà Trắng, vậy thì chẳng cần phải lo lắng cảnh sát cái gì nữa, cũng chỉ do bộ phim kinh dị này đã bị hạn chế không được sử dụng vật thể phi hành cá nhân nếu không thì họ dùng Goblin glider chỉ mất coa mấy chục giây mà thôi. Càng huống hồ, bọn họ vốn cũng không phải sợ cảnh sát...

Ngoài các thành viên vốn có trong Trung Châu đội, hai tân nhân lập tức sững sờ, bao gồm cả vợ chồng Imhotep cũng ngạc nhiên. Bất quá, không đợi họ kịp có phản ứng gì, Vương Hiệp vừa nghe lệnh đã lập tức nhấn ga, điều khiển xe bus xông thẳng lên trước. Ầm một tiếng, một chiếc xe màu đen trước mặt bị đụng văng ra xa mấy mét, đập mạnh vào ba bốn chiếc xe khác. Hiện tại con đường chật như nêm cối, khoảng cách giữa các xe chưa tới 20cm một chiếc xe bus lớn đâm phá lung tung, cảnh tượng đơn giản chỉ có thể xuất hiện trong phim hành động bắn giết. Ngay lập tức, cả đường vang lên tiếng chửi mắng, và kêu gào, nhưng thực tế, kiểu va đụng nhẹ như vậy chắc chắn không chết người được, phần lớn lái xe chịu bị dọa sợ mà thôi.

Người bị dọa còn có cả Lâm Tuấn Thiên, sắc mặt hắn trắng bệch, nói với Vương Hiệp:

- Không sao chứ? Làm như vậy sẽ không sao chứ? Nhỡ đâu gặp phải cảnh sát thì biết làm thế nào? Trên người chúng ta không có hộ chiếu hay bất kỳ giấy tờ chứng minh nào cả, vạn nhất bị họ nhận định là dân nhập cư trái phép hay phân tử phủng bố thì phải làm sao? Nếu bị coi là phần tử khủng bố thì có thể sẽ bị bắn chết giữa đường đấy! Chúng ta có thể đi bộ mà.

Vương Hiệp chẳng thèm để ý, những thành viên còn lại cũng mặc kệ hắn, chỉ có Trịnh Xá đột nhiên mỉm cười, kéo áo hắn nói:

- Đúng rồi, thấy ngươi mồm đầy tiếng Anh, bộ dạng lại giống người xã hội thượng lưu... Chắc là đã tới Washington rồi phải không? Có tìm được đường tới Nhà Trắng không?

Lâm Tuấn Thiên ngây ngốc nhìn Trịnh Xá, hắn gật gật đầu nói:

- Tìm thì đúng là tìm được, nhưng chúng dùng cách thế này để đi, ta cảm thấy trên đường rất có thể sẽ gặp chuyện... Hay là chúng ta đi bộ thôi, từ đây tới đó cũng chỉ mất mấy tiếng...

Trịnh Xá tiếp tục cười đáp:

- Không sao cả, không sao cả, trong mấy giờ có thể sẽ xảy ra rất nhiều chuyện. Dù sao thì đây cũng không phải là thế giới hiện thực, nơi đây là thế giới luân hồi, cần làm là phải làm, nếu không sẽ gây họa đến mình. Nếu ngươi đã muốn gia nhập Trung Châu đội thì trước tiên hãy học cách làm thế nào sinh tồn trong thế giới luân hồi đi. Mấy thứ trở ngại như là cảnh sát... Có thể dùng sức loại trừ.

- Có thể dùng sức loại trừ?

Lâm Tuấn Thiên vẫn còn sững sờ, hỏi.

Trịnh Xá cười gật đầu, đáp:

- Chính là lấy lực phá xảo, ha ha... Nhớ kỹ, trong thế giới luân hồi chuyện gì cũng có thể xảy ra, ở đây ngươi không có bất kỳ thứ gì có thể đảm bảo tính mạng, vì thế hãy loại bỏ hết những tư tưởng của thế giới hiện thực trong đầu đi. Nơi này không có cái gì là thiện, cũng chẳng có cái gì là ác, chỉ có sống sót mà thôi... Thứ đáng trân trọng duy nhất chính là đồng đội bên cạnh ngươi. Nếu bọn ta thừa nhận ngươi là đồng đội, bọn ta dù phải liều mạng cũng sẽ giúp ngươi cùng sống sót, nhưng một khi xác định ngươi không phải là đồng đội... Ngay giây tiếp theo ta sẽ giết ngươi!

