[Vô Hạn Lưu] Cất Giữ Nỗi Sợ

Chương 19: Đền thờ ở thung lũng rắn (5)



Editor: Alice.T

——o0o——

Tạ Kim Tịch theo hướng ánh mắt của Triệu Ô nhìn qua.

Trong rừng cây quả thực quá tối, phần lớn ánh sao ánh trăng đều bị tán cây cao ngất che khuất, nguồn sáng chỉ có đống lửa sắp tàn trước mặt họ. Thế mà ánh sáng của ngọn lửa, ngược lại khiến hoàn cảnh xung quanh trông càng thêm tối tăm.

Cái nhìn đầu tiên Tạ Kim Tịch nhìn qua đó chỉ thấy một khung cảnh tối đen, nheo mắt lại trừng một hồi, mới từ từ thấy bóng cây rung rinh phía xa.

Cây cối cao lớn ở rừng cây trong bóng tối trừu tượng thành bóng dáng gầy đét, cánh lá trải dài ra dính vào nhau, chao đi chao lại theo gió lạnh thổi qua giống hệt vô số cánh tay quấn vào nhau đung đưa.

Mà trong bóng cây đung đưa ấy, dường như có một bóng hình người treo ở trên cành cây, phất phơ theo làn gió.

Cơn buồn ngủ còn sót lại chút ít trong đầu Tạ Kim Tịch chớp mắt như thủy triều rút đi, trái tim bỗng nhiên đập nhanh.

Rốt… Rốt cuộc là cái gì?

Chờ đến khi mắt thích ứng với hoàn cảnh không có ánh sáng hơn, Tạ Kim Tịch xác nhận rằng trên cái cây cách bọn họ chưa tới năm mươi thước, thật sự có một thứ tương tự như hình dáng của con người đang treo.

Thứ đó như không có trọng lượng, so sánh với cành lá đang đung đưa bên cạnh nó, cách nó phất phơ trông càng giống một miếng vải rách.

Phương thức giết người của con quỷ sát nhân trong thế giới đầu tiên là nhìn thấy nó và nhận ra nó có ác ý, cho nên sau khi nhìn thấy cái bóng đó Tạ Kim Tịch đã dời mắt theo bản năng.

Triệu Ô không có trải nghiệm như Tạ Kim Tịch, gã nhìn chằm chằm vào bên đó, giọng nói hạ thật thấp nghi hoặc: “Quỷ?”

Bởi vì Trang Chính gác đêm trước họ đã nhắc nhở họ, ngoại vi (ở ngoài phạm vi) khu trại có tiếng ồn, giống như có thứ gì đó đang đến gần vậy.

Thấy Triệu Ô nhìn chằm chằm không có việc gì, Tạ Kim Tịch cũng đưa mắt về phía bóng người kia lần nữa, sau đó gật đầu một cái, tay ra hiệu với Triệu Ô cùng đứng dậy đi gọi những người khác, Triệu Ô hiểu ngầm trong lòng.

Song hai người bọn họ cử động một cái, cái bóng vốn treo ở trên cây phất phơ bỗng nhiên ngừng không lay động nữa.



Tạ Kim Tịch căng thẳng trong lòng, lập tức đè giữ Triệu Ô không cho nhúc nhích.

Bọn họ bất động, cái bóng đó cũng bất động, chỉ treo ở chỗ đó.

Lần này hình như cái bóng treo ở trên cây đã có trọng lượng, nó không phất phơ theo gió nữa.

Trong rừng rậm tối đen, hai người họ với bóng quỷ đang treo ở chỗ đằng xa kia giằng co nhau một cách kỳ lạ.

Nếu không thể cử động, vậy thì…

Tay Tạ Kim Tịch mò mẫm trên mặt đất nửa ngày, mò được một cái hũ rỗng, đoán là đồ thừa từ bữa cơm tối của bọn họ, anh nhìn chòng chọc bóng quỷ đó, thử dò xét cầm lấy cái hũ vào trong tay.

Cái bóng quỷ đó treo trên cành cây, hình như trọng lượng đang tăng lên không ngừng.

Tạ Kim Tịch và Triệu Ô mặc dù không thấy rõ hình dáng cụ thể của nó, nhưng có thể cảm nhận được nó đã ghì cong cành cây, một khúc đã hơi rủ xuống.

Sắp rơi xuống rồi sao?

Tạ Kim Tịch làm liều, hất cổ tay ném cái lon về phía sau.

