[Vô Hạn Lưu] Cất Giữ Nỗi Sợ

Chương 3: Biệt thự cổ cũ kỹ (3)



“Vậy buổi tối thế nào? Dù sao tôi và Lâm Văn cũng chung một phòng, các cậu tự dàn xếp còn lại là được.” Trịnh Quỳnh Phương nói.

Triệu Cảnh Thước nhìn một vòng, nói: “Thế buổi tối chia phòng như thế này nhé, tôi ở chung phòng với ngài Lý Hưng Sinh, còn ba người các cậu ở chung một phòng. Tôi đã đi xem thử rồi trong phòng ngủ chủ yếu đều là giường đôi, tất nhiên là sẽ có một người nằm ngủ dưới đất, hoặc là chen chúc nhau nằm, các cậu cứ xem tình hình mà xử lý đi.”

Triệu Cảnh Thước phân chia như vậy cũng hợp lý, trong nhóm bọn họ có Lý Hưng Sinh khá là lớn tuổi, để ông ấy nằm ngủ dưới đất thì không tốt lắm. Triệu Cảnh Thước có nhiều kinh nghiệm hơn họ, anh ta dứt khoát chung phòng với Lý Hưng Sinh.

Một bên khác Triệu Cảnh Thước cảm thấy Tạ Kim Tịch khá bình tĩnh, Thường Hạo Tồn tướng người cao lớn, Giang Lưu thì chỉ thêm vào cho đủ số, hai gánh một, gặp chuyện gì cũng có thể trụ được một lúc.

Hơn nữa tuổi ba người cũng xấp xỉ nhau, cũng dễ bàn việc người nào sẽ nằm dưới đất hay là ba người sẽ chen chúc nhau.

Tạ Kim Tịch với Thường Hạo Tồn đều cảm thấy hợp lý, không đưa ra ý kiến gì.

Nhưng Giang Lưu nhìn Triệu Cảnh Thước, có phần hốt hoảng nói không dứt: “Anh Triệu, anh Triệu, em ở chung với anh có được không, anh có nhiều kinh nghiệm hơn. Em thật sự rất sợ, em cảm thấy nơi này thực sự có cái gì đó, có cái gì đó…”

Giang Lưu vừa nói như thế Lý Hưng Sinh thấy có chút không vui, ông rất hài lòng khi được chung phòng với Triệu Cảnh Thước, suy cho cùng Triệu Cảnh Thước cũng là người thâm niên, đi theo anh ta tính an toàn cũng cao hơn một chút.

Nhưng sao cái cậu tên Giang Lưu này lại không biết xem xét vấn đề vậy chứ? Cậu ta muốn chen vào phòng bọn họ, vậy phải chia giường thế nào?

Hai chân Giang Lưu run rẩy suốt, mắt trần cũng nhìn ra được cậu ta rất lo lắng và hoảng sợ, thấy Triệu Cảnh Thước và Lý Hưng Sinh chưa trả lời mình, cậu ta vội nói: “Em có thể nằm ngủ dưới đất, em nằm ngủ dưới đất trong phòng Tạ Kim Tịch hay nằm ngủ dưới đất trong phòng anh Triệu cũng chẳng khác gì nhau, cho em ở chung với các anh đi mà, được không?”

Triệu Cảnh Thước cảm thấy nhức đầu, trong đội ngũ sợ nhất là kiểu người như Giang Lưu, cậu ta quá hoảng quá lo lắng, vô hình trung sẽ làm ảnh hưởng đến tâm thái của mọi người.

“Được rồi.” Triệu Cảnh Thước nhìn Lý Hưng Sinh với ánh mắt trưng cầu ý kiến.

Triệu Cảnh Thước đã đồng ý, Lý Hưng Sinh cũng chỉ có thể gật đầu.

Dù sao nếu thực sự có chuyện, không phải cũng có thêm một người có thể đẩy ra ngoài chặn quỷ sao?

Lý Hưng Sinh có chút ác ý suy nghĩ.

Phân chia phòng ngủ vào buổi tối xong xuôi, mọi người không còn việc gì để làm nữa.

Tạ Kim Tịch khi tiến vào mảnh thế giới này vẫn mặc bộ quần áo trong Thế giới Hiện thực, anh kiếm tra lại đồ đạc trên người một chút.

Điện thoại, chìa khóa, tai nghe, còn có một ít khăn giấy, không có gì khác nữa.

Thật ra khi đó anh lâm thời ra ngoài muốn mua ít trái cây về nhà ăn, đỡ thế nào được vậy mà trên đường lại bất ngờ gặp tai nạn xe cộ.