Khi nói những lời này, trên người Trịnh Xá tràn ngập áp lực, tuy mặt mang nét cười nhưng ánh mắt lại không có chút ý cười nào hết. Trong lúc nói, dù là người bình thường cũng có thể cảm nhận được sát khí của hắn phát ra, sắc mặt Lâm Tuân Thiên lập tức càng trở nên trắng bệch. Tiếp đó Trịnh Xá mới vỗ vỗ vai hắn, nói:

- Yên tâm đi, chỉ cần ngươi trở thành đồng đội của bọn ta thì chúng ta nhất định sẽ có thể cùng kề vai chiến đấu, ha ha ha Hiện tại nhìn ngươi hơi nhu nhược một chút nhưng trải qua mấy bộ phim kinh dị là sẽ ổn thôi, đến lúc đó ngươi cũng sẽ có thể trở thành một chiến sỹ tuyệt vời của Trung Châu đội, ha ha ha...

Khi Trịnh Xá thu hồi khí thế lại, mồ hôi trên mặt Lâm Tuấn Thiên mới chảy ra ròng ròng, hắn xấu hổ cười cười mấy tiếng. Không đợi hắn nói, Trịnh Xá đã lên tiếng:

- Nếu như là vì sống sót, vì đồng đội cùng sống sót... Muốn ta giết sạch những người trước mắt, ta cũng có thể làm được... Chỉ có điều tình huống như vậy nhất định là đến lúc tuyệt vọng rồi. Chỉ khi không phải bọn họ chết thì là chúng ta chết, ta mới có thể làm được, ha ha ha..

Bị Trịnh Xá nửa thật nửa giả đùa bỡn, Lâm Tuấn Thiên đã hoàn toàn quên hết chuyện chiếc xe bus đang làm, thậm chí thân mình lắc lư nghiêng ngả cũng chẳng cảm thấy gì, chỉ đứng đó ngây ngốc suy nghĩ về những gì Trịnh Xá nói. Mấy người Trịnh Xá thì rõ ràng là rất thoải mái, lẳng lặng xem xe bus xông xáo trên đường, cứng rắn dẹp ra một lối nhỏ trên con đường chật ních.

Hơn một phút sau, Lâm Tuấn Thiên cũng hồi phục lại. Tên này chung quy cũng coi như thông minh, trông thấy bộ dạng những người còn lại trong đội đều ung dung thoải mái, hắn cũng không nói gì nữa, Anh văn đầy miệng cũng thu liễm lại một chút, bắt đầu ngoan ngoãn chỉ hướng cho mọi người về phía Nhà Trắng.

Chiếc xe bus tiếp tục chạy tới trước, các cảnh sát mẫn cán mà mọi người chờ đợi đã lâu cuối cùng cũng xuất hiện. Xe cảnh sát đậu ở bên đường vừa mới rú còi thì đột nhiên, khắp trên đường, thậm chí là từ cách đó rất xa, tiếng người kinh hô, kêu la chợt vang lên ầm ỹ. Tiếng huyên náo thậm chí còn át cả tiếng còi cảnh sát, nhất thời mọi người trong xe bus đều giật mình.

Trình Khiếu lập tức nói:

- Làm cái gì vậy? Đám người Mỹ này không phải quá phô trương chứ? Chưa từng thấy người vượt đèn đỏ à?

-...Vấn đề là chúng ta không vượt đèn đỏ, hơn nữa bọn họ kêu là cũng không liên quan tới chúng ta lắm.

Trịnh Xá thò đầu ra ngoài cửa sổ. Trên trời, một vật thể bay hình tròn lơ lửng giữa không trung, nói chính xác là lơ lửng cách mặt đất hơn một nghìn mét, ở ngay đúng phía trên xe bus.