Cái bóng quỷ đó cũng thình lình rơi xuống, tưởng như quả chín rụng khỏi cây.

“Đệt!” Triệu Ô mắng to một tiếng, sợ thứ đó đến gần mà bọn họ lại không nhìn thấy, dứt khoát vặn đèn pin lên trực tiếp lia một vòng xung quanh.

Phối hợp với cái hũ Tạ Kim Tịch vừa ném vào trong trại, Trang Chính mới nằm chưa bao lâu đột ngột ngồi dậy rút con dao mang theo bên người ra, cũng cầm lấy đèn pin, đi tới cạnh Tạ Kim Tịch và Triệu Ô, hỏi: “Thế nào rồi? Thứ gì?”

Những người khác cũng lần lượt tỉnh dậy, vớ lấy đèn pin hỏi không ngớt.

Triệu Ô đang rọi đèn pin một vòng xung quanh, nói, “Biến mất rồi? Mất rồi? Biến mất thật rồi?”

Bóng quỷ như quả rụng xuống đó đã biến mất dạng, chùm ánh sáng màu trắng của đèn pin chiếu vào trong rừng cây tối đen, soi nửa ngày cũng không thấy thứ gì đến gần.

“Vừa rồi có một bóng quỷ treo ở đầu cành cây.” Tạ Kim Tịch sắp xếp lời nói một tý, miêu tả rằng, “Rất giống quỷ treo cổ thắt cổ trên cây.”

“Bóng quỷ đó mới vừa rớt xuống bây giờ tự dưng biến đâu mất tăm.”

Trong nhóm người mới có người mắng một câu, vừa nghĩ tới cái cảnh lúc mình ngủ, có một con quỷ treo cổ ở đầu cành, không chừng còn đang nhìn bọn họ, quả thật bốc hơi lạnh tận đáy lòng.

“Rớt xuống? Mất tăm?” Trang Chính quay đèn pin, nghiêm túc nhìn xung quanh một vòng, thực sự không có thấy bóng quỷ tương tự quỷ treo cổ trong lời kể từ miệng Tạ Kim Tịch.

Vương Hàn Trì bị đánh thức nhìn đầu cành cây, cũng lẩm nhẩm rằng: “Mấy thứ khác tôi không sợ, chỉ sợ con… Quỷ treo cổ này.”

“Chắc là các cậu chưa từng tới nông thôn, tôi sống ở nông thôn khi còn bé, đằng sau xóm là núi, thường xuyên có… Người cầm dây thừng dài ba thước đi lên trên núi treo cổ từ đó không có xuống núi nữa.” Nói đến đây sắc mặt Vương Hàn Trì tái mét, “Có một lần tôi đi lên núi hái quả dại, có một cái xác không biết đã treo bao lâu, thối nát hết rồi rớt thẳng xuống đất.”

“□□ Im miệng coi! Đừng nói nữa!” Hà Anh Vệ tát một cái chát lên mặt anh ta, ép anh ta im miệng.

Quý Mặc Xuyên nhìn rừng cây tối đen phía ngoài, nói: “Cái này không đúng… Tuy không biết trong rừng cây này đã chôn bao nhiêu sinh mạng, nhưng… Chuyện này không phải đâu.”

Ông chú trung niên Hà Anh Vệ áng chừng muốn nói sang chuyện khác, lập tức hỏi: “Ớ? Cô Quý có cao kiến gì?”



“Bình thường mà nói, xác suất cao là quỷ quái gặp ở thế giới mảnh vỡ có liên quan đến nhiệm vụ của chúng ta, đối với chúng ta mà nói, nguy hiểm chí mạng rất có khả năng chỉ đến từ một trung tâm, những nguy hiểm khác đều là để kéo dài điểm trung tâm này.”

Quý Mặc Xuyên nói: “Ví dụ như thế giới này của chúng ta, đối với chúng ta mà nói, nhiệm vụ của chúng ta là phải đến đền thờ nằm ở thung lũng Rắn giải trừ lời nguyền trong vòng bảy ngày, nguy hiểm chúng ta phải đối mặt đó là cái điểm trung tâm lời nguyền này. Những nguy hiểm khác gặp phải trước khi vào thung lũng Rắn, tất cả đều là phần kéo dài của chính lời nguyền này.”

“Cho nên nguy hiểm rất có thể là liên quan đến lời nguyền hoặc là rắn biến dị, không biết các anh có từng xem qua một bộ phim điện ảnh tên là « Anaconda » [1], từng nghe rồi phải không, tôi cho là nguy hiểm chúng ta gặp phải xác suất cao bắt nguồn từ rắn, cho nên vì cái gì lại còn xuất hiện ma quỷ nữa?”