Tạ Kim Tịch mở điện thoại lên, pin điện thoại còn 63%, nhưng hiển thị không có sóng cũng không có mạng.

May mà anh có tải không ít sách điện tử về điện thoại, lấy ra đọc để giết hết thời gian cũng không thấy chán.

Ngoài Tạ Kim Tịch mang điện thoại vào đây, còn có hai người mới khác là nữ sinh viên Lâm Văn và nhân viên lao động trí óc Giang Lưu cũng mang điện thoại của mình vào.

Triệu Cảnh Thước chán ngán tựa vào sô pha, nói: “Hãy quý trọng thời gian mà các cậu còn được cầm điện thoại đi, thế giới này vì các cậu là người mới, thời điểm ‘Ngài’ kéo các cậu vào đây cũng kéo đồ đạc trên người các cậu theo. Nhưng từ thế giới tiếp theo, các cậu không thể mang những thứ này vào đó được nữa.”

“Tôi nghe những người thâm niên nói là, thỉnh thoảng ‘Ngài’ sẽ thiết lập thân phận cho chúng ta, đồ đạc mang theo bên người và quần áo cũng sẽ được thiết lập lại từ đầu, không thể mang thức ăn hay vũ khí vào trong.”

Nghe thế, Tạ Kim Tịch hỏi: “Vậy sau khi một thế giới mảnh vỡ kết thúc, chúng ta sẽ đi đâu?”

Triệu Cảnh Thước vẫn biết thì thưa thốt, hoặc có lẽ những tin tức này không có gì cần thiết phải giấu diếm, sớm hay muộn bọn họ cũng phải biết.

“Sẽ tiến vào một thế giới mảnh vỡ đơn độc chỉ thuộc về bản thân cậu, hình dạng cụ thể không rõ là gì, vì nó căn cứ vào cách nghĩ của riêng mỗi người để thiết lập nên.”

“Chỉ cần chúng ta hoàn thành nhiệm vụ, chờ tới khi kết thúc, cho dù chúng ta bị thương nặng đến cỡ nào, miễn là vẫn còn một hơi thở, trở về thế giới mảnh vỡ của mình là tất cả đều sẽ khỏi ngay tích tắc.”

“Chẳng qua, ‘Ngài’ kia sao mà có lòng tốt đến thế được,” Triệu Cảnh Thước cười khổ nói, “Mỗi người đều có một thế giới mảnh vỡ độc lập, điều này có nghĩa là mỗi khi nhiệm vụ kế tiếp bắt đầu, cậu đều phải đối mặt với đồng đội ngẫu nhiên. Anh em đã từng đồng sinh cộng tử [1] với cậu ở thế giới trước, e là không thể gặp nhau ở thế giới sau, hơn nữa có lẽ mãi mãi không bao giờ gặp lại nhau.”

[1]Đồng sinh cộng tử: Đồng sinh có nghĩa là có sống thì cùng sống. Cộng tử có nghĩa là có chết thì chết chung với nhau.

“Mảnh vỡ, ngẫu nhiên.” Tạ Kim Tịch nghiền ngẫm hai từ này, dần dần thấm thía mùi phiêu bạt đơn độc ẩn phía sau.

Trong mỗi thế giới ta sẽ gặp đồng đội ngẫu nhiên, bèo nước gặp nhau rồi phải đồng sinh cộng tử, sau đồng sinh cộng tử thì lại như mây bay tan đi.

Tan hợp [2] và sinh tử đều vô thường, dưới tình huống này con người có thể kiên trì được bao lâu?

[2]“聚散” nghĩa là “dễ hợp dễ tan”, cũng có người dịch là “hảo tụ hảo tan”. Câu thành ngữ này thường được dùng trong trường hợp khi muốn kết thúc một mối quan hệ thật chóng vánh và gọn gàng, ý chỉ chúng ta đã đến với nhau dễ dàng thì hãy cùng kết thúc nó dễ dàng như lúc đã bắt đầu, đã chia tay thì đừng dây dưa níu kéo.

“Thật đúng là tàn khốc.”

”Ai nói không phải.” Triệu Cảnh Thước cũng không biết làm sao, “Nhiều khi gặp đồng đội mới cũng có rất nhiều hố lừa, thậm chí còn có rất nhiều người cực kỳ độc ác.“

Lý Hưng Sinh thì như rất có cảm xúc nói rằng: “Ngàn người có ngàn mặt, bản thân con người vốn rất phức tạp.”