Trịnh Xá chăm chú nhìn đĩa bay hình tròn, hắn đang định quay lại nói thì không ngờ, tiếng của Sở Hiên đã vang lên tại cửa sổ bên cạnh hắn:

- Ừm, cảm giác được chứ? Sau khi mở cơ nhân tỏa tầng thứ tư hẳn là phải có cảm giác bị tinh thần lực quét hình qua... Trên đĩa bay đó chính là Tây Hải đội, bọn chúng đã tới xác nhận vị trí chúng ta rồi.

Nghe thấy như vậy, tinh thần mọi người lập tức trở nên căng thẳng. Lúc này, tất cả đều tập trung trên một chiếc e bus nhỏ, chỉ cần đĩa bay trên đỉnh đầu nhẹ nhàng bắn một phát là phần lớn mọi người sẽ xong đời tại đây. Trong nháy mắt, Trịnh Xá đã cầm lấy Hổ hồn đao, một tay bắt vào khung cửa, vừa làm tư thế nhảy ra vừa nói:

- Sở Hiên, lấy lực sỹ khăn vàng ra, giúp ta lên trên không trung! Nó ở trên cao hơn một nghìn mét, không có Goblin glider, ta cũng không lên được độ cao như vậy! Mẹ nó, không ngờ lại nhanh chóng phải sử dụng lực sỹ khăn vàng như vậy!

Nói đoạn,, hắn quay người chuẩn bị lao ra ngoài cửa sổ.

Không ngờ là Sở Hiên lại đưa tay cản lại:

- Không sao cả, hiện tại chúng ta hẳn phải là an toàn... Còn nhớ quy định của Chủ Thần không có phép chúng ta ra khỏi thành phố trước khi pháo kích một tiếng đồng hồ không? Cho dù không có dụng cụ bay cá nhân thì tại Chủ Thần vẫn có rất nhiều phương pháp có thể nhanh chóng di động phạm vi lớn trong thời gian ngắn, ví dụ như các loại kỹ năng kiểu súc địa thuật (thuật rút đất) cho nên Chủ Thần mới phải khống chế chúng ta trong thời gian như vậy. Nói cách khác, trong thời gian này, chúng ta bị hạn chế ở trong thành phố, đây kỳ thực là lợi thế Chủ Thần ban cho giúp đội yếu hơn bổ sung thực lực, cũng có cùng một ý nghĩa với "Thế". Trong thời gian này, Tây Hải đội hoàn toàn có thể trinh sát, tìm kiếm tới chỗ chúng ta... Nhưng cũng như vậy, trong thời gian này bọn chúng gần như vô địch, trang bị phòng ngự siêu mạnh có thể bảo vệ tốt cho bọn chúng, công kích từ trên cao đánh xuống có thể tiêu diệt phần lớn đoàn đội. Chủ Thần không thể tạo ra một "Thế" đối lập đến kinh khủng như vậy được, ta nghĩ bọn chúng chắc chắn cũng phải có hạn chế mới đúng, ví dụ như trước khi pháo kích một tiếng đồng hồ, không được tấn công chúng ta. Hiện tại chúng ta có 99% là an toàn tuyệt đối.

Sở Hiên còn chưa dứt lời, đĩa bay trên bầu trời đã bay đi. Nó dùng tốc độ cực nhanh vượt qua khu vực xe bus đang đỗ, khuất vào sau bóng tối của một tòa cao cốc, đến khi khuất hẳn khỏi tầm mắt mọi người...

Trịnh Xá hít một hơi thật sâu, thu Hổ hồn đao lại rồi quay sang phía Lâm Tuấn Thiên, hỏi:

- Nhà Trắng ở hướng nào?

Lâm Tuấn Thiên bây giờ vẫn còn có chút ngơ ngẩn, tư tưởng của hẳn hiển nhiên là vẫn chưa thể hoàn toàn chuyển biến sang thế giới luân hồi này. Từ lúc trước xe bus đâm phá tiến lên, cho đến Trịnh Xá dọa dẫm rồi lại tới sự kiện đĩa bay lúc này, hắn đã bị một loạt chuyện làm cho choáng váng đến khi Trịnh Xá hỏi một lần nữa hắn mới vô thức nhìn quanh, tiếp đó chỉ về phía đĩa bay bay đi, nói:

- Nhà Trắng đại khái ở hướng đó. Đi thẳng theo con đường này, sau đó rẽ sang hướng…

Có điều hắn còn chưa dứt lời đã bị Trịnh Xá túm áo nhấc bổng lên. Tuy người hắn còn cao hơn Trịnh Xá một chút nhưng thực lực chênh lệch quá xa, loáng cái đã bị Trịnh Xá giơ lên nhẹ bỡn.