[1] Anaconda (Rắn Khổng Lồ) là bộ phim kinh dịphiêu lưu năm 1997 của đạo diễn Luis Llosa với dàn diễn viên Jennifer Lopez, Ice Cube, Jon Voight, Eric Stoltz, Jonathan Hyde,Owen Wilson.Phim tập trung vào một đoàn làm phim tài liệu đã bị một kẻ săn rắn lợi dụng họ để săn bắt nó sau khi con trăn anaconda khổng lồ được phát hiện trong rừng mưa Amazon. (Tìm hiểu thêm tại đây.)

Mắt Quý Mặc Xuyên tràn ngập nghi ngờ, cô nghiêm mặt nói: ”Tuy đây chỉ là thế giới thứ tư của tôi, nhưng lúc tôi trải qua thế giới thứ ba có gặp được một vị đã trải qua bốn thế giới, người thâm niên giống đội trưởng Trang. Cô ấy có thể chất đặc biệt, có thể cảm ứng được sự tồn tại của quỷ quái, cho nên kinh nghiệm của cô ấy nhiều vô cùng, cũng hiểu biết hơn nhiều so với người thực hiện nhiệm vụ bình thường.”

“Chúng tôi có nói chuyện với nhau, rất nhiều thế giới đều có nguy hiểm chí mạng ăn khớp với một trung tâm, sinh ra các định luật nguy hiểm khác, có quái vật thì không thể nào xuất hiện ác quỷ, ác quỷ xuất hiện thì không thể nào sẽ có lời nguyền.”

“Cho nên tôi mới nói, chuyện này không phải.”

Quý Xuyên Mặc suy tư nói: “Chẳng lẽ thế giới này là thế giới dạng kết hợp? Nhưng người thâm niên ấy nói với tôi rằng, cô ấy từng gặp tiền bối đã trải qua đủ sáu thế giới, thế giới có nguy hiểm dạng kết hợp chỉ xuất hiện khi trong nhóm có người thực hiện nhiệm vụ đang trải qua thế giới thứ sáu hoặc thứ bảy, trong nhóm chúng ta đâu có tiền bối nào vậy đâu, gặp phải thế giới dạng kết hợp không có khả năng cho lắm.”

“Trừ khi…”

Tạ Kim Tịch thầm yên lặng bổ sung lời cô nàng muốn nói ra ở trong lòng, trừ khi trong nhóm có người che giấu số lượng thế giới bản thân đã trải qua, xét cho cùng rốt cuộc trải qua bao nhiêu thế giới, chỉ nhìn mã ngoài thì lại không nhìn ra được, toàn dựa vào người mở miệng ra nói, đương nhiên có thể sẽ có người nói dối.

Hà Anh Vệ lại như đang suy ngẫm gì đó, nói rằng: “Cô Quý, có khi là vì thế giới này có hơi đặc biệt, độ khó đã tăng lên thì sao? Thanh niên phiên dịch với thủ lĩnh có nhắc tới một chuyện, đó là trước đây thế giới này là thế giới nhiệm vụ dạng cuộc chiến sinh tử, người thực hiện nhiệm vụ sẽ bị người trong bộ lạc săn giết, sau đó thì Vu Rắn xuất hiện, hành động săn giết người thực hiện nhiệm vụ mới chấm dứt.“

“Chắc hẳn tất cả chúng ta đều hiểu rõ, Vu Rắn đó… E là…”

E là không phải con người, không, nói chính xác hơn không thể nào là con người được.

Mắt Tạ Kim Tịch nhìn về phía Vu Rắn vẫn luôn đứng ở khu trại sát cạnh con sông, chẳng động đậy gì.

Đi bộ vất vả suốt nửa buổi chiều, Vu Rắn không uống bất kỳ một giọt nước nào, buổi tối còn không có nghỉ ngơi.

Đây làm sao có thể là người sống được.

Vu Rắn bao phủ trong áo choàng đen không thấy được mặt mũi, bóng quỷ treo trên ngọn cây…

Lòng Tạ Kim Tịch sa sầm liên hồi, mà lúc này, Trang Chính vẫn y nguyên cầm đèn pin liên tục kiểm tra hoàn cảnh xung quanh bỗng nhiên nói: “Cô Quý, cô vừa nói rằng nguy hiểm của ta trong thế giới này, rất có thể tới từ rắn phải không…”

“Đúng… Sao thế?” Quý Mặc Xuyên sững người, sau đó vẻ mặt thay đổi trầm trọng cầm đèn pin lia về phía rừng cây.