Nói đến vấn đề đồng đội, Triệu Cảnh Thước nói: “Nhưng tôi nhắc nhở các người, mảnh thế giới mà chúng ta tiến vào đều có lệ quỷ ác linh. Đừng nghĩ tới việc hại đồng đội, bởi vì có khả năng một giây trước cậu vừa mới hại chết đồng đội, giây sau người đó đã biến thành quỷ tìm cậu đòi mạng; đồng đội nào nếu có thể cứu thì hãy gắng cứu, mọi người cũng không muốn quỷ càng ngày càng nhiều trong thế giới nhiệm vụ đâu ha.“

“Nhớ lấy, mặc kệ là quỷ hay là ác linh, hoặc quái vật các thứ. Nơi này là Mặt trái của Thế giới, là nơi ác ý tụ họp lại, chúng đều không phải thiện ý, cũng không có khả năng giúp chúng ta, đừng tin lời chúng nó thuyết phục.“

Nói đến đây, tiếp tục ngồi không cũng không có ý nghĩa, Triệu Cảnh Thước nhìn Tạ Kim Tịch, nói: “Tôi nhớ trong phòng sách có hai bộ bài poker, còn có một bộ sạc, tôi với cậu cùng đi lấy đi.”

“Được.” Tạ Kim Tịch gật đầu một cái. Đột nhiên Lâm Văn kéo góc áo của Trịnh Quỳnh Phương, nhỏ giọng nói gì đó, Trịnh Quỳnh Phương khẽ gật đầu, cùng cô đứng dậy, nói: “Tôi với Lâm Văn đi toilet.”

“Đi nhanh về nhanh.” Lý Hưng Sinh dặn dò một câu.

… …

“Chị Trịnh,” Lâm Văn và Trịnh Quỳnh Phương giẫm lên mặt sàn lão hóa, nghe tiếng kẽo kẹt chốc chốc vang lên, thực ra cô nàng cũng rất sợ, “Chị Trịnh, xíu… Xíu nữa chị đừng có rời khỏi tầm mắt của em nha.”

Cô có hơi ngượng ngùng, Trịnh Quỳnh Phương cũng hiểu được sự lúng túng của cô nàng, không khỏi an ủi: “Không sao, em cũng đừng sợ quá, chúng ta đi nhanh về nhanh, chị không nhìn em, em nhìn thấy chị là được, chúng ta cứ đổi qua lại vậy nhé.”

Hai người cùng nhanh chóng xuyên qua hành lang, lần trước khám phá nhà bếp, các cô cũng đã hiểu sơ sơ cấu trúc của biệt thự.

Tầng một và tầng hai của biệt thự đều có phòng vệ sinh, và các cô hiện đang đi đến phòng vệ sinh phụ bổ sung [3] nằm ở tầng hai.

[3]Nguyên văn là “Thứ ngọa bổ sung”: tức là phòng vệ sinh này rộng nhưng nhỏ hơn phòng ngủ chính một chút, “thứ ngọa” là nói về phòng ở dành cho con nít.

Phòng vệ sinh rất rộng, khi đi vào phía bên trái là nơi tắm rửa, kiểu lắp đặt hai trong một bồn tắm kết hợp với vòi hoa sen. Đối diện là chậu rửa tay, phía trên chậu rửa tay là một cái cửa sổ rất lớn đã mở ra, để cho ánh nắng chói mắt bên ngoài chiếu vào.

Toilet nằm sát bên trong, thời điểm Lâm Văn đi đến đó, Trịnh Quỳnh Phương không nhìn cô nàng, mà là đứng trước chậu rửa tay nhìn ra ngoài qua cửa sổ, giống như đang ngắm cảnh.

Như thế này thì Lâm Văn có thể nhìn thấy bà mà không đến nỗi quá xấu hổ.

Nhưng có điều rất kỳ quái, không biết tại sao biệt thự này lại được thiết kế như vầy, đứng chỗ này có thể nhìn thấy căn biệt thự ở phía đối diện khá xa. Căn biệt thự đối diện cũng mở cửa sổ ngay hướng này, nhìn vào nhận ra cũng là phòng vệ sinh, hơn nữa xuyên qua cửa sổ có thể thấy khu vực tắm ở phía đối diện.

Bố trí theo kiểu nào đây?

Bố trí theo kiểu ảnh phản chiếu? (Mirror Image)

Trịnh Quỳnh Phương nhíu mày.

Ngay sau đó, Trịnh Quỳnh Phương càng nhìn càng nhận ra bên khu tắm đối diện có phải có một cái bóng na ná bóng người không?