- Mọi người mau chạy tới đó! Chung quy ta cứ có cảm giác không tốt, tóm lại chúng ta trước tiên cứ tới Nhà Trắng đã. Mọi người chú ý an toàn cho bản thân… Zero, pháo đài khổng lồ đó tạm thời bỏ qua, những đĩa bay cỡ nhở này tuy có vòng bảo vệ nhưng chắc là sẽ không thể giống Thần số hiệu 1 có sức mạnh tâm linh vô hạn chống đỡ, ma nhãn của ngươi hẳn là phải có tác dụng. Chuẩn bị sẵn sàng, một khi bị đĩa bay tấn công phải tùy lúc phản kích, đã hiểu chưa?

Trịnh Xá đứng dâyh nhìn qua cửa kính xe, đoạn quay lại nói với những người khác.

Zero cũng không nói nhiều, hắn lấy sung ngắm Gauss ra rồi yên lặng gật đầu. Trịnh Xá cũng cảm thấy yên tâm hơn, trong tất cả mọi người, hắn chỉ cảm thấy Zero là đáng tin tưởng nhất, độ tin cậy còn cao hơn cả Sở Hiên… cái tên khốn có thực lực nhưng chẳng có chút danh dự nào.

- Vậy thì... Ta đi đây.

Trịnh Xá xách theo Lâm Tuấn Thiên đang kêu la, tung người nhảy ra khỏi cừa xe, tiếp đó khẽ đạp lên một chiếc xe khác, vọt ra xa hơn mười mét. Sau một hồi bay nhảy như vậy, hắn đã biến mất khỏi tầm mắt mọi người, chỉ để lại trên đường đủ lời kinh hô "công phu", "người nhện", "siêu nhân" các loại.

Trịnh Xá xách theo Lâm Tuấn Thiên chạy đi trước, tố chất thân thể hắn vốn đã cực tốt, chỉ riêng đó thôi đã đủ để hắn chạy nhảy dễ dàng trên nóc một đống xe cộ, ngoài ra hắn còn cường hóa một công pháo phi thân loại phổ thông nhất nên suốt đường đi cũng không phí bao nhiêu sức lực, Nếu chỉ tính riêng tốc độ thì Trịnh Xá cũng không chậm hơn xe chạy hết tốc lực trên đường cao tốc là bao, Lâm Tuấn Thiên thì khá là thảm, trên đường đi gió mạnh thổi thốc vào miệng, khiến hắn chỉ có thể ngậm chặt mồm lại, nếu không rất có thể sẽ cắn trúng lưỡi.

Trịnh Xá cũng chẳng biết chuyện đó, hắn vừa chạy vừa không ngừng hỏi đường tới Nhà Trắng. Được môt lúc, hắn mới nhận ra Lâm Tuấn Thiên mãi không trả lời, cúi đầu nhìn xuống thì tên này đã mơ hồ mắt trợn lồi hết cả lòng trắng lên rồi. Trịnh Xá hoảng hồn vội vàng dừng lại trên một chiếc xe màu đen, cẩn thận truyền nội lực vào người Lâm Tuấn Thiên.

Lâm Tuấn Thiên đã sắp choáng ngất rồi, bất quá theo nội lực truyền vào, hắn chỉ cảm thấy một luồng khí nóng lưu chuyển tỏng cơ thể, mở hồ dừng lại ở vùng dưới rốn. Lâm Tuấn Thiên lập tức nhanh chóng phục hồi lại, há mồm ra là lập tức kêu "dừng lại" rồi mới thở hồng hộc.

Trịnh Xá hơi áy náy nói:

- Thật xin lỗi, ta quên mất là ngươi chưa từng cường hóa bất kỳ tố chất thân thể nào, chỉ thuần túy là người bình thường, xách ngươi chạy nhanh như vậy đúng là không chịu đựng nổi.. Không sao chứ?