Trang Chính nói rất nghiêm túc: “Chúng ta bị bao vây rồi.”

“Cái tiếng tôi nghe thấy lúc trước, chính là tiếng đàn rắn bâu lại.”

“Sao vậy được?” Vương Hàn Trì không dám tin, “Nhiệt độ đêm nay đâu phải nhiệt độ mà rắn thích, cũng đâu phải nhiệt độ rắn có thể tỉnh lại?”

Vương Hàn Trì cũng vặn đèn pin lên, rọi một vòng xung quanh, không có nhìn thấy rắn, anh ta nói: “Chắc anh nhìn lầm rồi đó? Hơn nữa để bao vây được chúng ta thì phải cần tới bao nhiêu con hả… Rắn lại không phải động vật có tính hoạt động theo bầy đàn như chó sói, chuyện này nghĩ thế nào cũng thấy không khả thi lắm.”

Tạ Kim Tịch cũng quay đèn pin cố gắng nhìn về phía rừng cây, bọn họ cắm trại qua đêm trên đá nham thạch cao hơn bờ sông một khúc, rất gần rừng cây.



Nhưng vấn đề nằm ở chỗ thực vật trong rừng cây quả thật quá rậm rạp, rễ cây trồi lên mặt đất quấn vào nhau, trên mặt đất còn đầy ắp lá héo cành khô.

Trong một vùng đen kịt như mực chỉ nhờ vào chùm ánh sáng của đèn pin, vốn dĩ không phân biệt được đâu là rễ cây, đâu có thể là rắn.

Nhưng Trang Chính không thể nào mang chuyện này ra đùa, tất cả mọi người đều yên lặng chăm chú lắng nghe, dần dần, những người khác cũng đã bắt được tiếng ồn và lay động khác thường của thực vật trong rừng cây.

Đầu cành cây, trong bụi cây rậm rạp, một vài con vật nhỏ dài mảnh hình S đang đến gần bọn họ.

“Rắn… Rắn?” Vương Hàn Trì lùi lại nửa bước, “Chuyện này không đúng…”

Rồi giọng của anh ta tắt hẳn, mắt anh ta dừng lại trên đống lửa gần như đã tàn lụi, sau đó lại nhìn về hướng Vu Rắn, gọi lớn: “Là hương, cái hương đó có vấn đề! Chết tiệt!”

Cái hương đó giúp họ đuổi côn trùng, nhưng lại dẫn rắn tới.

“A a a! Không!” Sau lưng mọi người bỗng nhiên vang lên một tiếng hét thảm thiết.

Tạ Kim Tịch đột ngột quay đầu lại, nhìn thấy một người mới bị một con trăn to lớn quấn lấy, người nọ la hét không ngớt ra sức vùng vẫy, nhưng rất nhanh đã im phắc.

Nhưng so sánh với một con người thì con trăn đó gần như còn to hơn, trong bóng đêm càng không nhìn ra được nó dài đến đâu, nhưng chỉ liếc qua một cái thôi là đã biết tuyệt đối đủ nuốt người kế tiếp.

Tại thời điểm bọn họ nhìn về phía rừng cây, con trăn đó từ trong con sông lặng lẽ lẻn qua đây quấn lấy người nọ.

Trong lúc ánh sáng đèn pin lay động, Tạ Kim Tịch thế mà lại thấy ở con sông có mấy con vật khổng lồ đang bơi qua đây.

“Chạy!” Khi Trang Chính thấy con trăn kia vốn định lao lên cứu người, nhưng ngay sau đó lại thấy vài con trăn khác đang lặn trong sông, dứt khoát nhấc chân bỏ chạy.

Đùa cái đéo gì vậy, trong tay bọn họ chỉ có dao bầu, chứ không có súng.

Con trăn có hạng nặng cùng với kích cỡ ấy, mười mấy người cũng chưa chắc hạ được nó, cho dù là một con cũng đủ khiến cả đám liều mạng rồi, huống hồ còn có vài con khác.

Hy vọng duy nhất của bọn họ chính là chạy vào trong rừng cây cố gắng hết sức cách xa con sông, sau đó cầu khẩn vào đêm khuya nhiệt độ hơi thấp những con trăn khổng lồ đó thích thú bọn họ không có nhiều tới mức khiến chúng đuổi theo vào trong rừng.