Cái bóng đó lâng lâng lơ lửng, nhìn từ xa như có bóng người lờ mờ, mà hình như cũng không phải bóng người.

Lòng Trịnh Quỳnh Phương căng thẳng, muốn dời mắt đi trong đầu lại hoảng hốt không thôi.

Rốt cuộc đó là cái gì?

Là bóng người thật sao?

Nhóm Lý Hưng Sinh trở về bảo là không thể vào được biệt thự bên cạnh cơ mà? Không lẽ vẫn có thể có người ở biệt thự bên cạnh?

Mắt Trịnh Quỳnh Phương bị loạn thị nhẹ, cái hình ảnh đó nhìn xa vừa lan ra vừa chồng lên nhau, phân biệt một hồi, bà nghĩ… Liệu đó có phải là vòi hoa sen lắp đặt trên tường của khu tắm đối diện không.

Hai bên biệt thự tuy bố trí theo kiểu phản chiếu, từ cửa sổ bên này có thể thấy được tường của khu tắm bên đó thông qua cửa sổ đối diện. Nhưng vì ô cửa sổ mở được xây từ vị trí eo cho đến ngực của người ta, cho nên không nhìn thấy được bồn tắm, chỉ thấy được vòi sen trên tường.

Chắc là vòi sen thôi.

Vòi sen, ống dẫn, kết hợp lại, không phải rất giống bóng người sao?

“Chị Trịnh, em muốn rửa tay.”

Trịnh Quỳnh Phương đã sợ muốn rùng mình, Lâm Văn bất chợt lên tiếng khiến bà giật cả mình.

Hóa ra Lâm Văn đã đi toilet xong, muốn rửa tay, nhưng bà lại đứng trước bồn rửa tay chặn lối đi.

“À được được.” Trịnh Quỳnh Phương lùi hai bước nhường lối cho Lâm Văn, đầu vẫn cứ suy nghĩ.

Rốt cuộc đó là cái gì? Vòi sen hay bóng người?

Lâm Văn cúi đầu mở vòi nước bắt đầu rửa tay, mắt Trịnh Quỳnh Phương lướt qua cô nhìn thẳng về phía trước.

Vòi sen, cái ống dẫn… Trịnh Quỳnh Phương híp mắt lại, gắng hết sức muốn nhìn rõ hướng đối diện.

Hình như… Cái bóng kia không có gầy còm tới vậy!

Lâm Văn rửa tay xong tắt vòi nước, cô không dám lấy khăn lông của nơi này lau tay, bèn lấy khăn giấy sạch ở trong túi mình ra lau.

Nhưng vừa ngẩng đầu, thông qua khung cửa sổ rộng lớn ở trước mặt, cô cũng nhìn thấy căn biệt thự đối diện.

Cô run lên.

Trên tường căn biệt thự đối diện… Hình như treo…

Một cái đầu người?

Ban đầu cô còn chưa dám khẳng định, nhưng so sánh kích thước đó và cái ống dẫn ở phía dưới, đó chắc chắn là đầu người!

“Chị… Chị Trịnh ơi!” Sau khi Lâm Văn nhìn thấy rõ thì bị dọa điên, phản ứng đầu tiên là quay người lại tìm Trịnh Quỳnh Phương.

Nhưng, vừa quay người, cô đã thấy đầu của Trịnh Quỳnh Phương đang bị treo bên trên cái vòi sen ở khu tắm sau lưng cô.

Mặt của cái đầu kia còn lưu lại hoảng sợ và tuyệt vọng, cổ đứt ngang bằng phẳng gọn rẽ, vào giây phút Lâm Văn ngoảnh đầu lại nó thình lình phun máu ra, máu chảy xuôi xuống cái ống dẫn.

Lâm Văn không kiểm soát lùi về sau nửa bước chống lên bồn rửa tay, mắt dời xuống đất, nhìn thấy xác Trịnh Quỳnh Phương không có đầu nằm trong bồn tắm.

Chỗ cổ đứt lìa của cái xác không đầu ấy đang liên tục phun ra máu đỏ tươi.

Huyết áp động mạch khiến máu tươi phun ra ngoài, văng lên vách bồn tắm, rồi văng ra khắp bốn phía.

Lâm Văn giơ tay lên sờ giọt máu văng trúng lên mặt mình, máu vẫn còn ấm, nhưng vì rời khỏi cơ thể người mà nhanh chóng đông đặc.

Lâm Văn há hốc mồm, lúc này bộ não bị chấn động mạnh mới phản ứng lại được.

“A!”

Một tiếng hét thảm thiết vang vọng khắp biệt thự.