Lâm Tuấn Thiên miễn cưỡng cười, đáp:

- Đây là thực lực của thành viên tiểu đội luân hồi sao? Ha ha, đúng là vượt xa dự đoán của ta, đơn giản là chỉ có thể xuất hiện trong phim kiếm hiệp, khoa học viễn tưởng... Vừa rồi là khinh công à? Đúng là mạnh mẽ, cảm giác như là ngồi trên một chiếc xe máy kéo ga điên cuồng.

Trịnh Xá cười cười một chút, tiếp đó vội vàng hỏi:

- Nhà Trắng ở hướng nào? A a, thật xin lỗi, lát nữa khi chạy ta sẽ truyền nội lực vào người ngươi, chắc chắn sẽ không xuất hiện tình huống như vừa rồi.

Lâm Tuấn Thiên nghe thấy hai tiếng "nội lực" thì hơi ngẩn người, bất quá hắn vẫn phản ứng rất nhanh, nhìn ngó quanh quất mấy lượt rồi chỉ về phía một tòa nhà lớn, nói:

- Chính là hướng đó, nếu với tốc độ như vừa rồi, chỉ cần khoảng nửa tiếng đồng hồ là có thể tới được Nhà Trắng... Nhưng mà, có thể thương lượng một chút không? Tốc độ vừa rồi thật sự quá khó chịu, không bằng để ta tự mình đi...

Có điều, hắn còn chưa dứt lời, Trịnh Xá đã lại xách hắn lên phóng đi. Gió lạnh kêu lên rin rít không ngừng ập tới làm cho hắn phải nhắm tịn mắt lại, nhưng lần này gió lạnh lại không khiến hắn có cảm giác khó thở, thậm chí mắt cũng có thể hơi hơi hé ra trước cơn gió. Đến lúc này hắn mới phát hiện, từ cách tay đang xách hắn của Trịnh Xá không ngừng truyền tới một luồng khí nóng kỳ lạ, luồng khí ấm áp kích thích thân thể làm cho hắn không còn có cảm giác khó chịu như lúc trước mà ngược lại còn có vẻ rất dễ chịu.

- Đây là nội lực sao? Không ngờ những thứ trong tiểu thuyết võ hiệp lại đúng là có thật?

Lâm Tuấn Thiên kinh ngạc hỏi Trịnh Xá.

Trịnh Xá vừa chạy vừa cười, đáp:

- Đây là thế giới luân hồi, tại Chủ Thần không gian còn có thể hoán đổi rất nhiều thứ không thể tưởng tượng nổi. Thần thoại phương đông, thần thoại phương tây, phim ảnh, anime, manga, thậm chí là đồng đại, vô số thứ, cho dù là những tư thâm giả đã rất quen thuộc với thế giới luân hồi như bọn ta, đến bây giờ cũng vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ được Chủ Thần. Nơi đó rút cuộc là có bao nhiêu thứ có thể hoán đổi, gần như có thể gọi là vô hạn... Tóm lại, trước tiên ngươi cần phải sống sót, sau đó không ngừng mạnh lên, đến khi người có thể sống sót tại thế giới luân hồi này, sau đó ngươi sẽ có thể trở về thế giới hiện thực...

Lâm Tuấn Thiên nghe mà thấy cực kỳ động tâm, đặc biệt là sau khi tự thân thể nghiệm sự thần diệu vô cùng của nội lực, hắn lại có thêm chút mong chờ đối với Chủ Thần không gian. Chỉ là tình huống lúc này cũng không cho phép hắn suy nghĩ lung tung, tuy đã được Trịnh Xá liên tục truyền nội lực nhưng gió lạnh quét tới vẫn lạnh lẽo thấu xương, hiện tại hắn chỉ có thể cố hết sức, căng mắt ra phân biệt phương hướng. Theo Trịnh Xá không ngừng tiến tới, tiếng của Lâm Tuấn Thiên cũng không ngừng vang lên. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

- Là chỗ này... Nhà Trắng.

Sau khi Trịnh Xá chạy xuống khỏi đường cao tốc, theo phương hướng Lâm Tuấn Thiên chỉ dẫn, hắn rẽ qua một ngã tư, một con đường dài thẳng tắp lập tức xuất hiện trước mặt. Phía cuối con đường đó chính là nơi tổng thống Mỹ làm việc và sinh hoạt, Nhà Trắng!

Lúc này, vô số dân chúng đang vây quanh Nhà Trắng, những người này lớn tiếng hô hào, có người giương biểu ngữ hô khẩu hiểu, có người lại cố gắng nhảy vào trong phủ tổng thống. Cũng may là Nhà Trắng có rất nhiều cảnh vệ cùng tường thép che chắn khắp xung quanh nên mới có thể chặn được đám người này, nhưng chặn được người chứ không ngăn được tiếng kêu la của họ, do không có chỗ phát tiết nên đám dân chúng này càng hô càng kích động.

Ngoài những người đang huyên náo, càng có nhiều người đứng chỉ chỏ vào chiếc đĩa bay nhỏ đang dừng lại giữa không trung, ngay phía dưới pháo đài khổng lồ, cách mặt đất khoảng hơn một nghìn mét.

- Phù, cũng may là tới kịp, Tây Hải đội chung quy cũng không một pháo hủy diệt cả Nhà Trắng, nếu không có lẽ sẽ đúng như những gì Sở Hiên nói, trong mấy ngày tới chúng ta chỉ biết không ngừng chạy trốn.

Trịnh Xá thấy Nhà Trắng bình yên vô sự, hắn lập tức thở phào nhẹ nhõm, đoạn thả Lâm Tuấn Thiên xuống, cùng nhau chậm rãi bước về phía trước. Khi còn ở cách Nhà Trắng rất xa, cả con đường đã đoàn người chen nhau chật cứng, bất đắc dĩ, Trịnh Xá chỉ có thể lại kéo Lâm Tuấn Thiên lên, cậy sức xông lên, trong nháy mắt, cả đám người đã bị hắn cường hành mở ra một lối đi.

Chạy, chạy, đột nhiên Trịnh Xá đặt Lâm Tuấn Thiên xuống, khẽ nói:

- Cẩn thận trốn vào trong đám đông, tinh thần lực khống chế giả của đối phương đã quét hình tới chỗ chúng ta rồi… Cố gắng trốn cho tốt, ngàn vạn lần không được để lộ thái độ gì khác với người bình thường. Ở đây đông người như vậy, ta nghĩ chắc ngươi sẽ ổn thôi…

Còn chưa dứt lời, Trịnh Xá đã giậm chân nhảy lên, khẽ đạp nhẹ lên đầu mấy người. Trước khi mấy người đó kịp định thần lại, hắn đã vượt qua hàng rào thép, lọt vào trong khuôn viên Nhà Trắng.

Một người tự dưng bay tới, hơn nữa nhìn dáng vẻ còn hoàn toàn giống kinh không như trong tiểu thuyết võ hiệp miêu tả, đạp lên đầu người bay tới mà người đứng dưới lại không hề bị thương tổn, còn

Trịnh Xá thì an nhiên hạ xuống đất. Nhất thời, những người xung quanh đều ngây ngốc, đến cả người dân đang tụ tập đều hơi ngừng lại, đến mấy giây sau, thanh âm huyên náo mời một lần nữa vang lên.

Trịnh Xá cũng chẳng thèm để ý tới người xung quanh, thoáng cái hắn đã cầm Hổ hồn đao trong tay, chỉ đợi đĩa bay trên đầu có chút hành động là hắn dù có bị trọng thương cũng phải liều mạng sử dụng kỹ năng vừa mới lĩnh ngộ. Nếu là chiêu đó thì độ cao hơn một nghìn mét cũng không phải là không thể với tới, chỉ có điều hắn chưa từng sử dụng kỹ năng này, rất có thể sẽ là con dao hai lưỡi hại người hại cả mình…

Những đặc vụ liên bang trong khuôn viên Nhà Trắng đã vội vã chạy tới, họ đều rút súng lục ra chĩa vào Trịnh Xá, đặc biệt là khi thấy hắn cầm một cây đao to lớn màu đỏ máu, thần kinh của những người này lại càng căng như dây đàn. Trong thời khắc người ngoài hành tinh đột ngột xuất hiện, xã hội chấn động kịch liệt như lúc này, nếu như nhân viên cấp cao của chính phủ lại bị một tên điên tập kích thì tiếp sau đó mọi chuyện sẽ hoàn toàn hỗn loạn mất. Chính vì thế đám đặc vụ liên bang này đều căng thẳng hết mức, chỉ cần Trịnh Xá có chút cử động dị thường nào là họ sẽ lập tức tấn công.

"Được rồi, nếu là vũ khí công nghệ cao, những thứ người ngoài hành tinh sử dụng cũng có thể coi là vũ khí công nghệ cao, chắc vòng cổ long tinh sẽ có tác dụng phòng ngự nhất định, chỉ là chắc chắn khong thể đỡ nổi một đòn của pháo chủ trên pháo đài khổng lồ kia…"

Trịnh Xá liếc nhìn súng lục trên tay đám đặc vụ xung quanh, tiếp đó liền mặc kệ mấy người này, tập trung toàn bộ tinh thần vào đĩa bay trên đỉnh đầu. Trong lòng hắn thầm suy tính xem có nên tiến vào trạng thái Tiềm long biến, bay lên cao một nghìn mét thử tấn công hay không, đây cũng là phương thức duy nhất có thể tiếp cận được sau khi Goblin glider bị hạn chế. Tuy vậy, hắn vẫn còn đang trầm tư thì đột nhiên đĩa bay lại từ từ hạ xuống, đến khi cách mặt đất khoảng một trăm mét thì phía dưới đáy nó bắn ra một luồng sáng màu xanh lam, luồng sáng chiếu vừa khéo cách phía trước Trịnh Xá mười mét.

"Pháo kích? Có hơi giống kiểu tấn công của pháo đài bay kia trong phim, nhưng ta không hề biết loại đĩa bay nhỏ này cũng có thể sử dụng loại công kích đó... Bây giờ có nên phản kích không? Giống như trong phim, khi bị tấn cồn vào nòng pháo thì cả pháo đài đều phát nổ kịch liệt, lũ khốn Tây Hải đội này, chẳng lẽ bọn chúng thật sự không sợ?"

Trong lúc Trịnh Xá đang âm thầm tính toán, không ngừng suy nghĩ xem có nên công kích hay không thì chùm sáng xanh đó chợt rung động như nước chảy. Đến khi rung động kết thúc thì một người da trắng, tóc vàng đã đứng ở trong đó. Người này khoảng hai tư hai lăm tuổi, tuấn mỹ một cách gần như yêu dị, chiều cao khoảng một mét tám, mét chín, nếu ở thế giới hiện thực thì hắn tuyệt đối có thể trở thành siêu sao điện ảnh, chỉ là trong thế giới luân hồi trông không khỏi hơi ngớ ngẩn.

Gã thành niên tóc vàng này mặc một bộ trang phục kiểu bá tước cực kỳ kinh điển, giống như quỷ hút máu châu Âu, sau lưng còn có một chiếc áo choàng nhung màu đỏ máu. Khuôn mặt tuấn tú, vẻ ngoài hơi u ám, nhìn qua thật sự giống hình tượng bá tước Dracula trong truyền thuyết, điểm quan trọng nhất là trên tay hắn còn cầm một đóa hóa hồng đang héo rũ với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường, bộ dạng thật sự kỳ quặc không tả nổi.

Trịnh Xá thoáng liếc nhìn bộ dạng Lâm Tuấn Thiên rồi lại nhìn sang tên tóc vàng mặc trang phục quỷ hút máu này, hắn hạ giọng lầm bầm:

- Quả nhiên... Lai tây căn bản không bằng được tây gốc, cái loại người này mới là ngớ ngẩn tuyệt đối...

Không đợi hắn kịp nói thêm gì, gã da trắng kỳ quặc đó đã lên tiếng:

- Tại hạ là đội trưởng Tây Hải đội, Reinhard von Lohengramm, ngươi cũng có thể gọi ta là Reinhard... (hâm, tự dưng lấy tên trong light novel)

"Cái tên này cũng đủ ngớ ngẩn rồi... Chung quy cứ làm ta nhớ tới nhân vật nam chính vô địch trong tiểu thuyết, lại còn cái đầu vàng chóe với bộ dạng tuấn tú nữa... Chẳng lẽ tên khốn này dựa vào hệ thống hóa đổi của Chủ Thần để cải tạo vẻ ngoài bản thân?"